HỒNG LÂU PHƯƠNG THỨC “HIỀN HẬU” THƯỢNG VỊ


"Ai ~" Bệ hạ thở dài một tiếng, lấy hình tượng của một người cha già bị nhi tử tổn thương thấu tâm nói: "Những nghịch tử kia! Thật sự là lạnh thấu lòng trẫm...""Bệ hạ..." Đồ Cảnh mở miệng lại không biết nói cái gì cho phải.

Một lễ bi? Không, điều này ước chừng cũng không tính là bi thương, sinh ra ở Hoàng gia đây là định mệnh.Hoàng đế hơi nhắm mắt, che dấu lệ quang trong mắt, hỏi: "Ngươi xem ai có thể kế thừa đại thống?"“Đây là quyết định của người, không phải thần có thể tùy ý." Đồ Cảnh làm sao có thể nói lung tung."Với quốc gia, bây giờ ngươi được tấn Thân Vương, vốn nên phụ tá triều chính.

Trong nhà, ngươi là cháu của trẫm, nói một chút thì làm sao vậy? "Thánh chỉ vừa rồi của Hoàng đế đã nói rất rõ ràng, tấn tước vị để Đồ Cảnh phụ tá triều chính."Vậy nếu thần nói sai thì Bệ hạ cũng không thể trách tội sao?" Đồ Cảnh thăm dò nói."Phát biểu không luận tội." Hoàng đế hứa hẹn, lại sờ sờ chén trà trong tay, nói: "Trà đều lạnh rồi.”Đồ Cảnh đứng dậy đổi cho Hoàng đế một chén trà, Hoàng đế nói: "Rót cho mình một chén trà cống nếm thử, cống trà mới tiến cung năm nay đấy.” Hoàng đế nhìn Đồ Cảnh uống một ngụm, mới yên tâm uống trà của mình, tươi cười bên miệng lại chân thành thêm một chút."Thứ cho thần nói thẳng, Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử đã qua đời, Hoàng trưởng tôn cũng đi, Tứ Hoàng tử, Thất Hoàng tử, Bát Hoàng tử mưu nghịch, Bệ hạ cũng nói người bất trung bất hiếu sao có thể phó thác đế vị.

Mà bây giờ người không tuyển được mấy vị hoàng tôn, ừm...!Hoàng Trường Huyền Tôn cũng tính ở bên trong." Đồ Cảnh hữu tâm kéo dài thời gian, đem sự thật chậm rãi liệt kê một lần."Đúng như vậy." Hoàng đế gật đầu."Quốc lại trường quân, nhi tử dưới gối mấy vị Hoàng tử cũng mới ở tuổi để tóc trái đào, Hoàng Trường Huyền Tôn cũng vậy, hài tử tuổi còn nhỏ, sợ phải tính đến thọ nguyên.

Đất nước cần minh quân, phụ tổ của mấy vị Hoàng tôn, Huyền tôn đều là tội nhân, xuất thân vốn có vết nhơ, tuổi lại nhỏ, phẩm hạnh ngày sau chưa rõ, với quốc gia cũng là mạo hiểm.” Đồ Cảnh phân tích."Ý của ngươi là ân xá cho mấy nghịch tử kia?" Hoàng đế tức giận đến mức run tay, Hoàng tử bị gom thành một tổ, không phải là không có triều thần đề nghị, chỉ trong một đêm, long án đã chất đầy tấu chương, Hoàng đế thoáng lật mấy quyển đều có nội dung giống nhau, quanh co lòng vòng hỏi thăm người Đế vương tiếp theo."Bệ hạ nghĩ sai rồi, không phải còn có người tốt hơn sao?" Đồ Cảnh cười nói.Hoàng đế nhìn thấy nụ cười không có ý tốt này, trong lòng căng thẳng, run giọng hỏi: "Ai?”“Ta!"Choang một tiếng, chén trà trong tay Bệ hạ bị ném xuống đất, không phải Bệ hạ tức giận, cũng không phải bị dọa sợ, chỉ là cả người vô lực, cầm không vững chén trà mà thôi."Ngươi muốn soán ngôi?" Bệ hạ nghiến răng nghiến lợi hỏi, muốn cao giọng kêu cứu, mới phát hiện thanh âm của mình giống như từ trong cổ họng cứng rắn chen ra, trầm thấp mà mờ mịt."Làm như nhi tử người đã từng làm." Đồ Cảnh vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế dưới, giống như hắn vẫn là quân tử khiêm tốn, không nhiễm phàm trần kia."Bệ hạ, người xem.


