HỒNG LÂU PHƯƠNG THỨC “HIỀN HẬU” THƯỢNG VỊ


Trách phạt Triệu Hỉ, trấn an Đồ Cảnh, Vương Sóc bận rộn cả nửa ngày, chờ Đồ Cảnh ngủ rồi mới tìm được cơ hội thoát thân.

Vừa ra khỏi cửa điện, lại nghe nói ngự y một mực muốn yết kiến.Vương Sóc tò mò hỏi ngự y: "Có chuyện gì không?”Ngự y vái lạy, cúi đầu trầm mặc, Vương Sóc sợ tới mức ngồi thẳng người, ngự y chính là quốc thủ, nếu hành đại lễ như vậy, sự tình tuyệt đối không ổn.

Quả nhiên, ngự y nói: "Nương nương, bệ hạ vốn sức khỏe yếu kém, quanh năm lao lực hao tổn không ít, lại có bệnh đau đầu kinh niên, lần này còn dùng thuốc trợ hứng kém chất lượng, tổn thương thân thể cực kỳ nhiều, vừa nãy lại bị kí.ch thích, lửa giận bùng bùng, càng làm bệnh tình trở nặng.

Nương nương, lão thần nhiều chuyện, lại dặn dò một lần nữa, bệ hạ không thể mệt mỏi, không thể tức giận, nếu không...!nếu không..." Ngự y nói không được, ngự ý có giỏi đến đâu cũng không cứu được bệnh nhân không muốn sống, nếu lại k.ch thích Đồ Cảnh như vậy, nguy hiểm đến tính mạng, chẳng lẽ muốn để cho ngự y như hắn gánh chịu hết sao?"Ngự y yên tâm, bổn cung đã xử lý tốt việc trên dưới, nhất định không để người khác quấy rầy bệ hạ dưỡng bệnh, ngươi ngày thường ở Phúc Hi điện làm nhiệm vụ, cũng để ý một chút, bổn cung ban cho ngươi lệnh bài, nếu có người trái lời ngự y dặn dò, muốn quấy rầy bệ hạ, trực tiếp kéo xuống, bất luận là ai, bổn cung tuyệt đối cũng không truy cứu ngươi." Vương Sóc bảo Thanh nhi đưa cho ngự y một tấm lệnh bài, lại nói: "Bệ hạ long thể lâm bệnh, triều cục chắc chắn sẽ không yên, ngươi là lão quốc thủ nhiều năm như vậy, chắc cũng biết được tầm quan trọng của việc giữ bí mật."“Xin tuân theo ý chỉ của nương nương." Làm nghề y sĩ này, miệng đều phải chặt, hơn nữa hắn ta còn là ngự y của hoàng thất, có thể làm ngự y, không phải là người không chừng mực.Vương Sóc tạm thời yên tâm, đại điện chỉ có ba người là nàng, ngự y và Thanh nhi, đều là những người kín tiếng, sẽ không thể tiết lộ tin tức, không để cho các triều thần có tai mắt nghe ngóng, tiếp tục uy hiếp đến hoàng tộc, đòi sắc lập thái tử.Diệp Bản Lễ rất nhanh đã đến tiếp nhận tất cả mọi việc trong thời gian Đồ Cảnh dưỡng bệnh, dưới sự phòng thủ nghiêm ngặt của Vương Sóc, Đồ Cảnh sống có chút thanh đạm.

Ăn cũng là bữa ăn của bệnh nhân, dùng cũng là thuốc đặc trị, ngay cả đọc sách cũng không thể vượt quá nửa canh giờ, thậm chí nội thị cung nhân hầu hạ bên cạnh cũng không lòe loẹt, mặt cả ngày hướng lên trời.


