Editor: An Dung Ni
Beta: Mạc Y Phi
Peter Vương đang định gọi một chiếc xe khác để rời đi thì thấy Hạ Vân Khâm quay lại, ông dừng lại, nín thở hỏi: "Sao rồi, có tin gì à?"
Hạ Vân Khâm không đáp lại, chỉ ngồi vào buồng lái, nổ máy.
Peter Vương im lặng quan sát, ông thầm nghĩ, sau khi nghe xong điện thoại thì sắc mặt Hạ Vân Khâm khác hẳn, có lẽ bên phía Hồng Đậu bây giờ đang lành ít dữ nhiều, ông sợ Hạ Vân Khâm mất trí, vội lên xe cùng: "Tôi đi cùng cậu."
Xe ô tô bị vứt bỏ lại ở đường Phúc Nguyên, trước một trường trung học dành cho nữ sinh, khi Peter Vương và Hạ Vân Khâm đến nơi, mọi người đã tìm vài lượt trong và ngoài trường, đang định tìm tiếp dọc theo các đường xung quanh đó thì thấy Hạ Vân Khâm và Peter Vương tới, mọi người vội ra chào.
Hạ Vân Khâm đi thẳng đến chỗ chiếc xe ô tô kia, ngồi xổm xuống nhìn các dấu vết ở cửa xe, cố bình tĩnh hỏi: "Có tra ra được chủ xe là ai không?"
Anh vừa lên tiếng, kể cả Peter Vương lẫn những người xung quanh đều bị giật mình, giọng anh cực kì khàn, giống như vừa bị giấy nhám mài qua cổ họng vậy, khác hẳn với giọng nói thường ngày của anh, những người học Tây y đều biết nguyên nhân của việc này là do dây thanh quản bị nhiễm trùng rất nghiêm trọng.
Một người trong số đó tạm gạt chuyện này sang một bên, đáp lời anh: "Đã đối chiếu biển số xe, chiếc xe này được mua dưới danh nghĩa của Phó Tử Tiêu."
Hạ Vân Khâm hơi ngẩn ra, còn Peter Vương lại suýt nhảy cẫng lên: "Tôi nhớ ra rồi, thi thể trong trường chính là Phó Tử Tiêu, tôi mới gặp người này đúng một lần ở hôn lễ, bảo sao lúc nãy nhìn không ra, hóa ra chiếc xe này của anh ta. Chẳng lẽ hung thủ không chỉ sát hại Phó Tử Tiêu, mà sau đó hắn còn lái xe của anh ta để chở người đi?"
Mấy người kia mặc dù cũng có năng lực, nhưng dù sao thì cũng không được đào tạo chuyên sâu về môn vết tích học, Hạ Vân Khâm lấy một chiếc đèn pin bỏ túi của Đức, bật lên rồi đi theo dấu xe in trên mặt đường.
Vì trời vẫn đang mưa, mặt đất có chút bùn lầy, cạnh cửa ở buồng lái có dấu giày đàn ông to khoảng 27 cm, từ cửa xe có hai hàng dấu chân mờ mờ kéo dài về phía trước, đến phần đường bê tông dấu chân ấy dần mờ đi rồi biến mất.
Nhìn rõ từ đầu đến cuối chỉ có dấu chân của một người, trong đầu anh đột nhiên lóe lên một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi, anh vội xoay người đi vòng qua cổng sau. Điều anh không ngờ đến là chỗ cổng sau cũng có một hàng dấu chân, nhưng có một điều khác với dấu chân ở chỗ cổng trước, dấu chân ở đây nhỏ hơn dấu chân trước rất nhiều, càng nhìn thì lòng anh càng loạn hơn.
Đi một đoạn dọc theo dấu giày, dấu giày đứt quãng lúc nặng lúc nhẹ, dấu giày kia cũng thế, càng về sau càng mờ dần, đến gần cổng trường thì dấu chân ấy bắt đầu bị lẫn vào với các dấu chân khác nên không thể đi theo tiếp được.
Trường học này nằm ở khu sầm uất của thành phố, bên trái là một ngõ hẹp khá dài, hai bên ngõ là hai dãy nhà cũ cùng một màu nằm san sát nhau, bên ngoài có công viên cực kì yên tĩnh, có lẽ là đến giờ đóng cửa rồi nên cổng công viên đã được đóng chặt lại.
