HỒNG ĐẬU - NGƯNG LŨNG

Editor: An Dung Ni

Beta: Mạc Y Phi

Hồng Đậu biết chiều nay có lớp quốc ngữ nên sau khi vào trường cô đi thẳng đến nhà thờ nhỏ phía sau giảng đường để tìm Cố Quân.

Đứng dưới bậc thang, cô đã nghe thấy tiếng thầy Nghiêm đang mắng sinh viên, nói vừa nhiều vừa nhanh, khí thế khiếp người, có vẻ như một sinh viên nào đó đã làm bài tập qua loa, chọc tức thầy rồi.

Kiểu này chắc chắn lớp quốc ngữ sẽ không thể nghỉ giải lao đúng giờ, Hồng Đậu quyết định đi ra một chiếc ghế dài ở sân cỏ đối diện nhà thờ nhỏ để đợi Cố Quân. Chừng mười phút sau, chuông giải lao kêu lên, đúng như cô đoán, lớp học vẫn rất yên tĩnh, không một ai dám ra ngoài, mãi đến khi thầy Nghiêm cầm giáo án bước ra ngoài, các sinh viên mới dám chen chúc chạy ra khỏi lớp.

Hồng Đậu thấy Cố Quân lẫn trong các sinh viên, cô liền gọi: "Cố Quân."

Cố Quân mặc áo màu trắng, trước ngực có cài một cây bút màu vàng, bên dưới là váy đen dài, có họa tiết hoa li ti. Cô ấy đang ôm chồng sách, chầm chậm bước ra ngoài thì nghe thấy có người gọi mình, lúc cô ấy thấy rõ Hồng Đậu thì lập tức bước nhanh đến, "Ấy, ngày mai cậu mới phải quay lại học mà, sao hôm nay đã đến trường rồi?"

Hồng Đậu nói: "Tớ định hỏi về chuyện của Hứa tiên sinh." Nói xong cô liền kéo Cố Quân ngồi xuống bên cạnh.

Cố Quân là một cô gái rất bình tĩnh, cô ấy đặt chồng sách xuống một bên, nghĩ một lát mới hỏi, "Vương thám tử nói với cậu à?"

Hồng Đậu gật đầu: "Vương thám tử nói sau khi Hứa Dịch Sơn xảy ra

chuyện, cậu đã gọi điện cho ông ấy, ông ấy còn bảo cậu và Hứa tiên sinh là họ hàng xa."

Cố Quân gật đầu: "Mẹ của Hứa tiên sinh có họ hàng với một người họ hàng khác của cha tớ, nói chung chúng tớ là thân thích rất xa, vốn dĩ hai nhà không hề liên lạc gì với nhau, nhưng từ khi Hứa tiên sinh lên chức giám đốc xưởng in, vì chuyện công việc nên cha tớ và anh ta phải gặp nhau thường xuyên, sau đó nói chuyện với nhau, nhắc đến vài người quen biết thì mới nhận ra hai nhà có họ hàng với nhau. Sau đó Hứa tiên sinh thường xuyên dẫn Hứa thái thái và mấy đứa trẻ sang nhà tớ làm khách, hai nhà cứ thế dần thân quen với nhau. Hôm anh ta gặp chuyện cũng chính là hôm đám cưới của cậu với Hạ Vân Khâm, tớ đã nhìn thấy Hứa tiên sinh, lúc đó anh ta đứng lên chúc rượu các cậu, còn hẹn mọi người hôm sau đến Tây Sơn ngâm thơ, nhìn không hề có vẻ gì là sắp tự tử cả, tớ nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này rất kì lạ nên đã gọi điện cho Vương thám tử."

Cô ấy dừng một chút mới nói tiếp, "Hôm trước Vương thám tử đã gọi cho Hứa thái thái, trước mắt có thể xác định là Hứa tiên sinh đã bị ai đó treo lên xà nhà để ngụy trang thành tự sát, mặc dù vẫn chưa biết hung thủ là ai nhưng hẳn là hắn đã ra tay một mình. Tớ nghĩ mất hai buổi tối, có thể treo một người như Hứa tiên sinh lên xà nhà cần rất nhiều sức lực, liệu hung thủ có sử dụng công cụ nào đó không? Vì chuyện này nên mấy ngày qua tớ đã tìm rất nhiều tài liệu liên quan, lúc về tớ sẽ nghiên cứu chúng thật cẩn thận."

