HỒNG ĐẬU - NGƯNG LŨNG

Editor: Đinh Hương

Beta: An Dung Ni

Hồng Đậu cũng đã đoán chuyện này rất phức tạp, nhưng cô không ngờ sẽ nguy hiểm đến vậy, khựng lại trong giây lát, rồi quay sang nhìn Hạ Vân Khâm, mặc dù ngoài miệng anh đang giải thích nhưng thái độ của anh lại khá căng thẳng, anh không thấy mình sai chỗ nào, vốn cô đã hơi nguôi giận nhưng thấy anh như vậy cô lại cáu.

"Lần nào anh cũng thế này! Trước kia tôi hỏi lý do vì sao anh phải đo độ rộng của thư phòng nhà mẹ tôi, anh phải biết rằng sớm muộn gì tôi cũng sẽ đoán được dụng ý của anh mà thôi, vậy thì tại sao không nói cho tôi biết từ đầu luôn đi? Tại sao thà rằng thiết kế chúng tôi cũng không chịu nói sự thật? Có phải anh cho rằng tôi dễ lừa lắm đúng không, dù bị phát hiện thì chỉ cần đơn giản giải thích vòng vèo mấy câu, nếu tôi không chịu nguôi giận, nhất định là do tôi cố tình gây sự, có phải không?"

Hạ Vân Khâm vốn tưởng rằng đã nói ra ngọn nguồn thì Hồng Đậu sẽ tha thứ cho anh, không ngờ cô lại giận đến như vậy, tự thấy bản thân mình không sai, anh lại càng không chịu nhường một bước, đáp, "Anh nói em cố tình gây sự khi nào hả?"

"Anh chỉ chưa viết bốn chữ ấy lên mặt mà thôi."

Anh nhìn cô: "Mặc dù anh vẫn chưa xác định được liệu nhà ở ngõ Đồng Phúc có vấn đề gì không, nhưng anh lo nếu mẹ và anh trai em cứ ở đó thì sẽ gặp nguy hiểm, anh tự quyết định dọn nhà sớm thì sai chỗ nào?"

Hồng Đậu tức giận đến nghẹn ở ngực: "Phải, trước giờ anh chỉ biết chuyện này đúng chuyện kia sai, chỉ cần anh cho rằng là đúng thì cứ thế mà làm theo, nhưng anh có biết rằng có một số việc căn bản không thể chỉ phân đúng hay sai không, tôi cũng có suy nghĩ của tôi, nếu tôi lừa anh mà đi làm một chuyện tôi cho rằng là đúng, sau đó lại giải thích với anh vài câu, thì anh có cảm giác

gì? Huống chi nếu chuyện này không liên quan gì đến mẹ và anh trai tôi thì thôi, nhưng nếu dây dưa đến họ thì càng không được."

Miệng cô đắng ngắt: "Người ngoài đều nói tôi may mắn lắm mới được gả vào Hạ gia, là tôi trèo cao, nhưng tôi nói rõ cho anh biết, cái tôi muốn là một cuộc hôn nhân bình đẳng chứ không phải một người chồng thích được đội lên đầu, nếu anh cho rằng anh tự đưa ra bất kỳ quyết định nào, tôi sẽ đều ủng hộ và nhường nhịn vô điều kiện thì anh hoàn toàn sai rồi!"

Nói xong liền dùng sức đẩy anh ra, nhanh chóng đi tới cánh cửa bên cạnh hai người, mở cửa ra.

Hạ Vân Khâm cản trước mặt cô: "Đã trễ như vậy rồi, em muốn đi đâu?"

"Ngõ Đồng Phúc."

Hạ Vân Khâm khựng lại: "Được, anh về cùng em."

Hồng Đậu ngẩn người: "Anh có biết là chúng ta đang cãi nhau không?"

"Biết."

"Biết mà anh còn theo tôi về nhà mẹ đẻ, anh đi theo làm gì, tôi không chào đón anh."

"Vợ chồng chứ có phải quân thù đâu, em đi đâu anh theo đến đó."

Cô lập tức nghẹn lời: "Anh..."

Hạ Vân Khâm đã kéo cửa ra: "Để anh bảo người hầu đi chuẩn bị xe."

Hồng Đậu ở phía sau lưng anh giậm chân: "Hạ Vân Khâm."

Anh không quay đầu: "Dù sao thì giường ở phòng ngủ của em cũng lớn, vừa đủ cho hai chúng ta ngủ chung."

