HỒNG LÂU PHƯƠNG THỨC “HIỀN HẬU” THƯỢNG VỊ


"Nương...!Được rồi, con sẽ có chừng mực.” Vương Sóc đang muốn giải thích, bỗng có cung nhân tiến vào dâng trà, Vương Sóc chói mắt thấy hoa châu cài phía sau tóc tóc cung nhân còn chưa lấy xuống, trong lòng nàng sửng sốt, đây không phải là tiền lệ của đại chính điện sao?Được rồi, bọn họ liên tiếp chơi đùa trên đầu trên cổ nàng hết lần này tới lần khác.

Vương Sóc bật cười, khi mới thành thân, Vương Sóc và Đồ Cảnh cùng nhau thảo luận làm thế nào theo dõi người khác, từng nói nếu người bị giám thị thân thủ tốt, biết võ nghệ, thì có trốn ở cửa ra vào, dưới cửa sổ hay xung quanh cũng không có tác dụng, hơn nữa kẻ hầu người hạ ra vào liên tục, rất dễ đánh rắn động cỏ, tốt nhất vẫn là đóng giả làm cung nhân tìm cơ hội vào phòng, sẽ có thể vô tình nghe được vài câu chữ.

Sống cùng nhau lâu như vậy, thủ đoạn làm việc của Đồ Cảnh và Vương Sóc đều bị đối phương ảnh hưởng, Vương Sóc nghĩ lúc ấy bàn luận có bao nhiêu ngọt ngào, hiện giờ có liền có bất nhiêu ghê tởm.Vương Sóc hít sâu một hơi, thầm nghĩ, không nên để cho người khác có cơ hội khiêu khích ly gián, lúc này là thời điểm dầu sôi lửa bỏng, ai mà biết được đây có phải là bẫy hay không?Dù có an ủi mình thế nào, Vương Sóc vẫn cảm thấy nản lòng, chỉ nói vài lời an ủi Phúc Tuệ trưởng công chúa nói: "Con luôn luôn là người như vậy, nương biết, bệ hạ cũng biết, nếu con nhu nhược yếu đuối chỉ biết khóc, làm sao xứng với vị trí mẫu nghi quốc gia này.

Nương ngươi yên tâm, bệ hạ hiểu con mà.”Phúc Tuệ trưởng công chúa gấp gáp một ngày tiến cung hai lần, đương nhiên không phải mấy câu nhẹ nhàng như vậy là có thể khiến bà an tâm, nhưng Vương Sóc nháy mắt một cái, nghiêng người nắm lấy tay bà, ở lòng bàn tay nàng viết chữ "An", Phúc Tuệ trưởng công chúa liền không nói lời nào.


Bà sở dĩ sốt ruột như vậy, vẫn là đem chuyện này quy thành con gái và con rể cãi nhau, nếu liên quan đến triều chính hoặc là cái gì khác, Phúc Tuệ trưởng công chúa cũng bất lực.Tình cảnh lúc này và lúc trước bà và Vương Thủ Trung trở mặt tương tự nhau, Phúc Tuệ trưởng công chúa cảm thấy có phải do bà đã không làm gương tốt hay không, mới làm cho Vương Sóc không có quan niệm vợ chồng chính xác, dẫn đến nguy cơ hôm nay, nghĩ đến có chút tự trách.Vương Sóc cố gắng dỗ dành Phúc Tuệ trưởng công chúa xuất cung, sau đó nàng ngả mình trên giường như không còn xương sống, nhìn cây xanh ngoài cửa sổ mà ngẩn người.

Con người đúng là tính tình kỳ quái, không chạm vào bức tường phía nam không quay trở lại.

Nếu Đồ Cảnh ám chỉ Vương Sóc không đủ thú vị, muốn nàng nhu hòa một chút, Vương Sóc cũng không phải sắt thép, vì tình cảm vợ chồng nàng có thể nguyện ý thay đổi.

Nhưng Đồ Cảnh lấy chuyện nạp thiếp để răn đe nàng như vậy, Vương Sóc không vui nổi.

Đương nhiên Đồ Cảnh không có ý răn đe nàng, chỉ là Vương Sóc tự suy nghĩ, a, thê tử không thuận ý hắn liền nạp thiếp, dựa vào cái gì? Trượng phu không vừa ý, Vương Sóc lại càng không! Biết rõ sự tình đã đến đỉnh điểm, sắp phát sinh nhiều chuyện ngoài dự tính, nhưng Vương Sóc vẫn không muốn thỏa hiệp, thậm chí so với bình thường càng thêm cương ngạnh.


Vương Sóc chính là muốn xem, trên đời này thật sự không có công lý sao?Thanh nhi tiến vào, ý bảo đã cung nữ vừa rồi đang thu xếp lại công việc, chuẩn bị trở về đại chính điện.