Anh cố hết sức để giữ đầu óc tỉnh táo, đứng trước cổng trường nhìn ngó một lúc rồi đi thẳng về phía công viên.
Phía sau có người gọi theo: "Vân Khâm, giờ đóng cổng của công viên này là 9 giờ, trước lúc đóng cửa chúng tôi đã vào tìm một lượt rồi, không thấy gì bất thường cả." Ý là đừng phí thời gian nữa, tranh thủ mà đi tìm mấy chỗ khác.
Hạ Vân Khâm dường như không nghe thấy lời nói của người kia, vẫn cố tình đi đến chỗ công viên. Nhóm người Peter Vương thấy vậy cũng chia ra làm hai nhóm nhỏ, một nhóm chia nhau đến tìm ở những chỗ khác, những người còn lại thì đi theo Hạ Vân Khâm. Đến cổng công viên, trao đổi với phòng bảo vệ một lúc, tốn một xấp tiền khá dày mới mở nổi cổng, đường bên trong vốn dĩ không có ai, đèn đường cũng đã tắt, bốn bề tối om, mọi người tìm kiếm khắp nơi hơn nửa tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy gì.
Đi ra khỏi góc Đông Bắc của công viên, Peter Vương cảm thấy hết hi vọng, thay vì cứ lãng phí thời gian ở chỗ này thì thà đến chỗ khác tìm còn hơn, ông đang định khuyên bảo Hạ Vân Khâm thì đột nhiên vang lên tiếng sột soạt chỗ bụi cây phía sau một cái đình ở giữa hồ, giống như tiếng động của một vật nặng nào đó va chạm với thảm lá khô.
Chỗ đó nằm giữa mép hồ và ngọn núi giả, ban ngày nhìn cực kì râm mát, còn buổi tối thì đen kịt, rất dễ bị bỏ sót nếu chỉ nhìn thoáng qua. Hạ Vân Khâm hơi giật mình, tiếng động ấy chỉ khẽ vang lên một lát, sau đó cả công viên lại trở nên tĩnh lặng.
Anh dỏng tai lên, nhẹ nhàng men theo tiếng vang tiến về phía trước, khi tách lùm cây ra rồi chiếu đèn vào trong, trái tim anh như ngừng đập. Trong lùm cây chỉ có một người đang nằm yên dưới đất, chỉ cần nhìn dáng thôi cũng có thể nhận ra đây chính là Hồng Đậu, vành mắt nóng lên, anh dừng bước, đứng thẫn thờ một lúc mới dám nín thở bước vào bụi cây, nhưng càng đến gần anh lại càng cảm thấy sợ, sợ mình đến quá muộn, sợ rằng người đang đợi mình chỉ là một thi thể lạnh như băng...
Đến khi anh ngồi xổm xuống bên cạnh Hồng Đậu, nghe thấy tiếng thở cực kì nhẹ nhưng lại rất đều đặn của cô thì cả người anh mới có sức sống trở lại, anh vội ôm cô vào lòng, khàn giọng gọi tên cô: "Hồng Đậu."
Hồng Đậu đang ngủ, vẻ mặt cô rất bình thường, khi bị anh ôm vào lòng thì cô cũng chỉ hơi nhíu mày.
Hạ Vân Khâm khẽ vuốt tóc Hồng Đậu, cô vẫn còn ngủ say như vậy là do vẫn ngấm thuốc mê, anh quay đầu lại nói với Peter Vương: "Vương thám tử,
ông cho tôi mượn chai rượu của ông một lát."
Peter Vương thấy anh tìm được Hồng Đậu, cũng thở phào nhẹ nhõm, bực bội nghĩ, dựa theo dấu chân chỗ bên cạnh xe có thể thấy hung thủ đã cố ý để cả Hồng Đậu lẫn xe ô tô lại ở chỗ này, sau đó mới bỏ trốn, mà dọc đường đi từ xe ra đây Hồng Đậu có tỉnh một lần, mơ mơ màng màng xuống xe, rồi không biết tại sao lại đến công viên.