Điều này làm cho Đồ Cảnh đã trải qua cuộc sống ăn chơi sa đọa, làm sao chịu được cuộc sống khổ hạnh như sư tăng này."Bệ hạ, nửa canh giờ rồi, ngài nên nghỉ ngơi, cẩn thận đau mắt." Đồ Cảnh cảm thấy mình vừa mới cầm được quyển Du Ký, sao lão Diệp Bản Lễ này đã lại thúc giục hắn rồi? Đồ Cảnh nghiêng người, làm bộ không nghe thấy."Bệ hạ, ngự y dặn dò, ngài không được mệt mỏi, đọc sách qua nửa canh giờ phải nghỉ ngơi..." Diệp Bản Lễ không nản lòng, không nhanh không chậm lẩm bẩm, cứ như Đường Tăng lải nhải không dứt."Bệ hạ...""A! Bệ hạ cái gì! Trẫm đâu phải bệ hạ chứ, đây là phạm nhân mà!" Đồ Cảnh bị làm phiền đến nổi giận, mất bình tính ném sách.

Nhưng vừa nhìn khuôn mặt cười già như hoa cúc cũ của Diệp Bản Lễ, lại ngượng ngùng, biết hắn ta cũng là nhận mệnh lệnh của Vương Sóc, mà Vương Sóc cũng là vì tốt cho hắn."Được rồi, được rồi, lui ra đi, lui ra đi.

Trẫm đi ngủ." Đồ Cảnh không kiên nhẫn phất tay cho người lui ra.Diệp Bản Lễ hành lễ lui ra, trên người hắn ta còn gánh vác sự vụ của tổng quản, cũng không thể lúc nào cũng chầu trực bên người Đồ Cảnh.Đồ Cảnh đã nằm cả buổi sáng, xương cốt cũng mềm nhũn, căn bản không muốn ngủ, lăn qua lộn lại trên giường, nhàm chán đến tận xương tủy.Lúc này Triệu Hỉ đến, Vương Sóc có lệnh, Đồ Cảnh cũng cảm thấy nên giáo huấn hắn ta một chút, bởi vậy mấy ngày nay vẫn không cho gọi Triệu Hỉ đến hầu hạ, hay cho một phó tổng quản, lại trở thành ột người nhàn rỗi.

Mà trong cung người nhàn rỗi là người dễ bị khi dễ nhất, bị lãng quên, hắn ta đường đường là phó tổng quản Đại chính điện, lại có tiểu nhân nói lời mỉa mai ở trước mặt, thậm chí hạ nhục hắn.


Triệu Hỉ bắt đầu cảm thấy khủng hoảng, không dám kiêu ngạo ỷ lại là tâm phúc nữa, tìm mọi cách nịnh nọt trước mặt Đồ Cảnh.

Về phần quy củ nghiêm khắc trong cung, Vương Sóc kiểm duyệt rất chặt chẽ, làm sao có người dám lan truyền tin đồn, thật đúng là đã đến tai Triệu Hỉ."Bệ hạ, ngài đọc sách mệt mỏi, hay là để nô tài tìm một cung nhân có giọng đọc trong trẻo dễ nghe đến đọc sách cho ngài?" Triệu Hỉ tiến vào, hành lễ, nhanh chóng nói ra chủ ý."Thôi, thôi, cũng chỉ có mấy quyển kia, đọc cái gì chứ." Đồ Cảnh nhàm chán nói, Du Ký là thể loại tự mình xem mới thấy thú vị, ngoại trừ Du Ký, trong thư phòng của hắn cũng chỉ là kinh sử tử tập, không có nửa điểm thú vị."Nô tài có mấy quyển nhàn thư, không phải lời thánh nhân, nhưng đều được dân chúng yêu thích, rất gần gũi với cuộc sống của người dân, cũng coi như là cùng dân vui vẻ, không biết bệ hạ có hứng thú không?""Ngươi đọc ta nghe một chút đi." Đồ Cảnh gật đầu tỏ vẻ đồng ý.Triệu Hỉ cũng không phiền người khác, chính mình nhìn sách đọc, đây là sách kể về những câu chuyện ma quỷ.

