HÔN NHÂN DỤC VỌNG: CỐ PHU NHÂN MUỐN CHẠY?


*Kít*
Chiếc Bugatti La Voatio Noire phanh gấp, khiến mặt đường bị chà xát không khỏi vang lên một tiếng.

Người đàn ông từ trong xa mở cửa, anh ta bước chân trái rồi đến chân phải, cả hai chân đều đáp mặt đường.

Người đàn ông cầm một tập hồ sơ, lịch sự bước đến cổng.

Bảo vệ nhìn người đàn ông trong bộ vest đắt tiền liền nhẹ nhàng hỏi.
"Xin hỏi anh cần tìm ai ạ?"
"Tôi cần gặp Tiêu Nghiên Dương"
Lời nói lạnh lẽo ông bảo vệ cũng phải rùng mình, lập tức đi thông báo.

Sau một lúc, cánh cổng liền được mở, người đàn ông nhanh chóng bước vào.

"Hướng này ạ"

Vừa đặt chân vào đã có người hầu dẫn đường, qua khuôn viên nhỏ liền xuất hiện một vườn trà rộng lớn.

Tiêu Nghiên Dương ngồi đó, vừa nhâm nhi trà vừa đánh cờ giữa chốn hoa thơ mộng.
"Người của Cố gia à?"
"Vâng"
"Mời cậu ngồi"
Tạ Đô lịch thiệp ngồi vào ghế, cậu lấy tập hồ sơ, đặt lên bàn, nhẹ nhàng đẩy sang Tiêu Nghiên Dương.
"Đây là...?"
Ông ngưng đánh cờ, vừa thắc mắc nhìn tập hồ sơ vừa mở ra xem bên trong có gì, trong lúc xem, Tạ Đô hợp tác giải thích nội dung.
"Đây là tất cả tư liệu và bằng chứng chúng tôi được cung cấp từ cảnh sát sau cuộc điều tra, Tiêu Kì - con gái của ông là đồng phạm và là người đã xúi dục hầu nữ phạm tội, vi phạm khoản 3 Điều 17 Bộ luật hình sự, có thể sẽ bị phạt 06 tháng tù giam, luật sư của chúng tôi sẽ liên hệ chi tiết với ông để giải đáp những thắc mắc khác và hẹn gặp lại ở tòa án"
Tạ Đô vừa dứt lời đã đứng dậy chuẩn bị ra về.

*Rầm*
"KHOAN ĐÃ!"
Tiêu Nghiên Dương tức giận đập bàn thật mạnh rồi hét thật lớn.

Vậy con gái của ông ta sẽ bị giam trong tù sao? Như thế thì mặt mũi ông ta còn để đâu được nữa??? Không, không thể như thế được!
"Dù gì cũng là chị em ruột thịt, không thể nào có chuyện như vậy, đây là một sự HIỂU NHẦM!!!"
"Hiểu nhầm hay không thì chúng tôi đều căn cứ vào bằng chứng đã có, còn chỗ nào chưa rõ ràng luật sư của chúng tôi sẽ giải đáp, Cố gia không cần phải làm giả chứng cứ, luật pháp sẽ quyết định, chúc ông một ngày tốt lành, tạm biệt"
Tạ Đô để lại một ánh nhìn lãnh lẽo rồi rời đi.

Những lời sắc bén của cậu, ông ta không thể phản bác.

"Con với chả cái, RÁCH VIỆC!"
Đúng thật không thể yên ổn!
"Tiêu Kì, ắt phải loại bỏ nó!!!"
- ----------------------

Tạ Đô nhanh chóng bước vào xe, cậu cầm chai nước, uống một ngụm.
"Ôi giồi ôi, căng phết, lão chắc cũng điên tiết lắm đây.

Tiêu gia ơi là Tiêu gia, động ai không động, lại động vợ cưng của Cố Tư Dật, mà cũng thật tình, gia đình với nhau mà lại có bộ mặt đáng sợ như vậy, chẹp chẹp"
Thôi không nghĩ nữa, chuyện nhà của phu nhân giờ đã có luật sư lo.

Tạ Đô chân đạp ga, ngay lập tức chiếc xe phóng đi, để lại một làn khói không mấy trong lành và để lại một nỗi bất ổn cho Tiêu gia.
Tiếp theo chính là truy lùng những thành phần còn lại, xem ra cậu lại không có thời gian nghỉ ngơi nữa rồi.
- ----------------------
*Reng reng reng*
"Alo"
[Cẩn thận!]
"Đã rõ"
*Rụp*
"Xem ra, lại có vài con chó săn rồi, ha"
Người đàn ông ngồi trên ghế, nhẹ nhàng cầm li rượu nhấp một ngụm.
"Vẫn chưa bắt được tên Bettray Moth sao?"
"Tôi thất trách...."
"Caterpillars (sâu bướm) đào tạo thế nào rồi?"
"Đã có hai tên hoàn thành khóa huấn luyện rồi ạ"

"Vậy sao, thế thì một tên Moth hạng 3 như ngươi cũng cần được thay thế rồi!"
Vừa dứt lời, tên thuộc hạ liền bị cắt lìa cổ, máu văng tung tóe khắp nơi, thấm vào quần áo của người đàn ông kia và loang ra khắp sàn.

Một mùi máu nồng nặc cùng với dược liệu.

Có lẽ thứ chảy trong tên thuộc hạ bị giết kia vốn dĩ đã không phải là máu mà là thuốc độc.

Một lối đào tạo thật tàn độc!
"Dọn dẹp đi"
"Vâng"
Thi thể của tên thuộc hạ kia lập tức được lôi đi, máu trên sàn cũng được lau dọn.

"Liên lạc hội Red Rum, chúng ta đang có một món mồi béo bở đây!"
Còn....


Bình luận

Truyện đang đọc