Ta là con trai trưởng xuất, huyết thống tôn quý nhất.

Phụ thân ta là Khang Túc thái tử bảo quốc vệ dân mà chết, đến nay Kim Lăng vẫn có bài vị cung phụng của người.

Ta vào triều nhiều năm, công việc kinh thủ đều làm trôi chảy xinh đẹp.

Ta đã lập thê, lập gia đình lập nghiệp, Vương Sóc cũng là người thông minh mà người đã từng khen ngợi.

Xuất thân, gia thế, năng lực, thê tộc, không gì không phải là tốt nhất, ta làm tân quân không phải đương nhiên sao?" Đem lời nghẹn khuất mấy chục năm nói ra miệng, cảm giác này thật sự là thoải mái, Đồ Cảnh thở dài một hơi."Giết vua đoạt vị, không được chết tử tế! Không được chết tử tế!” Hoàng đế trợn tròn mắt, thanh âm khàn khàn giận dữ mắng."Ta làm, nhi tử của người làm, người cũng làm."Đồ Cảnh đứng dậy, đi tới trước người Hoàng đế, cúi người nói: "Lúc trước phụ vương ta chết trận Kim Lăng, không phải là kết quả do ngươi cố ý kéo dài sao? Thứ tử chính là thứ tử, cho dù được nâng lên dòng chính vẫn không sửa được khí độ kém phóng khoáng trong lòng.”Mẫu thân thân sinh của Hoàng đế là kế thất, được phù chính, tự mình lấy huyết thống bản thân làm kiêu ngạo, nhưng không đến mức tính toán chi li như thế, cũng chỉ k.ích thích Hoàng đế sắp chết mà thôi.


Hoàng đế quả nhiên bị lừa, tức giận công tâm, độc khí ở trong huyết mạch đi nhanh hơn, sắc mặt đều trướng đỏ.Nhìn mặt cừu nhân gần trong gang tấc, Hoàng đế tích súc khí lực toàn thân, nhào mạnh một cái, cho dù trước khi chết cũng phải ra sức một kích.Đồ Cảnh bước nhanh sang bên cạnh, Hoàng đế cứ như vậy chật vật ngã xuống dưới chân Đồ Cảnh.

Đồ Cảnh cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống vị Hoàng đế đã từng hăng hái thống trị vận mệnh của mình.

Hồi tưởng lại mình đã từng chật vật cỡ nào, thật cẩn thận lấy lòng, dựa vào sự đồng tình của hắn mới có thể sống sót ra sao.

Mà bây giờ vị trí đã thay đổi, mình cũng có thể nhìn xuống hắn từ trên cao, nhìn hắn giãy dụa trên mặt đất."Ngươi sẽ có báo ứng! Ngươi sẽ có báo ứng!" Hoàng đế khàn giọng gào thét, trước khi chết, Hoàng đế nghĩ đến hậu chiêu của mình, hơi yên tâm.

Mặc dù không cam lòng, nhưng Đồ Cảnh cũng sẽ không có kết quả tốt! Hắn chết vẫn là Hoàng đế, hắn vẫn hưởng vạn dân cung phụng.