Vừa nói vừa chỉ vào chồng sách bên cạnh.

Hồng Đậu nhìn sang, quả nhiên toàn là tài liệu liên quan đến các loại nông cụ, cô trêu Cố Quân: "Xem ra kĩ năng điều tra của Cố tiểu thư càng ngày càng trở nên thành thạo nhỉ, Vương thám tử đang đi tìm trợ lý khắp nơi đấy, cậu có hứng thú với phương diện này, hay là thử đến xin việc ở chỗ Vương thám tử đi."

Cố Quân nghiêm túc: "Tớ cũng đang có ý đó, nhưng yêu cầu của Vương thám tử đối với trợ lý là phải có trí nhớ cực tốt, tớ không biết là bản thân có thể qua nổi trò chơi bài tây kia không, mấy ngày nay tớ vẫn cố tự luyện ở nhà."

Vừa rồi Hồng Đậu chỉ thuận miệng nhắc đến, nào ngờ Cố Quân thật sự có

ý này, cô hơi ngạc nhiên, nhớ đến cuộc điện thoại của Hạ Vân Khâm và Peter Vương tối hôm qua, mấy ngày nay Peter Vương luôn bận rộn việc điều tra nên đã sớm không còn tâm trạng nào để kén cá chọn canh nữa rồi, "Yên tâm đi, gần đây Peter Vương đang thiếu nhân viên, bây giờ cậu đi xin việc chắc chắn sẽ được nhận. Đúng rồi, tớ có chuyện cần biết, nếu nhà cậu và Hứa Dịch Sơn là bà con xa, cậu có biết trước kia nhà anh ta ở đâu không? Nghe nói anh ta thường đến rạp hát Khắc Vũ xem kịch, không biết anh ta có quan hệ thân thích gì với diễn viên nào đó trong rạp không?"

Cố Quân nghi ngờ hỏi: "Nghe nói ở đó cũng có một võ sinh tên Dương Vũ Thiên treo cổ tự vẫn, tự dưng cậu nhắc đến chỗ đó, có phải là do Vương thám tử nghi ngờ rằng hai người này do cùng một người làm hại không?"

Hồng Đậu nhún vai: "Đúng là vì Vương thám tử nghĩ vậy nên ông ấy mới nóng lòng muốn tìm hiểu quan hệ giữa hai người này, nếu có thể tìm ra điểm chung giữa hai người thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều."

Cố Quân suy nghĩ: "Tớ thấy cha nói là trước kia nhà Hứa Dịch Sơn rất nghèo, anh ta và mẹ phải thuê nhà ở khắp nơi, nào là Thanh Kiều, Thập Phổ, rồi cả Xuân Oanh nữa. Mãi đến lúc anh ta kết hôn với Hứa thái thái thì anh ta mới ở tô giới Pháp, coi như là nửa ở rể."

"Phố Xuân Oanh?" Hồng Đậu ngạc nhiên, "Nhà bà ngoại tớ vốn dĩ cũng ở phố Xuân Oanh."

Sau khi dì út xảy ra chuyện, không lâu sau bà ngoại cô cũng qua đời vì quá đau lòng, bác trai cảm thấy bỏ nhà trống thì quá phí nên đã cho người khác thuê.

Lần trước Tần Học Khải tới nhà cô cũng nói nhà bà ngoại anh ta ở phố Xuân Oanh, lúc ấy cô cảm thấy rất tình cờ, nào ngờ Hứa Dịch Sơn cũng từng ở phố Xuân Oanh.

Khu đó cũng không nhỏ, có rất nhiều loại người khác nhau, không biết Hứa Dịch Sơn đã ở đó bao lâu, liệu anh ta có biết bà ngoại cô không nhỉ?

Cố Quân cúi đầu suy nghĩ một lát, đột nhiên lên tiếng: "Cậu nhắc tớ mới nhớ, lần trước tớ từng xem báo của cha, hình như rạp hát Khắc Vũ đã từng hát vài ngày ở phố Xuân Oanh, nhà tớ có một người hầu già ở phố Xuân Oanh, nếu Dương Vũ Thiên và Hứa tiên sinh đều từng ở phố Xuân Oanh thì chắc bà ấy sẽ có ấn tượng. Tiếc là mấy hôm nay bà ấy xin phép về chăm sóc con trai mình rồi, không biết khi nào mới quay lại làm việc, chắc là lúc tan học tớ sẽ ghé qua phố Xuân Oanh tìm bà ấy để hỏi thử."

