Editor: Đinh Hương
Beta: Mạc Y Phi
Thực ra Hồng Đậu còn muốn ở lại xem Hạ Vân Khâm và Peter Vương phân tích manh mối, nhưng Hạ Vân Khâm cũng không cho cô cơ hội thương lượng, nói xong câu kia liền đi xuống lầu trước.
Cô không cam lòng đi theo sau anh, vừa đi vừa nghĩ, nếu người này là anh trai, chỉ cần cô làm nũng một lúc chẳng mấy chốc sẽ đồng ý thôi.
Hạ Vân Khâm đi đằng trước cũng hơi buồn bực. Anh vốn cho rằng chắc Hồng Đậu sẽ nghĩ cách ở lại, ai ngờ lại yên tĩnh khác thường. Anh thở hắt ra, chẳng biết vì sao lại hơi mất mát.
Chẳng mấy chốc đã xuống dưới lầu, cuối cùng Hồng Đậu quyết định hỏi một câu: "Tối nay Hạ tiên sinh sẽ rửa phim sao?"
Rõ ràng cô muốn thương lượng với anh, giọng điệu mềm mại hơn so với bình thường một chút, anh chỉ yên lặng một giây rồi phối hợp ngừng bước lại, ra vẻ kinh ngạc quay đầu hỏi cô: "Có vấn đề gì sao Ngu tiểu thư?"
Hồng Đậu mỉm cười: "Anh tôi đến Viên gia lục soát rồi, Hạ tiên sinh và Vương thám tử ở lại tiến hành nghiên cứu, cộng lại chỉ có hai đôi tay thôi, làm gì cũng có hạn, hiện nay chúng ta còn chưa rõ nguồn gốc của hung khí, chuyện của Viên gia lại vô cùng đáng ngờ, quyển "Ghi chép đơn giản về những thứ thần bí" cũng do tôi tìm được, không bằng tôi thuận tiện lấy một ít tư liệu thần bí mà Vương thám tử sưu tầm rồi về nhà xem kỹ một chút, có lẽ trước khi trời sáng có thể tìm được thông tin hữu ích."
Đêm đã khuya, cô muốn giúp mọi người nhưng không tiện ở lại, vậy thì cầm những tài liệu này về xem một chút cũng tốt.
Hạ Vân Khâm do dự, vẫn không lên tiếng, đợi một lúc không thấy Hồng Đậu tiếp tục quấn lấy, không thể làm gì khác đành gật đầu: "Cũng được."
Hai người mang một đống tư liệu lớn đi xuống lầu.
Trên đường về Hồng Đậu chỉ bận rộn lật xem tài liệu, Hạ Vân Khâm thì lại cân nhắc về tình tiết vụ án, hai người đều không hề mở miệng.
Đến ngõ Đồng Phúc, Hạ Vân Khâm thấy trước cổng tối đen như mực liền dừng xe lại bên lề đường, tự mình đưa Hồng Đậu đến dưới lầu.
Hồng Đậu ôm một đống sách cũ trong ngực chậm chạp bước đi, trong đầu nhớ lại chuyện xảy ra hồi trưa, tuy rằng cho đến nay cô vẫn chưa hiểu được mục đích Hạ Vân Khâm chủ động giúp đỡ điều tra vụ án, nhưng hình như người này cũng không đáng ghét cho lắm, ít nhất lúc hai người không cãi nhau thì người này cũng khá dễ tính.
Nhà Bành thợ may đã sớm tắt đèn, ánh đèn đường màu vàng chiếu xuống bãi xi măng trước cửa nhà, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Chẳng mấy chốc đã bước lên bậc thang, Hồng Đậu bỗng nhiên nhớ tới chiếc xe đạp của mình vẫn để ở chỗ Peter Vương, cô vội xoay người muốn hỏi Hạ Vân Khâm, ai ngờ Hạ Vân Khâm cũng đang muốn nói gì đó, nhất thời không kịp tránh, trán của Hồng Đậu "cộp" một cái đập vào cằm anh.
Hồng Đậu khẽ kêu lên rồi vội lùi ra sau một bước.
Hạ Vân Khâm rít một tiếng, dường như cũng bị va vào khá nặng.
Sau khi cố gắng đứng vững, Hồng Đậu nhíu mày che trán, thầm nghĩ đỉnh đầu của cô chỉ tới cằm của anh, chẳng lẽ anh ấy cao hơn anh trai mình sao, người này nhìn thì cao gầy nhưng không ngờ lồng ngực lại rắn chắc như vậy, cũng may quần áo của anh sạch sẽ, không có mùi mồ hôi.