Vương Sóc ổn định lại cảm xúc, chuẩn bị tự mình đi theo người này, đây là thời khắc quan trọng để biết được Đồ Cảnh có phải đã quên hết tình cảm vợ chồng rồi hay không, mà muốn tính kế nàng, Vương Sóc không tin tưởng bất cứ ai ngoài chính mình.

Nàng trong lòng tự giễu, lúc trước để cho đại chính điện và Phúc Hi điện dùng chung cung nhân, nội giám với nhau, quả nhiên là một quyết định anh minh, khi tình cảm nồng đậm đây là biểu hiện tình cảm của hai người, nhưng khi tình cảm phai nhạt bọn họ sẽ lập tức trở thành gián điệp cho hắn.Vương Sóc chỉ mang theo Thanh nhi không mang theo các cung nhân khác, tự mình đến gần Đại chính điện chờ đợi trước, hôm nay nàng mặc thường phục, trang sức cũng rất đơn giản, không để ý sẽ không phát hiện ra nàng, Vương Sóc đích thân ra trận, ngăn cho người khách có cơ hội ly gián vợ chồng bọn họ.Chỉ chốc lát sau, cung nữ kia quả nhiên đã đến, Triệu Hỉ thấy nàng ta, cũng không hỏi một câu, trực tiếp để cho nàng ta đi vào, đi xuyên qua cửa mở rộng, Vương Sóc thấy cung nữ này quỳ gối trước mặt Đồ Cảnh, nói cái gì đó, khóe miệng Đồ Cảnh nhếch lên một hồi, gương mặt bất đắc dĩ cười cười, phất tay bảo cung nữ lui ra.Trái tim Vương Sóc từng đợt phát lạnh, chậm rãi chìm xuống, trái tim này giống như ngâm mình trong nước đá, đúng vậy, khoảng cách xa như vậy, tuy không nghe được bọn họ đang nói cái gì, nhưng Vương Sóc quen hiểu rõ hắn, nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra câu đầu tiên của Đồ Cảnh hỏi: Hoàng hậu nói như thế nào?Ha ha, uổng công Vương Sóc sợ có người hãm hại khiêu khích, nhất định phải tự mình đến xác minh! Kết quả Đồ Cảnh quả thật đã cho người theo dõi Vương Sóc và Phúc Tuệ trưởng công chúa, không phải là nghĩ mẹ con ruột sẽ thành thật với nhau sao? Vương Sóc trong lòng lạnh đến phát hoảng, trên mặt lại tự giễu cười, cũng tốt, tận mắt nhìn thấy, mới có thể làm cho người ta hết hy vọng.Vương Sóc đối với đoạn tình cảm vợ chồng này không muốn làm bất cứ chuyện gì để cứu vãn bù đắp nữa, đây không phải là vấn đề là nàng không đủ nhu thuận, chỉ là mẫu đơn đã nhìn đến chán rồi, bông sen như của thơm vật lạ, mẫu đơn dù có cố gắng đến đâu cũng không có thể sinh trưởng ở trong nước như bông sen.Vương Sóc yên lặng dựa Thanh nhi đi về phía Phúc Hi điện: "Chủ tử, nếu người đau lòng, thì hãy khóc ra đi.” Vương Sóc có thể hiểu được, Thanh nhi sao đương nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong lòng nàng ta vừa tiếc nuối, lại càng thêm khổ sở thay cho chủ tử."Sao phải khóc, bây giờ vẫn chưa đến lúc có thể khóc rống lên." Nếu là chuyện không thể làm gì được, Vương Sóc cùng những người thân cận với nàng, thời gian còn lại, thật sự chỉ có thể lấy lệ rửa mặt sống qua ngày.Trở lại Phúc Hi điện, cuộc sống của Vương Sóc và ngày thường không có bất kỳ thay đổi nào, ở chung với Đồ Cảnh cũng là bộ dáng vạn sự tùy tâm, tuyệt đối không có ý bởi vì tin thức bên ngoài mà thả lỏng cảnh giác.Thay đổi duy nhất chính là Đồ Húc, sau khi Đồ Húc khỏi bệnh, Vương Sóc càng nghiêm khắc với việc học tập của nàng ta, yêu cầu đối với cách đối nhân xử thế của nàng ta cũng càng cao, Đồ Húc từ nhỏ được nuông chiều, dưới áp lực học tập nặng nề như vậy, vốn cực kỳ phiền não.