Hồng Đậu tức giận cắn môi, thời gian không còn sớm nữa, nếu hai người cùng về ngõ Đồng Phúc ở, kiểu gì cũng sẽ cãi nhau tiếp, cách nhau một bức tường, sớm muộn mẹ cũng sẽ biết được lý do hai người cãi nhau.

Cô giận dữ đóng cửa lại, trên đời sao lại có một người mặt dày đến vậy chứ?

Một lát sau có tiếng mở cửa, anh nói chuyện điện thoại xong nên về phòng, đứng cạnh cửa nhìn cô: "Đổi ý rồi hả?"

Cô không thèm để ý anh, vào phòng tắm rửa mặt rồi xị mặt trèo lên giường.

Anh cũng vào phòng tắm rồi bắt chước cô, vừa ra khỏi phòng liền trèo lên giường.

Cô vốn đã nhắm mắt lại, nghe tiếng anh đi qua thì mở mắt ra nhìn, anh định trèo lên giường như chuyện vừa nãy chưa hề xảy ra, cô vội chống tay ngồi dậy nói: "Hạ Vân Khâm."



Anh mặc bộ quần áo ngủ màu xám bạc, thắt lưng của áo ngủ nới lỏng không thắt, giữa trán còn giọt nước, anh cũng lười lau, nghe thấy cô gọi, anh vờ không hiểu hỏi lại: "Sao vậy?"

Cô quan sát anh một hồi, sắc mặt anh bình tĩnh, không hề có vẻ gì là áy náy, xem ra anh vẫn nghĩ mình không sai, rồi cứ thế cho qua chuyện này. Tính cả lần trước thì đây là lần thứ hai vợ chồng cô cãi nhau rồi, nếu vẫn lẳng lặng bỏ qua thì những lần cãi nhau tiếp theo sẽ càng đẩy hai người ra xa mà thôi, tối nay nhất định phải nói rõ ràng, dù thế nào cũng phải ép anh nghĩ cẩn thận.

Cô nhấc chăn lên xuống giường: "Anh cứ ngủ cho ngon ở đây đi, tôi sang thư phòng cho yên tĩnh, đêm nay cả hai ta bình tĩnh suy nghĩ về mọi chuyện đi."

Anh ngẩn ra: "Đây là giường chung của chúng ta, chẳng lẽ anh không được

lên giường ngủ à?"

"Tặng anh hết đấy."

Thư phòng chỉ có một chiếc giường lại còn không có đệm, thời tiết bây giờ đã trở lạnh, nếu Hồng Đậu qua thư phòng ngủ kiểu gì cũng sẽ bị cảm lạnh mất.

Anh vội dắt cô trở về, nhét cô vào trong chăn: "Em ngủ trên giường, để anh đi."

Nói xong nhìn trái phải một chút, ngay góc tường có một chiếc ghế dài của Pháp, may mà coi là đủ rộng, miễn cưỡng có thể cho anh dung thân, liền tắt đèn, đi tới ghế dài, buộc dây lưng áo ngủ lại lần nữa, mặc nguyên như vậy nằm xuống.

Hồng Đậu im lặng nằm trong bóng tối một lúc, thấy Hạ Vân Khâm không quay lại giường cầm chăn với gối, mà cũng không gọi người hầu mang chăn gối lên, chẳng lẽ anh định ngủ trên ghế như vậy cả đêm?

Trong phòng tuy có lò sưởi nhỏ nhưng từ trước tới giờ hai người đều sợ nóng, đến đây hai lần nhưng chưa sai người hầu lên đốt lò sưởi lần nào.

Đêm khuya thanh vắng, lại là cuối thu, sau nửa đêm trong phòng sẽ lạnh đến mức nào cô biết rất rõ, dù cố nhắm mắt lại nhưng vẫn không thể yên lòng được, miễn cưỡng nằm một hồi, cuối cùng cô vẫn đi dép, ôm một cái chăn khác, lần mò đi đến ghế dài.

Anh nằm ngửa, chống một chân trên ghế dài, cũng không biết là đã ngủ chưa.

Cô rón rén đặt chăn lên đùi anh, vừa xoay người muốn đi thì bị anh kéo lại, cô vội vàng giãy ra, nào ngờ động tác của anh quá nhanh, giãy giụa một lúc, cuối cùng vẫn rơi xuống người anh, "cộp" một tiếng, chắc là đập vào cằm anh rồi.

Ghế dài nhỏ hẹp, cô vặn vẹo giống như cá bị tóm lên bờ, nhưng chưa giãy

được hai lần đã bị anh xoay người đè lên, hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt cô, lồng ngực của hai người dán vào nhau, trong bóng tối, mỗi hơi thở mỗi một nhịp tim của đối phương đều trở nên rất rõ ràng, chỉ nghe anh thấp giọng nói: "Anh sai rồi, làm thế nào em mới có thể nguôi giận đây?"