Trong đầu cô còn đang nghĩ một đống chuyện lung ta lung tung, lúc này mới nhớ ra, vội hỏi anh: "Hạ tiên sinh không sao chứ?"
Hạ Vân Khâm hạ tay xuống, hơi buồn cười liếc nhìn cô một cái, trong giọng nói mang hàm ý trêu đùa: "Đầu của Ngu tiểu thư cứng thật đấy."
Hồng Đậu ngượng ngùng nói: "Tôi mới nhớ ra xe đạp của mình để ở nhà Vương thám tử."
Hạ Vân Khâm ngẩn người: "Khuya quá rồi, nếu quay lại chỉ sợ sẽ không kịp."
"Vậy sáng mai tôi sẽ đến ngõ Phú Hoa lấy xe đạp."
Hai người lại im lặng một lúc, trong bụi cỏ truyền tới vài tiếng côn trùng kêu râm ran, bởi vì đã vào thu nên ít náo nhiệt hơn mùa hè, trầm mặc hồi lâu, cô ngước mắt nhìn anh, đang muốn nói cám ơn bỗng nhiên phía sau có người đẩy cửa đi ra, đầu tiên khẽ "Ồ" một tiếng, tiếp theo cực kỳ dịu dàng hỏi: "Hạ tiên sinh?"
Hồng Đậu nhận ra giọng nói này, cô quay đầu nhìn lại.
Khâu tiểu thư đi giày cao gót, dáng vẻ lả lướt đứng bên cạnh cửa.
Hình như cô ta đang muốn đến Bách Lạc Môn làm việc, trên người mặc một chiếc sườn xám nhung màu xanh biếc, bên ngoài khoác chiếc áo len cùng màu. Tóc trên đầu cô ta mới uốn xong, từng cuộn từng cuộn tựa như pháo hoa nở rộ, gương mặt nhỏ bằng bàn tay, hai cánh môi sáng bóng đỏ hồng, lông mày cũng được vẽ tỉ mỉ.
Sự vui vẻ của Hạ Vân Khâm nhạt đi: "Khâu tiểu thư."
Khâu tiểu thư nhìn Hạ Vân Khâm, lại nhìn Hồng Đậu, trong giọng nói hình như có hàm ý tìm tòi: "Ngu tiểu thư, thì ra cô và Hạ tiên sinh quen nhau à?"
Hồng Đậu nhớ ra lần trước Hạ Vân Khâm có đến tìm Khâu tiểu thư ở lầu ba, tự đánh giá cũng không hứng thú trò chuyện với hai người này, chỉ hơi gật đầu: "Khâu tiểu thư, Hạ tiên sinh, tôi về trước đây, hai người cứ từ từ nói chuyện."
Dứt lời, cô đẩy cửa bước vào tòa nhà.
Hình như hai người có nói với nhau mấy câu, nhất thời không nghe thấy tiếng bước chân rời đi.
Hồng Đậu lên lầu, mẹ đang lo lắng cho chị họ Ngọc Kỳ nên vẫn chờ cô về. Nói chuyện với mẹ mấy câu, cô nhớ đến chuyện lúc nãy, liền đi tới phía trước cửa sổ của phòng ngủ tò mò nhìn xuống.
Phía dưới rất yên tĩnh, không một bóng người. Hạ Vân Khâm đã đi rồi.
***
Hồng Đậu xem mấy quyển sách cũ và tờ báo cũ đến nửa đêm nhưng không tìm thấy manh mối nào có giá trị, nhớ đến việc sáng sớm phải đến ngõ Phú Hoa lấy xe đạp về, vì vậy hơn 3 giờ sáng cô mới đi ngủ.
6 giờ sáng cô mới thức dậy, chậm rãi đi xuống nhà, ở cửa ra vào dưới mái hiên che nắng của tiệm may có dựng một chiếc xe đạp, cô ngẩn người, vội đi tới cúi người cẩn thận sờ mó một chút, không thể nghi ngờ đây chính là xe đạp của cô.
Chẳng lẽ trời vừa sáng Hạ Vân Khâm đã mang nó tới đây giúp cô? Cô sửng sốt một lúc. Ngược lại cũng tốt, cô không cần ngồi tàu điện tới chỗ Peter Vương nữa, đỡ tốn sức.
