Editor: Đinh Hương
Beta: An Dung Ni
Đám người Hoàng Trung vừa mới nhấc chân chạy vài bước thì đột nhiên nhận ra Bạch Hải Lập tuyệt đối không thể tự nhiên chết được, mặt tái mét quay lại nói: "Hung thủ sát hại Bạch đồn trưởng chắc vẫn còn đang ở hiện trường, nơi này cần phải được phong tỏa, mọi người không được tùy tiện rời khỏi đây."
Trong giây lát mọi người đều ngạc nhiên thì Quan tiên sinh đột ngột đứng dậy quở trách: "Thì bây giờ xem trong số chúng tôi ai giống hung thủ thì bắt người đó lại là được chứ gì!"
Không ít người cũng giận giữ nói lớn: "Lúc nãy bị mất điện tất cả mọi người đều ở trong sảnh, phòng vệ sinh thì tít ở tận đâu ấy, trong thời gian ngắn như vậy, ai có cơ hội mò đi giết Bạch đồn trưởng của mấy người chứ? Nếu ngay cả chúng tôi cũng bị nghi ngờ thì chẳng lẽ cảnh sát các người lại không đáng nghi?"
Tiếng bàn luận càng ngày càng lớn, dần dần trở nên ồn ào, thấy tình huống mất khống chế, nhất thời sự kiêu ngạo của Hoàng Trung giảm đi một phần, bọn họ vốn đang trong tình thế như rắn mất đầu, lại còn đều là người ít học, sao có thể cãi lại nổi mấy người này, đứng há hốc mồm một lúc mà chẳng nói nổi lời nào. Cuối cùng cả đám không cam lòng liếc nhau một cái, vác súng ra sau lưng rồi bỏ chạy.
Sau khi bọn họ rời đi, mọi người thảo luận một hồi, đến khi nhận ra người chết là tên ác ôn Bạch Hải Lập, cảm xúc mọi người dần chuyển từ khiếp sợ sang bình tĩnh, nhưng vì giáo dưỡng không cho phép nên không ai thể hiện sự bình tĩnh và thoải mái ấy ra mặt mà thôi.
Buổi tiệc trà đang yên đang lành lại xảy ra chuyện như thế, các nữ quyến đều sợ hãi nên vội vàng đứng lên đi về, Đoạn Minh Y không thể không tiễn
từng người, Hạ Ninh Tranh sợ chỗ này không an toàn, dứt khoát mời mọi người lập tức rời đi.
Mặc dù ngoài miệng ai cũng nói là ra về nhưng các sinh viên vẫn không kìm nén được sự tò mò của mình, cả nhóm đều vây quanh phòng vệ sinh ở cuối hành lang, đứng trước cửa, vừa muốn xem Bạch Hải Lập chết thế nào nhưng lại vừa sợ hãi không dám vào bên trong, cứ chen chen chúc chúc ở hành lang.
Chỉ thoáng chốc, đại sảnh lại trở nên trống trải, Hồng Đậu thừa dịp mọi người đang nhốn nháo, nói với Hạ Vân Khâm: "Lúc bị mất điện em không nghe thấy tiếng mở cửa lớn, nếu hung thủ đã rời đi, chúng ta có nên ra cửa phía sau xem một chút không?"
Hạ Vân Khâm đang có ý này, cái chết của Bạch Hải Lập đã nằm trong dự đoán của anh, cũng ngoài dự đoán của anh. Từ việc chuẩn bị kế hoạch cho đến khi lẫn vào hội trường, từ việc động chạm đến cầu dao cho tới việc thừa dịp hỗn loạn mà rời đi, hung thủ rất hiểu cách nắm bắt thời cơ, cũng đoán trước phản ứng của mọi người, nhưng dù người giết Bạch Hải Lập ở phe nào thì người này tuyệt đối không lương thiện, không thể coi thường.
Mất điện không phải chuyện tình cờ, hung thủ muốn nhân lúc đó để trốn ra ngoài, thời gian một phút không đủ cho hung thủ rời khỏi cửa chính, nên nếu muốn tìm kiếm dấu vết hung thủ để lại chỉ có thể bắt đầu từ cửa sau thôi.