Cô ngẩng đầu lên, cắn mạnh vào bả vai của anh.

Anh hít một hơi thật sâu, gục đầu vào hõm vai cô, cũng cắn một cái, có lực nhưng nhẹ hơn nhiều, gần như là gặm nhấm, nhẹ nhàng làm lòng cô ngứa ngáy.

Cả người anh đều đè lên người cô, động tác càng ngày càng quá đáng, gặm vai cô thấy chưa đủ, anh còn tiếp tục gặm nhẹ vào trong cổ áo đang mở rộng của cô, Hồng Đậu thở không ra hơi, vừa đưa chân lên đá anh, vừa mắng: "Đồ khốn này, thả tôi ra, anh muốn đè chết tôi à?"

Anh ngẩng đầu nhìn cô, mắt anh đã sớm thích nghi được với bóng tối, dưới ánh trăng mùa thu, đôi mắt anh giống như ánh sao trong trẻo trên mặt biển xanh đậm.

Anh xoay người, để cô nằm trên người mình: "Vậy em đè anh đi."

Cánh tay của anh vòng qua eo của cô, cô cố giãy nhưng vẫn không tránh ra được.

Anh nói: "Anh sai rồi, anh thật lòng thật dạ xin lỗi em."

Cô lạnh lùng nghiêng đầu đi, vẫn không để ý tới anh.

"Em nói đúng, anh luôn tự cho là đúng, không tôn trọng em, trước đây anh không nhận ra được tật xấu này của bản thân, sau này anh sẽ thay đổi, được không em?"

Hồng Đậu liếc nhìn anh rồi nhanh chóng nhìn sang hướng khác.

Anh bắt được ngón tay của cô: "Mười mấy tuổi anh đã qua Đức du học, mấy năm nay một mình đi học xa, đúng là đã có thói quen tự mình quyết định mọi chuyện."

Cô sững sờ, im lặng lắng nghe anh nói, lỗ tai dựng đứng lên, rất giống con thỏ.

Anh cố gắng kiềm chế không để bản thân mình kích động véo khuôn mặt của cô: "Mẹ của anh là con gái rượu trong gia đình, lớn lên trong sự nuông chiều của mọi người, gặp chuyện gì cũng đều không thích nghĩ sâu xa, em gái cũng giống mẹ, tính tình ngây thơ, anh cực kì để ý đến mẹ và em gái, sợ hai người đó chịu oan ức nên dù gặp bất kì chuyện gì, miễn là có thể giải quyết trong im lặng thì anh sẽ lặng lẽ thay họ giải quyết hết."



Hồng Đậu không nói gì, hình như đến tận bây giờ mẹ chồng vẫn chưa biết gì về chuyện của cha chồng và Trần Bạch Điệp, nếu Hạ Vân Khâm không sai người đưa chứng cứ chính xác về chuyện Trần Bạch Điệp tung tin đồn về anh cho cha chồng, thì chắc hẳn đến giờ hai người họ sẽ vẫn còn qua lại, dã tâm của Trần Bạch Điệp rất lớn, còn chưa bước chân vào nhà đã dám phỉ báng con thứ và con dâu trưởng, nếu mặc cho chuyện này phát triển, sau này có thể để lại mối họa vô cùng lớn. Hạ Vân Khâm giúp mẹ mình loại bỏ một mối họa lớn, nhưng từ trước tới giờ anh chưa hề nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai.

Còn Hạ Trúc Quân, chỉ cần nhìn thói quen mang kẹo bên người của anh cũng có thể thấy anh thương cô em gái này nhiều đến mức nào rồi.

"Anh đã quen chăm sóc mẹ và em gái, sau khi cưới em, vì quan tâm đến em nên khó tránh khỏi việc đối xử với em và người nhà em giống như hai người đó, gặp phải chuyện anh cho rằng là đúng thì tự ý đi làm mà không hỏi

ý kiến em, nhưng anh quên mất rằng em không phải là họ, chúng ta là vợ chồng, chúng ta nên đồng lòng đồng sức trong mọi chuyện."

Anh ngừng lại một lát, cô vừa thông minh vừa độc lập như thế, cô không cần sự bảo vệ của anh, cô cần sự tán thành và sự hòa hợp từ tận đáy lòng.

Hồng Đậu chống tay lên ngực anh, nhìn thẳng vào anh, chẳng mấy chốc mà cơn giận của cô đã giảm đi không ít.