Đồ Cảnh thắng là kẻ cô độc, bại là phản thần nghịch tặc, dù sao cũng đã có đệm lưng, Hoàng đế cũng yên tâm.Lời nguyền báo ứng như vậy, Đồ Cảnh không để ở trong lòng, hắn ngóng trông báo ứng hai mươi năm, chung quy vẫn phải chính mình tự tay báo thù.Hoàng đế ngã trên mặt đất đã không còn hơi thở, Đồ Cảnh kêu lên: "Người đâu." Tâm phúc canh giữ ngoài cửa liền nối đuôi nhau vào, nâng Hoàng đế lên long sàng, cởi long bào, lấy dược thủy đặc chế bôi lên để bảo trì thi thể tươi mới.

Còn có người thu ấm trà, chén trà Hoàng đế và Đồ Cảnh đã sử dụng đi, cho dù mảnh vụn và vết nước Hoàng đế thất thủ ngã trên mặt đất cũng bị lau sạch sẽ.Tâm phúc Đồ Cảnh nhanh chóng rút lui, chỉ lưu lại mấy cung nhân, thái giám vốn hầu hạ Hoàng đế làm yểm hộ.Đồ Cảnh trở lại điện Phúc Hi, thuộc hạ đã ở đó chờ báo cáo tình huống."Chủ tử, đại tổng quản đã bị bắt."“Được, có bị thương không?” Đồ Cảnh hỏi."Chưa từng, là trúng độc bị bắt.""Rất tốt, buổi tối mang vào cung tuẫn táng đi." Đồ Cảnh bình tĩnh quyết định vận mệnh cố nhân cho rằng mình đã nhìn hắn lớn lên.“Binh mã trong kinh thế nào?” Đồ Cảnh lại hỏi.“Đã bắt được toàn bộ Cấm quân, Cửu Môn cũng là người của mình, tây doanh ngoại ô kinh thành cũng gối đầu đợi đáy." Người trả lời chính là Cố Sơn! Trách không được, trách không được, chuyện Vương Sóc đánh chết mấy vị Hoàng tử phi, Cố Sơn dễ dàng buông tha như vậy.

Một ngày một đêm trôi qua, Hoàng đế cũng không có bất kỳ ý chỉ nào, kỳ thật căn bản là Cố Sơn không báo lên đi, phỏng chừng đến bây giờ Hoàng đế cũng không biết tin tức các Hoàng tử phi chết.“Mấy phủ Hoàng tử thế nào?"“Đều phái binh canh giữ." Cố Sơn đáp.Mấy Hoàng tử ngoại trừ Bát Hoàng tử chưa có con nối dõi, mấy người khác đều là hậu đại, tuy rằng Tứ Hoàng tử và Thất Hoàng tử không có cưới vợ, nhưng không cản trở bọn họ nạp thiếp.

Mấy người mang theo huyết thống Hoàng thất này đều cần cảnh giác, nhất định phải đề phòng địch nhân! Không nên cho bọn họ cơ hội thoát khỏi." Đồ Cảnh một lần nữa nhấn mạnh.Lại thương nghị rất nhiều chuyện cơ mật, Đồ Cảnh mới phất tay bảo bọn họ lui ra làm việc theo kế hoạch.

Đồ Cảnh sẽ không hỏi trong cung như thế nào, bởi vì Vương Sóc đã toàn bộ tiếp nhận thế lực trong cung, lấy năng lực của nàng sẽ không phạm sai lầm.

Đồ Cảnh cũng không có ý qua sông phá cầu, bởi vậy không cần phải làm việc này.Trải qua một buổi chiều thấp thỏm bất an, ban đêm, chuông tang vang lên dưới bầu trời đêm hoàng thành, các đại thần vừa mới ngủ, toàn bộ đều bừng tỉnh.Kinh thành đã giới nghiêm toàn diện, lui tới trên đường đều là binh lính, thỉnh trưởng bối tông thất lão Dũng Vương gia, tông chính Trung Dũng Quận vương.


Trong triều, hầu hết mấy vị lão thần, lục bộ thượng thư, các trọng thần, thái y viện, cùng quân đội đều tiến cung, những người còn lại toàn bộ giam giữ ở phủ, ai dám ra cửa, ha ha ha.