Nhưng mà tòa nhà này lớn như vậy, không thể chỉ có một cửa sau, trừ phòng khách ra còn cửa ngầm khác ở nhà bếp cách đó không xa, cửa này khá kín nên bình thường chỉ có người hầu sử dụng. Mà phòng tiệc nhỏ cách hộp điện rất xa, tuyệt đối không đủ thời gian cắt điện rồi bỏ chạy, vì vậy khả năng cao là hung thủ từ nhà bếp đi ra bằng cửa ngầm.
Hành lang trước nhà bếp vắng lặng không hề có một tiếng động, mọi người bên trong đều đã ra ngoài hết, lúc nãy vì chiêu đãi khách khứa, trên đất đều toàn là cặn dầu và dấu vết bột đường, vô cùng bừa bãi. Hạ Vân Khâm kéo tay Hồng Đậu đi tới cửa sau, bật đèn pin bỏ túi lên tìm một lúc, quả nhiên trong lớp dầu mỡ bóng loáng trên đất phát hiện được một hàng dấu chân nhìn rõ hơn các dấu chân khác, có vẻ là vừa mới in lên.
Hàng dấu chân này xuất hiện từ một hướng khác, đi thẳng một mạch tới bậc thang, cuối cùng biến mất trong bãi cỏ ở vườn hoa sau cửa.
Hai người lần theo dấu chân kia đi ngược vào bên trong một đoạn, đến một gian phòng tối om, Hồng Đậu đoán đó là phòng chứa hộp điện, đang định đi qua kiểm tra thì bị Hạ Vân Khâm ngăn lại.
Anh quay đầu nhìn dấu chân đối diện, bởi vì trên người không mang theo thước đo, chỉ dùng bàn tay đo đại khái.
Hồng Đậu nghiêng đầu đánh giá một chút, chờ Hạ Vân Khâm đo xong, cả hai đều cảm thấy hơi khác thường, liếc mắt nhìn nhau: "Cỡ 39?"
Dù sao thì nạn nhân cũng là đồn trưởng đồn cảnh sát, đồn cảnh sát và mấy sở nghiệp vụ liên quan sẽ lập tức có hành động thôi, lúc nãy trong phòng khách lại đột nhiên mất điện, đám chó săn Hoàng Trung mặc dù vụng về nhưng sau khi kiểm tra thi thể Bạch Hải Lập xong, cũng nhất định sẽ đến hộp điện tiến hành kiểm tra.
Hạ Vân Khâm tìm thử không thấy manh mối nào khác cũng không ở lại đây lâu, nhanh chóng trở về phòng khách, thi thể của Bạch Hải Lập đã bị người ta quấn lại bằng chăn mang ra ngoài, nguyên nhân cái chết là bị người ta dùng một loại dao găm sắc bén cắt đứt mạch máu lớn, một dao mất mạng, bởi vì đầu của Bạch Hải Lập bị cắm vào bồn cầu nên máu không tràn ra đất. Hung thủ rất có kinh nghiệm, không để lại bất kì manh mối nào có giá trị ở hiện trường.
Các sinh viên vây quanh đó đều bị dọa chết khiếp, Hạ Vân Khâm có lòng giúp anh cả thu dọn tàn cuộc, vừa đến phòng khách lớn liền tỏ vẻ không có gì, tiễn mấy người khách còn lại đi.
Hồng Đậu tìm Cố Quân và Ngọc Nguyên trong đám người rồi đưa hai người ra ngoài.
Xe của Phan gia quả nhiên vẫn đợi ở bên ngoài, mợ và tài xế Phan gia chờ lâu đến nỗi ngủ gật, lúc này vừa mới tỉnh dậy, mợ thoáng nhìn mọi người đi ra
từ tòa nhà, không biết xảy ra chuyện gì, đang nghi ngờ thì Hồng Đậu đưa Ngọc Nguyên đến cạnh xe nói: "Mợ."
Mợ ngẩn ra, vội đẩy cửa xuống xe: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Ngọc Nguyên tức giận nói: "Có người chết rồi." Không phải bắt mình đến sao, lần này thì tốt rồi.
Mợ kinh ngạc nói không ra tiếng, lát sau mới nói tiếp: "Ai, ai chết?"
"Bạch đồn trưởng." Ngọc Nguyên lạnh lùng nói.
Sắc mặt của mợ lập tức trở nên trắng bệch: "Hả?"
