Editor: An Dung Ni
Beta: Mạc Y Phi
Hồng Đậu ngủ một giấc rất ngon, ngủ một mạch đến tận 7 giờ sáng mới tỉnh.
Sau khi thay quần áo, đánh răng rửa mặt xong, cô đi ra khỏi phòng. Phòng khách rất yên tĩnh, trên bàn có để sẵn đồ ăn sáng, nhưng anh trai và mẹ thì không thấy đâu.
Hỏi thím Chu mới biết mẹ vẫn còn chưa thức dậy.
Hồng Đậu rất ngạc nhiên, từ khi cô có nhận thức đến nay, sáng nào mẹ cũng dậy từ lúc trời chưa sáng để quản lý nhà cửa, chưa từng dậy muộn bao giờ.
Hay do trong người không thoải mái? Cô đến cửa phòng ngủ của mẹ lắng tai nghe, bên trong im lặng không tiếng động, hỏi thím Chu, thím Chu chỉ nói sức khỏe thái thái rất bình thường, chỉ là hôm qua ngủ không ngon mà thôi.
Cô đứng một lát, sau đó lại sợ muộn học nên đành phải bất an quay trở lại phòng ăn.
Ngồi xuống bưng cháo lên uống một hớp, cô lại phát hiện ra thím Chu đang ở đối diện nhìn trộm cô.
Hồng Đậu khó hiểu: "Thím Chu, sao thím lại nhìn cháu như vậy?" Kì lạ thật đấy.
Chuyện tối hôm qua, thím Chu đã chứng kiến toàn bộ, cũng cực kì tức giận, nếu không phải thái thái đã dặn bà không được nói lung tung thì đâu cần Hồng Đậu hỏi thăm, bà đã muốn nói hết mọi chuyện tối qua của Bạch đồn
trưởng cho Hồng Đậu nghe rồi.
Nhưng thái thái tức đến mức cả đêm mất ngủ, bây giờ còn đang trong phòng ngủ bù, chưa được sự cho phép của thái thái, bà là người hầu cũng không tiện nói lung tung. Nên miệng bà kín như bưng, không nói lời nào, đợi Hồng Đậu ăn sáng sau bà mới lên tiếng: "Đại thiếu gia đang ở dưới lầu chờ tiểu thư."
Hồng Đậu sửa soạn xong mọi thứ rồi đi xuống lầu, không chỉ có anh trai, Hạ Vân Khâm cũng ở đây.
Anh đứng nghiêng người ở bậc thang, đang nói gì đó với anh trai, ánh nắng vàng rọi xuống khuôn mặt anh, nhìn anh còn đẹp trai hơn so với hôm qua.
Nếu là trước đây cô đã sớm thoải mái chào hỏi với anh, nhưng không hiểu sao hôm nay lại hơi xấu hổ, lên tiếng gọi: "Anh trai."
Rồi sau đó mới chào anh: "Hạ tiên sinh."
Hạ Vân Khâm quay sang nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, anh lên tiếng: "Ngu tiểu thư."
Hồng Đậu không nhìn anh mà lại nhẹ giọng hỏi anh trai: "Sao Hạ tiên sinh lại ở đây?"
Không hỏi trực tiếp anh mà lại hỏi anh trai mình.
Lồng ngực Hạ Vân Khâm như có mấy con kiến nhỏ cắn vậy, không thể đứng yên một chỗ nữa, anh đành dụi tắt thuốc lá, bước xuống cầu thang đứng ngang hàng với Hồng Đậu.
Ngu Sùng Nghị nói với Hồng Đậu: "Tối hôm qua nhà có chút chuyện, hôm nay Hạ tiên sinh sẽ đưa em đi học."
Hồng Đậu sửng sốt, mặc dù trong lòng cô không hề bài xích chuyện Hạ Vân Khâm đưa mình đi học nhưng cô vẫn buồn bực: "Xảy ra chuyện gì thế anh?"
Vẻ mặt Ngu Sùng Nghị rất nặng nề, "Anh có ít đồ vẫn còn để ở đồn cảnh sát nên cần phải đến đó một chuyến, thời gian không còn sớm, giờ em cứ đến trường cùng Hạ tiên sinh, đến tối về anh và mẹ sẽ kể lại chi tiết mọi chuyện cho em nghe."
Ba người rời khỏi ngõ Đồng Phúc, vừa đến đầu đường đã thấy có tiếng còi ô tô.
Chiếc xe kia rất nghênh ngang, nhanh như chớp đã lái đến gần. Xe dừng lại, cửa xe mở ra, một cái chân uy phong lẫm liệt đặt xuống đất, sau đó lại thêm một cái nữa, nhưng người kia còn chưa kịp rời khỏi xe, bất ngờ nhìn thấy Hạ Vân Khâm, ông ta ngẩn ra, vẻ mặt đầy ngạc nhiên: "Hạ công tử?"
Hạ Vân Khâm nói với Hồng Đậu: "Lên xe đợi tôi."