Hồng Đậu ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, bầu trời đang tối dần, có vẻ như sắp mưa.

"Tan học là đã 4 rưỡi rồi, cậu một mình đến phố Xuân Oanh, lúc quay lại chắc cũng đã tối rồi, đợi ngày mai tớ đi học lại rồi lúc tan học chúng ta sẽ cùng đi."

Cố Quân không đáp lại mà đột nhiên kéo nhẹ vạt áo Hồng Đậu, tỏ ý nhắc cô nhìn về phía bên kia.



Hồng Đậu quay sang, trùng hợp thay, vừa nghĩ đến Tần Học Khải thì lại thấy Tần Học Khải đi ra khỏi nhà thờ nhỏ.

Chỉ vài ngày ngắn ngủi nhưng nhìn Tần Học Khải có vẻ hốc hác hơn trước, áo quần rộng thùng thình, giữa hai hàng lông mày hiện rõ vẻ u uất.

Đi một đoạn, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Hồng Đậu, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó vẻ mặt anh ta lại ảm đạm, anh ta gật đầu chào qua loa rồi đi vội về hướng khác.

Cố Quân kể: "Các bạn học đều nói, từ khi thấy tin cậu và Hạ tiên sinh kết hôn, Tần Học Khải rất đau lòng, gần một tháng trời không thấy mặt anh ấy ở trường, các hoạt động anh ấy cũng không chịu quản lý. Nhưng mấy ngày qua thì có vẻ đỡ hơn rồi."

Hồng Đậu chưa kịp tiếp lời thì thấy Đoạn Minh Y và mấy giáo viên khác đi qua sân cỏ, tiến về phía lớp học âm nhạc.

Ánh mắt Cố Quân nhìn về phía Đoạn Minh Y, dường như nhớ ra chuyện gì đó, cô ấy hơi chần chừ hỏi Hồng Đậu: "Hồng Đậu, Hạ tiên sinh đối xử với cậu tốt chứ?"

Hồng Đậu im lặng, mặc dù bực mình nhưng cô không thể không thừa nhận, hai ngày tân hôn bọn họ đúng là rất tình cảm, lập tức gật đầu: "Anh ấy đối xử với tớ rất tốt."

Cố Quân nhìn chằm chằm vào Hồng Đậu, mặc dù sắc mặt Hồng Đậu khá ổn nhưng vẫn có chút gì đó hơi miễn cưỡng, so sánh với khoảng thời gian trước hôn lễ thì cô có vẻ trưởng thành, điềm đạm hơn.

Cố Quân thầm cảm thấy rất dằn vặt, tựa vào lưng ghế, ngẩng đầu lên nhìn trời một lúc lâu nhưng lại không nói lời nào.

Hồng Đậu hơi giật mình, nghi ngờ nhìn về phía Cố Quân, hai người quen biết nhau hơn một năm, tính tình Cố Quân ra sao, cô hiểu rất rõ.

Nhìn dáng vẻ Cố Quân, rõ ràng là cô ấy đang giấu chuyện gì đó trong lòng, Hồng Đậu cúi đầu, nghĩ đến câu nói không đầu không đuôi của Cố Quân khi nãy, lo lắng hỏi: "Vừa nãy sao cậu lại hỏi vậy?"

Cố Quân im lặng, không chịu nói gì.

Hồng Đậu lại gần cô ấy, "Nói đi."

Cố Quân quyết định sẽ không nói chuyện này, mặc kệ Hồng Đậu lay cánh tay mình, cô ấy chỉ nói: "Tớ là bạn tốt của cậu, chẳng lẽ không được hỏi thăm xem mấy ngày qua bạn mình sống thế nào à?"