Đồ Cảnh thích thú nửa nằm trên giường, trong đầu nghĩ đến cảnh tượng thần thú kỳ lạ được miêu tả trong sách, trong lòng cũng thỏa mãn, nhưng ngoài miệng lại nói: "Cũng tạm thôi, coi như có ít còn hơn không có gì.”Triệu Hỉ hiểu rõ Đồ Cảnh, nhưng Đồ Cảnh làm sao không biết Triệu Hỉ, Đồ Cảnh biết đây là thủ đoạn lấy lòng hắn của Triệu Hỉ, cũng vui vẻ được lấy lòng.Buổi tối Vương Sóc trở về cùng Đồ Cảnh ăn tối, cung nhân liền nói đến chuyện này, Vương Sóc cũng không làm ầm ĩ nói: "Đây là, Triệu Hỉ từ nhỏ hầu hạ, nếu nói về hiểu biết, hắn ta là người hiểu rõ bệ hạ nhất, có một người quen thuộc ở bên cạnh hầu hạ, tâm tình bệ hạ tốt, bệnh cũng hồi phục nhanh hơn một chút.

Thế nào, phạt hắn ta như vậy coi như cũng không phí, nếu không phải đánh cho hắn tỉnh ra, thì hắn ta làm sao có thể tận tâm như vậy?"“Được rồi, tốt, tốt lắm, Hoàng hậu nương nương anh minh." Đồ Cảnh cười nói."Sách ma quái cũng được, ngài muốn nghe đọc sách cũng không sao, chỉ là ngài đừng để thân thể mệt mỏi, ví dụ như nghe kịch tuyệt đối không được." Vương Sóc lại một lần nữa dặn dò."Vâng, đúng vậy..." Đồ Cảnh lơ đãng nói qua loa, thấy môi Vương Sóc giật giật, vội vàng nói lại: "Không phải nàng nói muốn Húc Nhi tham dự triều chính sao? Có chuyện gì vậy?”Sự chú ý của Vương Sóc quả nhiên bị dời đi, nói: "Cũng không thể ngay lập tức đưa Húc nhi thượng triều, trước tiên để nàng ta ở Ngự thư phòng hầu hạ bút mực, gặp gỡ mấy vị các lão, thượng thư, chờ nàng ta quen thuộc cách vận hành triều đình, ta cùng Húc nhi thượng triều cũng không muộn."“Ừm, cũng không vội, ta năm đó tham gia triều chính cũng phải tôi luyện mười mấy năm mới lên tay, Húc Nhi là công chúa, chỉ cần không bị người lừa gạt là tốt rồi, làm việc thì đã có đại thần." Đồ Cảnh chỉ điểm."Chính là như vậy." Vương Sóc gật đầu, lại nói qua nói lại, tiếp tục dặn dò: "Mấy ngày nay triều vụ chất đống, ta phải bận rộn đến tối mới có thể về Phúc Hi điện, bệ hạ phải chú ý nghỉ ngơi, không...""Không được mệt nhọc, không được tức giận.

Ta biết rồi, lời ngự y ta đều đã thuộc lòng, nàng buông tha cho ta đi.” Đồ Cảnh chắp hai tay lại, liên tụccầu xin tha thứ.Vương Sóc cười không đề cập tới nữa.Triều chính bận rộn, Vương Sóc cũng không buông lỏng truy tìm Chử quốc công.


Theo lý mà nói, Thành vương mất sớm, Thanh Hà quận chúa lại chết trẻ, thế lực Thành vương phủ đã bị thanh tẩy hết lần này đến lần khác, Chử quốc công hẳn không còn bất kỳ thế lực nào trong tay mới đúng, hắn ta sao có thể dám dâng tấu chương như thế.

Hơn nữa, nhảy ra đối đấu như vậy đối với hắn có lợi lộc gì gì, Chử quốc công không cúi đầu dè dặt mà làm một người nhàn rỗi phú quý, chẳng lẽ lại muốn đón nhận trận lôi đình của đế vương sao? Vương Sóc điều tra mới phát hiện, Thành vương phi bệnh nặng, thái y nói nếu mùa hè mùa thu năm nay không cảm lạnh, thì qua mùa đông năm nay sẽ không sao.