Hồng Đậu không bao giờ nghĩ đến chuyện sáng sớm sẽ gặp Bạch đồn trưởng ở trước cửa nhà mình. Vẫn còn đang buồn bực thì quay lại thấy vẻ mặt anh trai mình rất nghiêm túc, sắc mặt của Hạ Vân Khâm cũng khá lạnh lùng, trong lòng cô liền thấy hoảng hốt. Cô lạnh lùng nhìn Bạch đồn trưởng một cái, sau đó cúi người ngồi lên xe của Hạ Vân Khâm.
Bạch Hải Lập đóng sập cửa xe sau lưng mình lại, đứng thẳng người, cười nhạt nhìn Hạ Vân Khâm, "Thật là trùng hợp, không ngờ lại có thể gặp được Hạ công tử ở đây, không biết Hạ công tử tới đây có việc gì?"
Hạ Vân Khâm nhìn ông ta từ trên xuống dưới một lượt: "Tôi đến đón Ngu tiểu thư đi học, còn ông? Đến đây làm gì?"
Nụ cười của Bạch Hải Lập cứng lại, Hạ Vân Khâm không thèm chào hỏi ông ta lấy một câu, hiển nhiên là đang rất tức giận, chẳng lẽ vừa rồi ông ta đoán đúng? Người này đến đây thật sự là vì Ngu Hồng Đậu? Nhưng rõ ràng vài ngày trước Hạ Vân Khâm không thèm ngó ngàng gì đến Ngu Hồng Đậu cơ
mà, sao bây giờ lại chạy đến đây?
Trong giây lát, có cả trăm loại suy nghĩ chạy ngang qua đầu ông ta, ông ta cố gượng cười: "Hình như giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó phải không? Tối hôm qua Bạch mỗ đã nói rõ với anh em Ngu Sùng Nghị rồi, sao bây giờ hai anh em họ lại kéo Hạ công tử tới đây?"
Ông ta nhìn về phía Ngu Sùng Nghị, ra vẻ thở dài: "Sùng Nghị à, anh em nhà cậu lạ thật đấy. Nói dễ nghe thì đi đâu mọi việc cũng suôn sẻ, mà khó nghe thì là ăn mày đòi xôi gấc. Còn có Ngu tiểu thư, dù sao cũng là một người có học, tuổi cũng còn nhỏ mà sao ăn nói tùy tiện thế?" Từ đầu đến cuối ông ta vẫn luôn cười, nhưng ánh mắt ông ta lại sắc như dao găm.
Hồng Đậu ngồi trong xe nghe xong mấy câu này liền đoán được đại khái tối qua đã xảy ra chuyện gì, bây giờ nghe thấy mấy lời vô liêm sỉ này của Bạch đồn trưởng thì tức điên lên, nhưng vì lời dặn khi nãy của Hạ Vân Khâm, cô đành phải nhịn.
Ngu Sùng Nghị nghiến chặt răng, sắc mặt đen đi, đang định lên tiếng thì bị Hạ Vân Khâm ngăn lại.
Hạ Vân Khâm nhìn Bạch Hải Lập, mặt không cảm xúc nói: "Bạch đồn trưởng, nếu chúng ta đã gặp nhau ở đây thì tôi cũng sẽ nói rõ ràng. Mấy ngày nay, Hạ mỗ đang theo đuổi Ngu tiểu thư, mặc dù Ngu tiểu thư còn ngại ngùng, hiện vẫn đang cân nhắc sự theo đuổi của tôi, nhưng có lẽ Bạch đồn trưởng vẫn chưa biết, tôi là loại người tương đối bá đạo. Trước khi Ngu tiểu thư chịu chấp nhận tôi thì trừ Hạ Vân Khâm tôi ra, cả Thượng Hải này đừng ai hòng động đến Ngu tiểu thư. Bạch đồn trưởng có vẻ khá đãng trí nên hôm nay tôi sẽ nói rõ cho các hạ nghe: Chuyện đưa đón Ngu tiểu thư, đã có Hạ mỗ đây phụ trách. Hy vọng Bạch đồn trưởng nhớ kĩ, từ nay về sau tránh xa Ngu tiểu thư ra."
Bạch Hải Lập ngạc nhiên nhìn Hạ Vân Khâm, vài giây sau, sắc mặt ông ta trầm xuống.
Hạ Vân Khâm nói xong mấy lời này, đang định rời đi, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, vừa cười vừa nói: "À, tôi còn muốn nhắc Bạch đồn trưởng một chuyện, Hạ mỗ đây có tính xấu là thích bao che, mấy từ vu khống, làm ảnh
hưởng đến danh tiếng của Ngu tiểu thư giống như khi nãy, mong là từ nay về sau tôi không nghe thấy chúng từ miệng của Bạch đồn trưởng nữa. Dù sao thì mấy năm nay Bạch đồn trưởng làm ở đồn cảnh sát, hẳn cũng biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, để giữ gìn hình tượng của mình thì tốt nhất ông nên bớt nói lại đi."
Dù sao Bạch Hải Lập cũng là loại người nhanh mồm nhanh miệng, ngày thường làm gì có chuyện ông ta im lặng chịu trận thế này, nhưng bây giờ có bao nhiêu từ ngữ ông ta cũng chỉ biết giữ lại trong cổ họng, không nói ra được chữ nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Vân Khâm lên xe.