Hồng Đậu mỉm cười gật đầu: "Cố Quân, từ trước tới nay chúng ta chơi thân với nhau, thói quen của đối phương chúng ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay, tớ không giấu được cậu điều gì, cậu cũng thế. Có phải bây giờ cậu biết được cái gì rồi không? Tốt nhất là đừng giấu trong lòng, nhân lúc còn sớm thì nói cho tớ biết đi, đừng để đến lúc tớ tự tìm ra thì cẩn thận tớ sẽ tuyệt giao với cậu đấy."

Có vẻ như những lời này đã chạm đến cảm xúc của Cố Quân, cô ấy vẫn nhìn chằm chằm vào cành hoa trên đỉnh đầu một lúc rất lâu, mãi về sau mới hoàn hồn lại, quay sang nhìn Hồng Đậu, "Vào hôm đám cưới của cậu và Hạ tiên sinh, tớ lỡ để rượu dính vào váy nên đi tạm ra phía phòng sau để lau, lúc đi qua tớ thấy người hầu của Đoạn tiên sinh nói chuyện gì đó với Hạ tiên sinh, người đó còn đưa đồ cho Hạ tiên sinh, mới đầu Hạ tiên sinh từ chối, nhưng không biết tại sao, cuối cùng anh ấy lại nhận nó."

Tâm trạng Hồng Đậu chùng xuống, cô lẳng lặng nhìn Cố Quân.

"Vốn dĩ tớ tưởng rằng chuyện này không có gì, nhưng sau đó tớ về biệt thự Hạ gia cùng cậu, trên bàn trang điểm ở phòng tân hôn có một lọ hoa, tớ thấy cánh hoa ở đó rất tươi, không biết đã dùng cách gì đó để cố định màu sắc, nhìn khá đẹp. Khi về nhà, tớ cũng muốn mua một bó hoa để bày trong phòng ngủ nên đã đi khắp nơi hỏi xem chỗ nào bán loại hoa ấy. Sau đó mới biết, chỉ có duy nhất một cửa hàng Pháp bán loại hoa ấy và mới chỉ bán khoảng một năm nay, giá cả khá đắt đỏ nên cửa hàng ấy chưa bao giờ quảng cáo cả, vì thế cũng chẳng có mấy người biết. Nếu muốn mua phải đặt hàng trước rồi đợi khoảng hai tuần mới có hoa, mấy tháng qua ông chủ người nước ngoài chỉ nhận duy nhất một đơn hàng về loại hoa này, do một vị nữ sĩ họ Đoạn đặt, không biết tại sao ở trong phòng của cậu và Hạ tiên sinh lại có..."

Tâm trạng Hồng Đậu rối như tơ vò, Cố Quân không phải loại người ăn nói bừa bãi, nếu không có mấy chuyện trước kia, gặp mấy chuyện kiểu này thì cô chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều, nhưng mấy chuyện liền nhau hợp lại, dù là ai thì cũng sẽ thấy mọi chuyện quá trùng hợp.

Nghĩ lại, đêm đó khi cô và Hạ Vân Khâm ở trong phòng đánh bài, đúng là chính tai cô nghe thấy chuyện Trần Bạch Điệp là đầu sỏ của chuyện tung tin đồn, nhưng nếu chuyện này không phải chỉ là một chuyện vô căn cứ thì sao? Nhỡ Hạ Vân Khâm và Đoạn Minh Y thật sự có quan hệ gì đó thì sao?

Cố Quân thấy sắc mặt Hồng Đậu thay đổi liên tục thì bắt đầu lo lắng, từ trước đến giờ cô luôn là người rất cầu toàn, mỗi lần nghĩ đến chuyện này đều cảm thấy bực bội, thậm chí ngay cả việc lên lớp học tiết của Đoạn Minh Y cũng khiến cô cảm thấy khó chịu, cô chỉ muốn nhắc nhở Hồng Đậu để ý đến chuyện này một chút, nhưng nhìn hiện tại Hồng Đậu có vẻ như đang rất tức

giận, cô sợ Hồng Đậu mất kiên nhẫn, không khỏi hối hận, vội nói: "Hồng Đậu, tớ thấy chắc chắn có điều gì đó trong chuyện này, mắt thấy còn chưa chắc là thật, mà tớ còn chưa thấy gì cả, mọi chuyện mới chỉ là suy đoán của tớ mà thôi."