Cô vui vẻ đạp xe đi, thấy thời gian còn sớm, có lẽ mới sáng sớm Bạch đồn trưởng sẽ chưa đi làm nên cô đạp xe tới đồn cảnh sát, dự định hỏi thăm một chút xem anh trai đã quay về chưa.
Nào ngờ vừa tới đồn cảnh sát đã thấy một chiếc xe chạy đến. Cửa xe mở ra, Ngu Sùng Nghị bước xuống trước, đi sau anh ta là một người phụ nữ trung niên trắng nõn, gầy yếu.
Hình như người này khá kích động, vừa xuống xe liền đưa tay đỡ ngực,
giọng nói đầy run rẩy: "Tôi đã nói là tôi không giết người rồi mà."
Gương mặt Ngu Sùng Nghị rất nghiêm túc nhưng lời nói vẫn khá lịch sự: "Viên thái thái, mời bà đi vào trong chờ thẩm vấn, nếu thực sự không phải do bà làm, chắc chắn chúng tôi sẽ không xử oan bà. Bây giờ chúng tôi đã có một số manh mối quan trọng muốn xác nhận với bà, liên quan đến sự mất tích của hai người, mong Viên thái thái phối hợp."
Tâm trạng của người phụ nữ này có vẻ không ổn định cho lắm, nghe xong bà cất cao giọng: "Thì ra các người cũng biết tôi là Viên thái thái, vậy mời các người đi tìm Viên Nhược Lạp tới đây, coi như tôi không sinh được con nối dõi, có lỗi với Viên gia nhưng dù sao cũng là vợ chồng 10 năm, tôi xảy ra chuyện như vậy ông ấy không nên nhắm mắt làm ngơ."
Ngu Sùng Nghị nói: "Viên tiên sinh cũng là đối tượng chúng tôi thẩm vấn."
Gương mặt Viên thái thái trắng bệch: "Rốt cuộc các người muốn làm gì, chúng tôi đã thả Vương Mỹ Bình đi, cô ta chết rồi, không nên hỏi chúng tôi chứ, các người đi hỏi hung thủ ấy..."
Hồng Đậu không chớp mắt nhìn sang con đường đối diện, thì ra đây chính là người vợ trước của Viên Nhược Lạp, tướng mạo không tồi, thân thể thì hơi gầy gò, trong lời nói hình như vẫn còn lưu luyến Viên Nhược Lạp.
Lại nghĩ về tình huống của bữa tiệc trà hôm đó, hẳn là Viên Nhược Lạp đang theo đuổi chị họ, chị họ cũng có ý với ông ấy, nếu hai người họ kết hôn thì người vợ cũ sẽ chẳng còn liên quan gì đến Viên Nhược Lạp nữa, lẽ nào cũng bởi vì chuyện này nên Viên thái thái mới nghĩ ra ý đồ xấu xa đó?
Bất kể thế nào đi nữa đã điều tra ra người này, dù sao cũng có tin tức của chị họ rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hồng Đậu lập tức thanh thản hơn một chút, thấy thời gian không còn sớm liền đạp xe tới trường học.
***
Bởi vì đêm qua hầu như cô không ngủ được nhiều nên vào tiết đầu cô cứ ngủ gà ngủ gật.
Chịu đựng đến lúc tan học, Cố Quân và cô cùng nhau đi tới hòm thư lấy báo, Cố Quân nhớ tới cái gì đó, đột nhiên nói: "Tớ nghe nói gần đây có người theo đuổi Lê Lộ Lộ, cậu đoán xem là ai nào, chính là Lục Kính Hằng của cửa hàng tây Nam Bảo mà lần trước quấy rầy cậu đó."
Hồng Đậu nhướng mày, chưa gì người này đã đổi mục tiêu rồi sao? Hay quá đi, anh ta cứ như con ruồi quấy nhiễu người khác, nếu đã thay đổi đối tượng theo đuổi thì đương nhiên sẽ không quay lại làm phiền cô nữa.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, từ xa đã thấy một chiếc xe rất khí thế đỗ trước cửa trường học.
Nhìn kỹ một chút, thì ra là Lục Kính Hằng đang không tự nhiên đứng trước xe, trong tay anh ta cầm một bó hoa hồng nhung đỏ thắm khá to và rực rỡ, hình như anh ta đang đợi ai đó.