"Anh thực sự hiểu lý do tại sao em tức giận rồi à?"

Hạ Vân Khâm nghe giọng cô có vẻ nguôi ngoai hơn, liền thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy đau lòng, cô là vợ anh, bởi vì yêu anh nên lúc nào cũng chú ý đến anh, cũng bởi vì yêu anh nên hai người mới có thể dễ dàng giải quyết khúc mắc: "Biết chứ, anh không nên dùng cách này để xử lý chuyện của mẹ vợ và anh vợ, càng không nên giấu tất cả mọi chuyện với em."

Trước giờ anh chỉ thấy các cặp vợ chồng trẻ tuổi mới có cơ hội gặp được loại chuyện tình cảm trong sáng này, hiếm có khó cầu, đáng để nâng niu, đáng giá cho anh dùng cả đời che chở, vì thế nên anh càng ra sức cố gắng xóa bỏ mọi phiền muộn của cô: "Liên quan đến chuyện nhà cửa, em muốn biết gì, anh đều sẽ nói hết cho em biết, chuyện điện thoại thì vì có dính dáng đến một số bí mật, mà anh thì không muốn em dính vào nguy hiểm nên không muốn em nghe điện thoại, không chỉ đêm nay thôi đâu, về sau có khả năng vẫn không thể để em nghe được, nhưng anh cam đoan với em, chuyện như đêm nay là lần cuối cùng."

Hồng Đậu không nói gì, chậm rãi nằm trên lồng ngực của anh: "Anh nói đồng lòng đồng sức à?"

Nói xong liền duỗi ngón tay, đầu tiên chỉ vào môi anh, tiếp đó lại chỉ vị trí trái tim đang đập của anh: "Chỗ này và chỗ này của anh, tất cả đều là của em, chỉ cần chúng ta vẫn là một, chuyện anh có thể nói em sẽ nghe, chuyện anh không thể nói em sẽ không hỏi. Tối nay vì sao em tức giận anh cũng hiểu rồi, em không phải là đồ ngốc "cố tình gây sự" đâu."

Anh áy náy nói: "Em không phải đồ ngốc, anh mới là đồ ngốc."

Cô hừ một tiếng: "Anh biết là tốt rồi."

Hai người yên tĩnh một hồi, anh thấp giọng nói: "Hồng Đậu."

Cô vâng một tiếng.

Anh nhướng mày: "Em bỏ quên một chỗ rồi."

Hồng Đậu không hiểu: "Cái gì?"

Anh nắm tay cô kéo xuống dưới.

Hồng Đậu vội vàng rút tay về, nhanh chóng từ trên người anh nhảy xuống, nói: "Sao anh nói tới là liền tới vậy, đồ trứng thối này."

Anh đưa tay kéo cô trở về, lại đè lên người cô như lúc nãy, vừa cởi áo cô vừa nói: "Lúc trước em ồn ào muốn qua đây ở, đến rồi lại bắt anh lên ghế dài này."

Hồng Đậu há miệng muốn giải thích, anh đã cúi đầu hôn cô.

Vất vả lắm anh mới buông cô ra, cô lập tức giãy giụa thể hiện sự bất mãn, thấy mình không thoát nổi, cô cố chặn anh lại: "Không được, lần nào anh cũng ở trên, lần này em muốn ở trên."

Hạ Vân Khâm ngẩn ra, quả thực cầu còn không được, sợ cô đổi ý, anh vội lật người đặt cô ngồi trên người mình, đồng thời còn giả vờ đáng thương nữa.

Chốc lát sau, tiếng "kẽo kẹt" vang lên, càng lúc càng lớn, ngoài ra còn kèm theo vài tiếng động mờ ám.

Nhưng không bao lâu sau liền nghe Hồng Đậu thở hồng hộc nói: "Hạ Vân Khâm, em không làm nổi nữa, anh tới đi."

Hạ Vân Khâm đang thoải mái đến mức từng lỗ chân lông đều hận không thể mở ra hết, phát hiện cô muốn xuống, sững sờ một chút, sao người phụ nữ này có thể như vậy, treo anh giữa không trung thế này, vội giữ chặt eo cô, giọng nói khàn khàn vang lên: "Cái này gọi là bỏ dở giữa chừng đấy."

Cô xua tay: "Em mệt quá rồi, không được không được."

Anh đau lòng không nói được gì, đổi khách thành chủ, vừa lật người đã ép cô lên ghế dài: "Cơ thể mềm mại yêu kiều đến nhường này, nhìn rõ ngon mà sao lại không ăn được chứ."

Bình luận

Truyện đang đọc