Lúc này chuông vào học vang lên, Hồng Đậu đứng dậy, ngẩng mặt lên, nở một nụ cười miễn cưỡng: "Cậu vào học đi, ngày mai tớ sẽ đi học lại, còn gì thì để mai rồi nói tiếp."

Vừa nói vừa đi ra phía cổng trường.

Cố Quân đuổi theo cô vài bước, "Hồng Đậu."

Hồng Đậu vẫy tay một cái rồi đi nhanh hơn.

***

Hồng Đậu còn chưa đi đến cổng trường đã gặp Hạ Vân Khâm, chưa đến 3 rưỡi anh đã đến cổng trường, đợi ở đấy một lúc mà không thấy Hồng Đậu đi ra, anh lo lắng đi vào tìm cô, nào ngờ vừa vào đã thấy Hồng Đậu đi ra, anh thở phào nhẹ nhõm: "Hồng Đậu."

Hiện tại lòng Hồng Đậu đau như vừa bị cắm một cây gai vậy, nghe được tiếng anh gọi mình, cô đưa mắt lên nhìn thẳng vào mắt Hạ Vân Khâm, trong dòng người qua lại nơi đây, anh chính là người xuất chúng nhất, nhưng qua chuyện vừa rồi, cô chỉ cảm thấy nụ cười của anh cực kì gai mắt, cô không để ý đến anh, đi vòng qua rồi lên xe.



Hạ Vân Khâm ngạc nhiên, chỉ mới có một tiếng trôi qua thôi, sao tâm trạng Hồng Đậu lại tệ hơn rồi, anh khó hiểu nhìn cô, sau đó lên xe theo.

Đợi đến lúc xe chạy, Hồng Đậu cố gắng bình tĩnh hết sức có thể để nói: "Cố Quân nói Hứa Dịch Sơn từng ở phố Xuân Oanh, rạp hát Khắc Vũ cũng từng biểu diễn ở đó một thời gian, nếu muốn kiểm tra quan hệ giữa hai người đó chắc phải đến phố Xuân Oanh để hỏi thăm một lần. Cố gia có một người hầu là người phố Xuân Oanh, em định chiều mai lúc tan học sẽ cùng Cố Quân

đi tìm người hầu ấy để hỏi thăm thử xem."

Giọng điệu cô bình thường đến mức không thể bình thường hơn, nhưng Hạ Vân Khâm vẫn cảm nhận được sự tức giận của cô, mặc dù có lòng muốn làm dịu chuyện này xuống nhưng vì không biết lý do chuyện này là gì nên cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, anh đành phải nói: "Ngày mai Peter Vương cũng định đến phố Xuân Oanh, chuyện này cứ để cho ông ấy tự điều tra đi, tối nay ông ấy hẹn gặp Bạch Phượng Phi, mong là ông ấy có thể hỏi thêm về những chuyện đã xảy ra."

Hồng Đậu lạnh nhạt "Ồ" một tiếng, sau đó cố tình im lặng không nói lời nào cho đến tận khi về biệt thự Hạ gia.

Lúc về đến Hạ gia, cơm tối đã được chuẩn bị, lúc ăn cơm, Đoạn Minh Y vẫn ngồi đối diện Hồng Đậu. Lúc Hồng Đậu ăn cơm không tránh khỏi việc âm thầm để ý đến hành động giữa Đoạn Minh Y và Hạ Vân Khâm, nhưng từ đầu đến cuối Hạ Vân Khâm không hề nhìn sang chỗ cô ta lấy một lần, giữa hai người không hề có chút tương tác nào, thậm chí là bằng mắt cũng không có, chuyện này vốn dĩ cũng rất bình thường, nhưng trong lòng đã gieo xuống một hạt giống của sự nghi ngờ nên lúc này cô thấy hai người có vẻ quá giả tạo.

Ăn xong bữa tối, hai người trở về phòng, vừa đến cầu thang, người hầu đã chạy ra nói có người gọi điện tìm Hạ Vân Khâm.

Hạ Vân Khâm hỏi rõ người gọi điện thoại có phải là Peter Vương không, sau đó quay sang nhìn Hồng Đậu, cô không đợi anh lên tiếng, tự giác đi về phòng.

Về phòng ngủ, cô cảm thấy cực kì khó chịu, chui thẳng lên giường nằm, chỉ lát sau có tiếng cửa mở, Hạ Vân Khâm đến bên giường, lôi cô ra khỏi lớp chăn, véo nhẹ má cô: "Rốt cuộc em làm sao vậy?"