Lúc thấy Hồng Đậu, rõ ràng Lục Kính Hằng hơi ngẩn người, nhưng anh ta nhanh chóng tỏ ra khó chịu mà quay đầu đi, thái độ đầy vẻ khinh thường. Hồng Đậu nhớ tới việc người này bị Hạ Vân Khâm bắt chẹt vài lần, mặc dù không biết có phải do Hạ Vân Khâm mà người này thay đổi thái độ hay không, nhưng cô vẫn vô cùng vui mừng kéo Cố Quân rời đi.
Chỉ chốc lát, hoa khôi khoa tiếng nước ngoài Lê Lộ Lộ đi ra, Lục Kính Hằng cầm hoa trong tay, vô cùng tự nhiên bước đến đón.
Dường như Lê Lộ Lộ hơi ngại ngùng, cô ta kéo theo hai bạn học nữ khác, ba người cùng nắm tay nhau đi tới trước chiếc xe.
Tài xế Lục gia đi qua mở cửa ra.
Bởi vì sống lưng của người tài xế kia thẳng tắp, bước đi như gió nên Hồng Đậu không khỏi nhìn người kia thêm một chút, ông ta mặc âu phục, đã hơn 40
tuổi, gương mặt vuông chữ điền, trên môi là nụ cười khiêm tốn.
Ông ta cung kính mở cửa cho mấy người Lê Lộ Lộ, sau đó xoay người ngồi vào ghế trước.
***
Trở về phòng học, Hồng Đậu thấy còn thời gian nên gục xuống bàn chợp mắt một lát.
Cố Quân hỏi cô: "Tuần sau là lễ mừng thọ của mẹ Hạ Trúc Quân, nhà họ mở tiệc, còn mời không ít bạn học đến nhà cô ấy chơi, cậu có đi không?"
Hồng Đậu nghe xong cũng không thèm mở mắt: "Hạ Trúc Quân còn chưa mời tớ, đợi khi nào cô ấy chính thức mời thì tớ sẽ suy nghĩ xem có nên đi hay không."
Cố Quân ngạc nhiên: "Bình thường cậu rất thích đi chơi lung tung mà, cơ hội tốt như vậy sao cậu không nắm lấy?"
Hồng Đậu xua tay: "Gần đây nhà tớ có chuyện, trong lòng tớ đang rất rối bời, không có tâm trạng đi chơi."
Cố Quân chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ phòng học, đúng lúc thấy Đoạn Minh Y và chủ nhiệm khoa tiếng nước ngoài Uông Mân Lỵ cùng nhau đi qua.
Cô ấy nhìn theo bóng lưng uyển chuyển của Đoạn Minh Y, khẽ nói: "Cô giáo Đoạn mới có 23 - 24 tuổi, vậy mà tớ luôn có cảm giác vai vế cô ấy cách xa chúng ta, cậu biết cô giáo Đoạn và em trai chồng cô ấy cùng là bạn học hồi trung học không? Tớ nghe nói Hạ Vân Khâm vẫn luôn nhớ mãi không quên chị dâu mình."
Hồng Đậu ngẩng đầu cười mỉa: "Cố Quân, uổng phí học vấn của cậu quá đấy, tại sao cậu cũng quý tai khinh mắt (1) rồi hả?"
(1) Quý tai khinh mắt: Ý nói sự việc rành rành không tin, lại đi tin vào lời người khác nói.
Cố Quân sửng sốt: "Tớ chỉ thuận miệng nói thôi mà, cũng chưa hẳn là tin vào mấy lời người ta đồn đại, cậu tức giận làm gì chứ?"
Hồng Đậu sờ mặt: "Tớ tức giận ư?"
Cố Quân rất nghiêm túc gật đầu: "Cậu vừa tức giận đấy."
Hồng Đậu cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng duỗi lưng: "Xin lỗi, tối qua tớ không ngủ được nên hơi nóng tính, cậu đừng nói chuyện với tớ nữa, để tớ ngủ một lát."
Cố Quân hỏi cô: "Vậy Hạ Trúc Quân mời cậu thì cậu có đi không, nếu cậu không đi thì tớ cũng không đi đâu."
Hồng Đậu nâng cổ tay Cố Quân lên nhìn đồng hồ của cô ấy: "Trong nhà tớ đang có chuyện quan trọng, tớ đợi buổi trưa anh trai báo tin đã, khi nào giải quyết xong chuyện này tớ mới có tâm trạng ra ngoài chơi."