Đồ Cảnh đã hạ lệnh, cho dù hoàng thân quốc thích, cứ giết không tha.Những người quyền thế nhất trên thiên hạ tụ tập tại tẩm cung của Hoàng đế, nơi này do Đồ Cảnh chủ trì đại cục.Vì thể hiện thẳng thắn vô tư, trước tiên Đồ Cảnh để thái y xem qua thi thể Bệ hạ, xác định là tức giận công tâm mà chết, không phải do hắn giết, thời gian tử vong cũng đúng.

Trải qua thái y phán đoán, những người còn lại mới ngồi xuống chậm rãi thương nghị."Bệ hạ băng hà, nương nương hôn mê, chỉ có bổn vương ở trong cung, vốn nên tránh hiềm nghi, chỉ là đang lúc quốc gia nguy nan, bổn vương cũng không thể vì thanh danh khiêu bệnh đến mức Bệ hạ không để ý." Đồ Cảnh ngồi ở trên đầu, bình tĩnh mở miệng nói."Cung Vương quá khiêm tốn." Chúng thần chắp tay nói.Ngoại trừ những tình huống này, mọi người phảng phất cũng không biết nói cái gì, tràng diện nhất thời yên tĩnh lại.Tang lễ Đế vương, lễ bộ là không thể tránh khỏi trách nhiệm, Lễ bộ thượng thư Lý Quang bất đắc dĩ mở miệng: "Lễ tang của Bệ hạ nên làm như thế nào?” Trên linh đường Bệ hạ, ai khoác áo tang tẫn hiếu? Cố Sơn làm chim đầu đàn, hỏi ra vấn đề mọi người ở đây đều muốn hỏi.Phải, ai khoác áo tẫn hiếu đây? Ai sẽ là Đế vương tiếp theo? Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Đồ Cảnh đang ngồi ở trên đầu.Đồ Cảnh cũng không có làm ra di chiếu giả gì đó, phàm là đi qua tất lưu lại dấu vết.

Thiên hạ nhiều người biết hàng, đến lúc đó bị người lật ra, chính là bằng chứng rõ ràng về lai đi ngai vàng.

Cho dù Bệ hạ không lưu lại di chiếu, Đồ Cảnh thượng vị cũng là chuyện chắc chắn.Có quyền thừa kế chỉ có mấy người như vậy, Hoàng đế...!Tiên đế có thể nhất thời không nghĩ tới Đồ Cảnh, nhưng các đại thần sẽ không, nhìn thấy Đồ Cảnh ngồi ngay ngắn ở chỗ này, trong lòng bọn họ đã vòng mười bảy mười tám vòng.Cuối cùng, mọi người vẫn đẩy nồi cho Tông Chính, đây là sự vụ Hoàng gia, mời Tông Chính phát biểu ý kiến trước.Đồ Cẩn nhìn thoáng qua lão Dũng Vương, cất giọng nói: "Có gì để nghị luận, mặc dù Bệ hạ lưu lại di chiếu rõ ràng nhưng bức chiếu thư cuối cùng của người không phải giấy trắng mực đen viết rằng để Cung Vương phụ tá triều chính hay sao?”Thánh chỉ phong Thân Vương còn có thể giải thích như vậy sao? Ý tứ của Hoàng đế rõ ràng là để Đồ Cảnh hảo hảo phụ tá tân quân phải không?Các đại thần nghĩ lại, giải thích như vậy cũng thông suốt, Tiên đế không có nói rõ phụ tá tân quân, hay là là phụ tá triều chính, triều chính này khi Tiên đế còn sống tự nhiên là người phụ tá, hiện tại Tiên đế băng hà, tiếp tục phụ tá bản thân "Triều Chính" hay là phụ tá một nhiệm kỳ Đế vương mới thì còn phải xem ý tứ Đồ Cảnh..


Bình luận

Truyện đang đọc