Hồng Đậu tránh tay anh, "Anh vừa nói chuyện điện thoại với ai thế?"

Hạ Vân Khâm: "Một người bạn thôi."

"Bạn nào vậy anh?"

Hạ Vân Khâm không đáp.

Cô lẳng lặng nhìn anh một lúc, cười nhạt: "Không trả lời được sao?"

Hạ Vân Khâm không lên tiếng.

Cô nhìn anh một lát, cười giễu: "Không thể trả lời được đúng không? Được rồi, vậy anh có thể nói cho em xem tại sao ban đầu anh lên lầu ba tìm Khâu tiểu thư không? Tại sao anh và Peter Vương lại đo đạc diện tích của thư phòng nhà em? Tại sao lại không chịu bỏ chiếc xe đạp cũ kia đi? Vừa rồi anh lại gọi điện thoại với người bạn nước Đức kia đúng không?"

Ánh mắt Hạ Vân Khâm bắt đầu trở nên lạnh lẽo: "Ngu Hồng Đậu."

Cõi lòng Hồng Đậu xót xa: "Tất cả những chuyện này anh đều không thể nói cho em đúng không?"

Cô đẩy anh xuống giường, cúi đầu xỏ giày: "Em sẽ hỏi mẹ về chuyện phố Xuân Oanh, em phải về nhà mẹ một chuyến."

Giờ này còn về nhà mẹ làm gì, rõ ràng là đang giận dỗi với anh, khí thế của anh lập tức giảm hẳn, anh túm cô lại, khẽ nói: "Anh tưởng chúng ta đã thống nhất với nhau rồi mà, em cũng phải tin tưởng chồng mình chứ!"

Tin tưởng? Căn bản hai người chưa yêu đã cưới, niềm tin ấy vốn dĩ nó đã mỏng như lá lúa rồi. Chồng? Thân nhất sơ nhất là vợ chồng (1), cô đối xử với cuộc hôn nhân này chân thành như vậy, đâu chỉ mong muốn mỗi chữ "chồng" thôi.

(1) Thân nhất sơ nhất là vợ chồng: Vợ chồng vừa là mối quan hệ thân nhất, lại vừa là mối quan hệ khách sáo nhất. Câu gốc là "Chí thân chí sơ phu thê" được trích trong bài thơ Bát Chí (Tám cái nhất) của Lý Quý Lan.

Thế mà anh đối mặt với cô, ngay cả một câu "Anh yêu em" cũng không thể

thoải mái nói ra thành lời.

Hồng Đậu nhìn về phía lọ hoa ở trên bàn trang điểm, cố gắng bình tĩnh lại, nghẹn lời, "Được rồi, những chuyện này liên quan đến bạn anh, anh có lập trường của riêng anh, em không nên hỏi nhiều. Vậy còn Đoạn Minh Y thì sao? Tại sao hôm đám cưới anh lại nhận đồ từ người hầu của chị ta tặng? Còn cả lọ hoa kia nữa? Nó ở đâu ra?"

Hạ Vân Khâm khựng lại.

Xem ra chuyện này là thật, Hồng Đậu tức đến mức ngực cô không ngừng phập phồng, cô nhìn anh, mắt ngấn lệ, chán nản nói: "Hạ Vân Khâm, đáng lẽ lúc đầu em nên đến Bắc Bình."

Câu này ý là cô đang hối hận vì đã gả cho anh, sắc mặt Hạ Vân Khâm tối lại, mặc dù tức giận nhưng anh vẫn cười nói: "Chuyện về người phụ nữ ấy không có gì cần phải nói dối cả, bây giờ anh sẽ kể hết cho em nghe, Ngu Hồng Đậu, trước lúc gặp em, anh chưa từng..."

Lúc này đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa, người hầu nói: "Nhị thiếu gia, Nhị thiếu nãi nãi, biệt thự Cố gia gọi đến hỏi Nhị thiếu nãi nãi rằng Tam tiểu thư nhà họ liệu có ở cùng Nhị thiếu nãi nãi không? Giờ cô ấy vẫn chưa về nhà."

Bình luận

Truyện đang đọc