Cho đến khi Vương Sóc mang theo Đồ Húc nhìn thoáng qua từ xa cảnh tượng Đồ Cảnh ở Dưỡng Cư điện mở tiệc rượu chè, Đồ Húc liền học được cách im lặng tiếp tục cố gắng học hành.Đáng ra nàng ta là bảo vật duy nhất, nhưng hiện giờ nàng ta lại phải học cách làm bản thân thêm nổi bậtđây chính là hiện trạng của Đồ Húc.Nhìn đôi mắt trong suốt đơn thuần của nữ nhi bắt đầu nhiễm phải thế tục đục ngầu, Vương Sóc không hối hận, ai rồi cũng phải như vậy, nàng cũng vậy.


Lúc trước nếu không có Phúc Tuệ trưởng công chúa cùng Khổng cô cô dạy dỗ, nàng cũng chỉ là là nữ tử bình thường dựa vào một chút không vặt giãy dụa ở hậu trạch, cũng chẳng phải là mẫu nghi thiên hạ vì phải vận mệnh của mình mà phấn đấu.Chuyện nên đến sẽ đến, đại yến Hạ Chí, Đồ Cảnh say rượu, sủng hạnh một cung nữ trong đại chính điện.Tất cả mọi người nín thở chờ phản ứng của Vương Sóc, cho dù là Đồ Cảnh có là kẻ ngốc, thì sau khi tỉnh rượu hắn cũng có chút lo lắng sợ cơn thịnh nộ của Vương Sóc.Nhưng ngoài dự liệu, Vương Sóc cũng chẳng để ý, chỉ là dựa theo quy củ tổ tông, phong cung nữ thị tẩm này làm thái nữ, đối với thái nữ này cũng không làm gì khác.Vương Sóc chỉ cảnh cáo bằng việc phân rõ ràng cung nữ của đại chính điện và Phúc Hi điện, để cho cung nữ có tâm đi Đại chính điện hầu hạ báo danh, sau khi đạt được mục đích nho nhỏ đầu tiên, những kẻ thấy mình không bị Vương Sóc đả động gì, liền chuẩn bị tâm thế dần dần lộ diện.

Việc Vương Sóc đem toàn bộ nội giám, cung nữ của hai điện tách ra, Đồ Cảnh chỉ cho là Vương Sóc ngầm biểu đạt phẫn nộ, nên hắn cũng không để ở trong lòng.Còn Vương Sóc thực chất có thể quang minh chính đại tách ra khỏi cung nhân của Đồ Cảnh, thuận tiện cắm một hai cái đinh vào đại chính điện mà thôi.Phản ứng của Vương Sóc bình tĩnh đến bất ngờ, ngay cả Phúc Tuệ trưởng công chúa cũng hỏi ra tiếng lòng của mọi người: "Con không tức giận sao?”“Con sao phải tức giận, con đã sớm nói bệ hạ có ý muốn nạp thê, ta tất nhiên có vẻ đẹp của người trưởng thành, huống chi chuyện này không phải từ một phía, lang hữu tình thiếp có ý, con cũng đâu phải mẹ chồng độc ác." Lời này của Vương Sóc Phúc Tuệ trưởng công chúa nghe qua, liền cảm nhận được vị giấm chua có thể bay xa mười dặm."Con thiệt là, có bản lĩnh đem lời này nói trước mặt bệ hạ, ở trước mặt lão nương ngươi nói như vậy làm gì." Phúc Tuệ trưởng công chúa hậu sắt không thể rèn thành thép chọc chọc trán Vương Sóc.Sao có thể không có ý nghĩa, ít nhất Đồ Cảnh cùng các triều thần đã tin tưởng lời nói của Vương Sóc, nàng đã nói là sẽ làm.Chuyện gì có lần một thì sẽ có lần hai, từ cung nhân đại chính điện, đến cả lúc Đồ Cảnh xuất cung du ngoạn, đều ngẫu nhiên gặp phải thứ nữ nhà nào đó, biểu muội biểu tỷ ở đâu đó đến, cung nhân cũng dần dần nhiều hơn.

Các triều thần cảm thấy thăm dò đủ rồi, bắt đầu có đại thần dâng tấu chương muốn tuyển quý phi, nữ nhi của mấy trọng thần cũng bắt đầu chuẩn bị, trong cung hiện giờ không có hoàng tử, người nào sinh ra hoàng tử đầu tiên, thì đó chính là hoàng đế tương lai, gia tộc cũng nhờ vậy mà thăng tiến.Vương Sóc vẫn không có phản ứng quá khích, chỉ dựa theo gia thế của những nữ nhân đã từng được sủng hạnh, an bài địa vị thích hợp, về phần có ai muốn phá lệ thăng chức, đó là chuyện không thể.