Lúc này xe của Hạ gia lái đến gần, Hồng Đậu vội nói với mợ: "Ngọc Nguyên bị dọa sợ rồi, nơi này không nên ở lâu, mợ, mợ đưa Ngọc Nguyên về nhà trước đi."
Sau khi tiễn mợ và Ngọc Nguyên, Hồng Đậu định nhờ tài xế Hạ gia đưa Cố Quân về biệt thự Cố gia, ai ngờ một chiếc xe có vẻ hơi cũ kĩ chạy nhanh tới rồi dừng lại cách đó không xa, Peter Vương ở trong xe ngoắc tay nói với Hạ Vân Khâm: "Vân Khâm."
Người đến dự tiệc rất nhiều, Bạch Hải Lập cũng không phải dạng người vô danh, mọi người rời đi sau khi xảy ra chuyện đến giờ chắc cũng đã mang tin ông ta bị sát hại truyền khắp Bến Thượng Hải rồi, vốn tin tức của Peter Vương nhanh nhạy, vừa nghe chuyện này liền lập tức tới đây.
Cố Quân vừa nhìn thấy Vương thám tử, lập tức gác ý định về nhà sang một bên, thương lượng với Hồng Đậu: "Tớ giúp thám tử sắp xếp tư liệu, tối muộn tớ sẽ gọi xe đến đón sau."
Hồng Đậu không nghĩ ra lý do từ chối nên đành kéo Cố Quân lên xe.
Hạ Vân Khâm nhìn Hồng Đậu từ trong gương: "Tối nay không về biệt thự
Hạ gia mà đi qua bên kia ở nhé?"
Tất nhiên Hồng Đậu biết bên kia là ám chỉ nơi ở lần trước, hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu muốn bàn chuyện, tất nhiên bên kia yên tĩnh hơn biệt thự Hạ gia rồi.
Hạ Vân Khâm nói thêm: "Còn mấy chuyện cần thương lượng nữa."
Hồng Đậu nhìn vào ánh mắt của anh, gật gật đầu, dùng giọng bình tĩnh nói:
"Được."
Lúc này Hạ Vân Khâm mới khởi động xe, lái đến nơi ở lần trước.
Chỉ chốc lát sau Peter Vương cũng lái xe tới, vừa vào cửa liền đưa tờ báo nóng hổi mới mua được ngoài đường cho Hạ Vân Khâm: "Hả lòng hả dạ thật đấy, trên báo nói Bạch Hải Lập bị kẻ thù báo thù."
Hạ Vân Khâm nhận lấy tờ báo xem kỹ.
Hồng Đậu mời Peter Vương và Cố Quân ngồi xuống, pha trà xong, thấy cũng không còn sớm nữa, cô biết khẩu vị của Hạ Vân Khâm rất thanh đạm, liền trưng cầu ý kiến của Peter Vương và Cố Quân: "Muốn ăn cháo lá sen hay là mì lươn?"
Vương thám tử và Cố Quân nhất trí đáp: "Cháo." Hồng Đậu liền dặn dò người hầu chuẩn bị cháo lá sen để đến lúc mọi người đói bụng thì lấy ra ăn khuya.
Hạ Vân Khâm trả lại tờ báo cho Peter Vương, sai người hầu đốt lò sưởi cho Hồng Đậu sưởi ấm rồi mới nói với Peter Vương: "Cái chết của Bạch Hải Lập rất kỳ lạ."
Hồng Đậu thu xếp xong xuôi, ngồi xuống cạnh Hạ Vân Khâm, lại lấy tờ báo từ trong tay Cố Quân, quả nhiên tiêu đề nổi bật nhất hôm nay là tin tức về cái chết của Bạch Hải Lập.
Mọi người ngồi quanh lò sưởi, bên ngoài gió đêm thổi ào ào, nhưng trong phòng rất ấm áp vui vẻ, rõ ràng cũng là thảo luận về hung thủ nhưng so với chuyện của thầy Nghiêm lúc trước thì không giống nhau, trên mặt mọi người không có chút buồn bã nào cả.
Hồng Đậu cũng cảm thấy kỳ lạ, không biết vì người chết là Bạch Hải Lập hay vì đêm nay lại có thể yên lặng ngồi cạnh Hạ Vân Khâm, dù thế nào thì tâm trạng của cô lúc này cũng cực kì tốt.