Nghe lời anh, ông đưa chai rượu rồi khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Hạ Vân Khâm mở nắp, ngửa đầu uống một hớp rượu, sau đó lại vẩy ít rượu lên người Hồng Đậu, làm xong hai việc này anh cởi áo khoác ra, bọc kĩ người Hồng Đậu lại rồi mới bế lên, anh nói với Peter Vương: "Tôi đưa cô ấy về nhà, ông gọi điện cho bác sĩ Rhyt giúp tôi, nói là vợ tôi say rượu, mời anh ta đến nhà tôi khám bệnh."
Peter Vương vội vàng gật đầu: "Được, tôi gọi điện xong thì sẽ đến thẳng biệt thự Cố gia tìm Cố Quân."
Hạ Vân Khâm kéo áo lên che khuất mặt Hồng Đậu rồi ôm cô đi ra khỏi công viên, sau khi đặt cô vào hàng ghế sau, anh nhận lấy chiếc áo khoác đỏ mới thấy lúc nãy từ tay người khác rồi lại đắp thêm lên cho cô, anh dặn dò mọi người mấy câu xong mới lái xe về biệt thự Hạ gia.
Trên đường về thỉnh thoảng anh còn nhìn ra phía sau qua gương chiếu hậu, mặc dù Hồng Đậu chưa tỉnh hẳn nhưng anh vẫn có cảm giác như mình vừa sống lại từ cõi chết, có vài khoảnh khắc anh rất muốn bật khóc, nhưng lại sợ thuốc mê để lại di chứng trên người cô nên anh cố dằn lòng, tập trung lái xe đưa cô về nhà nhanh nhất có thể.
Vất vả lắm mới về được đến biệt thự Hạ gia, anh vẫn dùng áo khoác để bọc kín người cô lại rồi ôm lấy cô đi lên bậc thang.
Vẫn chưa đến 10 giờ, ngày thường Hạ gia xã giao nhiều nên trước giờ vẫn luôn ngủ muộn, già trẻ lớn bé Hạ gia chỉ có mỗi Hạ Trúc Quân có thể trạng ốm yếu mới đi ngủ sớm.
Lúc Hạ Vân Khâm ôm Hồng Đậu đi ngang qua phòng khách, Hạ Mạnh Mai đang ngồi nói chuyện với Hạ thái thái trong phòng khách, Hạ Ninh Tranh và Đoạn Minh Y cũng mới đi thăm bạn về.
Thấy Hạ Vân Khâm ôm Hồng Đậu mọi người đều ngạc nhiên, Hạ thái thái vội đứng dậy khỏi ghế sofa, đến gần hỏi: "Sao giờ này mới về thế? Hồng Đậu sao vậy?"
Hạ Vân Khâm làm như không có chuyện gì xảy ra, cười nói: "Vừa nãy con dẫn cô ấy đến chỗ bạn con chơi, cả đám chơi vui quá nên cô ấy uống mấy ly rượu, nào ngờ tửu lượng cô ấy quá kém, vừa uống vài ly đã say, con sợ cô ấy không thoải mái nên mới đưa cô ấy về trước. Con gọi cho Rhyt rồi, lát nữa cậu ấy sẽ qua đấy."
Hạ thái thái bị dọa giật mình: "Giọng con sao thế?"
Hạ Vân Khâm ho khan: "Chắc tại con uống hơi quá chén thôi."
Hạ thái thái vừa tới đã ngửi thấy mùi rượu trên người con trai, thấy trên người Hồng Đậu cũng nồng nặc mùi rượu, thầm đoán bây giờ cô cũng đang say khướt, liền trách: "Thằng nhóc này, đúng là hồ đồ. Hồng Đậu mới có mấy tuổi, sao có thể uống rượu như đàn ông các con được, mau đưa con bé về phòng, người say sợ nhất là bị cảm lạnh, nhớ đắp chăn cho nó đấy, để mẹ bảo thím Vương nấu canh giải rượu mang lên phòng cho. Giọng con cũng không ổn đâu, lát Rhyt tới thì bảo cậu ấy khám cả họng cho con nữa."
Hạ Ninh Tranh cũng nói: "Trong phòng anh có thuốc giải rượu, để lát nữa anh cho người mang sang cho em dâu."
Hạ Vân Khâm ôm Hồng Đậu lên lầu: "Vâng, cảm ơn anh cả."