Nhưng chỉ vài tháng ngắn ngủi, mọi người tựa hồ đều đã quen với một Hoàng hậu hiền lành như thế, đã quên mất thanh danh lúc trước của nàng, những đại thần có nhiều mưu lợi, càng ngày càng hăng hái nghiên cứu sở thích nữ nhi của Đồ Cảnh.Vương Sóc thực chất có phản ứng, chỉ là phản ứng này Đồ Cảnh cùng triều thần không thèm để vào mắt mà thôi.

Vương Sóc ngày càng siêng năng chạy đến Thọ Khang cung, càng thêm hiếu thuận Hoàng thái hậu.


Vương Sóc thắt chặt chuyện học hành của Đồ Húc, nói chuyện làm việc không kiêng dè Đồ Húc nữa, thậm chí còn dẫn nàng ta đi xem sử sách, để Đồ Húc hiểu được sự nguy hiểm trong thâm cung.Không uổng công Vương Sóc hao tổn hết tâm tư như thế, Đồ Húc đã cảm nhận được sự khác biệt.

Từ khi phụ hoàng của nàng ta bắt đầu sủng hạnh cung nhân, Đồ Húc liền cảm thấy ánh mắt người khác đối với nàng ta thay đổi, ánh mắt hỗn hợp sự thương hại, sự vui sướng khi người khác gặp họa này, đã gây ra đả kích không nhỏ cho Đồ Húc từ nhỏ được nuông chiều mà lớn lên.

Đồ Húc càng ngày càng trầm mặc, nhưng ánh mắt lại càng ngày càng sáng ngời.Vương Sóc chuyên tâm hiếu thuận trưởng bối, giáo dưỡng nữ nhi, nàng đang chờ, chờ một cơ hội thích hợp.Cơ hội còn chưa đợi tới, ngược lại Vương Thủ Trung liền không thức thời.Hoàng hậu và các phi tần hậu cung không thể gặp ngoại thần, cho dù là phụ huynh ruột thịt cũng không được, nhưng Vương Sóc không phải Hoàng hậu bình thường, Đồ Cảnh đã sớm cho nàng quyền gặp mặt các ngoại thần.Vương Sóc đã bảy tám năm không gặp Vương Thủ Trung từ sau khi nàng xuất giá.

Ban đầu Vương Thủ Trung còn sốt ruột, sau đó Vương lão thái gia đã đưa ông đến thôn trang, không cho ông chướng mắt nữ nhi, sau đó Vương lão thái gia qua đời, Vương Thủ Trung trở về kinh thành, hai người đã thành thói quen, hiểu ý nhau không nên gặp mặt.Tước vị Thừa n hầu ân phong cho nhà mẹ đẻ Hoàng hậu hiện giờ do Vương Tử Thắng đảm đương, danh hiệu trước mắt của Vương Thủ Trung vẫn chỉ là tử tước, tuy vậy các triều thần thường gọi ông là phò mã hoặc lão Hầu gia.Vương Sóc ngay cả nữ nhi Vương gia cũng không thích triệu vào cung, huống chi là Vương Thủ Trung, bảy tám năm không gặp, Vương Sóc cũng rất tò mò Vương Thủ Trung đến có chuyện gì."Nương nương đã lâu không sinh được hoàng tử, Vương gia cũng sốt ruột vì người, thê thiếp Vương gia có mấy nữ nhi độ tuổi phù hợp, có thể cho họ tiến cung giúp ngừoi một tay hay không." Vương Thủ Trung khách khí mà xa cách mở miệng."Nhị thẩm, Tam thẩm kia sao không tự mình đến.""Đều là người một nhà." Vương Thủ Trung nói một nhà này, ý chỉ cả gia tộc Vương gia.Vương Sóc cười nhạo một tiếng không nói lời nào, hiện tại người đứng đầu Vương gia là Vương Tử Thắng, Vương Thủ Trung là phụ thân, người mà ngay cả các nữ nhi trong nhà cũng không để trong mắt, có tư cách thay mặt cho Vương gia nói chuyện sao?Vương Thủ Trung hình như cũng nghĩ tới cái gì, trầm mặc nửa ngày, tựa như đấu trnah hồi lâu, chậm rãi mở miệng nói: "Nguyệt nhi đã mười tuổi, qua hai năm nữa vừa đủ tuổi có thể tiến cung giúp người."Nguyệt nhi? Ai vậy? Vương Sóc nghĩ nửa ngày mới nhớ tới Nguyệt nhi trong miệng Vương Thủ Trung là thứ nữ của ông, con gái của Dương thị, Vương Nguyệt.Nói xem người này sao lại có suy nghĩ nực cười như vậy, mẹ con Dương thị cũng đúng là khẩu vị nặng nề, mẹ con cả hai đều muốn hầu hạ trượng phu của người khác?.


Bình luận

Truyện đang đọc