Nói cách khác, bất luận như thế nào cũng không sống nổi qua năm nay, Chử quốc công thành hôn mới được vài năm, chưa có con nối dõi, thê tử cũng không phải là đại tộc nhà cao cửa rộng gì, e rằng tình cảm vợ chồng cũng không sâu đậm, mắt thấy sắp trở thành người đơn độc, bởi vậy liều lĩnh, đâm đầu vào nguy hiểm sao.Phía dưới có người vừa điều tra được Chử quốc công giao thiệp với cháu của tiên đế và mấy vị đại thần trong triều, nên muốn xin chỉ thị, viết thư bẩm báo, trực tiếp đưa đến Phúc Hi điện, loại chuyện đau đầu như này, Vương Sóc sao có thể đem đến đại chính điện.

Thật trùng hợp, Đồ Cảnh hôm nay không đủ kiên nhẫn ở trong phòng, đi đến thư phòng tìm mấy quyển sách cơ bản, nhìn thấy tấu chương bày ra trên bàn, liền tiện tay mở ra.Hạ dược tranh sủng, bức triều đình có nhi tử kế thừa tông thất, Chử quốc công dẫn đầu, tên triều thần nối tiếp nhau, con cháu tiên đế, đủ loại người, Đồ Cảnh dần ý thức được, sự tình không đơn giản như vậy.Đồ Cảnh đem tấu chương xem lại một lần nữa, nhớ kỹ nội dung bên trong, trở về tẩm điện, lập tức gọi Triệu Hỉ tới, cho hắn ta điều tra tất cả những gì có liên quan đến con cháu tiên đế, vả lại không cho hắn tiết lộ với Vương Sóc.

Có bí mật là biện pháp tốt nhất để kéo gần quan hệ, Triệu Hỉ lần này thành công khôi phục vị trí, một lần nữa lấy lại uy phong của phó tổng quản.Triều chính bận rộn, phương hướng điều tra của Vương Sóc lại không giống Đồ Cảnh, ngược lại để Đồ Cảnh phát hiện ra manh mối trước.Chử quốc công và Thuận quốc công, An quốc công đều có liên quan, Thuận quốc công là trưởng tử của đại hoàng tử lúc trước, lúc tiên để lên ngôi hắn là hoàng trưởng tôn.


An quốc công là trưởng tử của Nhị hoàng tử, với thanh thế lúc trước nhị hoàng tử, hắn ta cũng không phải không có khả năng kế vị.

Đồ Cảnh không thấy lạ khi bọn họ liên hợp cùng một chỗ, kỳ quái chính là Thuận quốc công cùng An quốc công sao lại có lòng tin như vậy, giống như chắc chắn có thể kéo Đồ Cảnh xuống ngựa.

Họ có đòn chí mạng gì? Đồ Cảnh cho rằng quan lại dưới thời mình trong sạch, dân chúng an khang, lúc trước đăng cơ cũng là danh chính ngôn thuận, chúng thần đề cử mà lên, không có thiên tai ác tính, bọn họ dựa vào cái gì tạo phản.Khác thường là yêu, chuyện liên quan đến giang sơn xã tắc, tính mạng của cải, Đồ Cảnh thừa dịp Vương Sóc bận bịu triều chính, không tuân theo y lệnh, lặng lẽ đem tinh lực dồn hết cho việc điều tra An quốc công, Thuận quốc công.Cho tới một ngày, Vương Sóc cùng Đồ Húc, đang ở ngự thư phòng cùng mấy vị đại thần thương nghị quốc sự, một tiểu thái giám từ Phúc Hi điện vẻ mặt lo lắng thò đầu vào thăm dò ở cửa, Diệp Bản Lễ đi qua hỏi, trên mặt liền không nhịn được, nhỏ giọng nói với Vương Sóc: "Bệ hạ hộc máu hônmê."Vương Sóc giả vờ bình tính cho các đại thần lui ra, dắt Đồ Húc, chạy nhanh về phía Phúc Hi điện.

Lúc Vương Sóc đến ngự y đã châm cứu, vạt áo đều là vệt máu, Triệu Hỉ đang quỳ gối bên giường, nước mắt chảy ròng ròng."Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Vương Sóc đè nén lửa giận hỏi."Bệ hạ tức giận, khí huyết dâng lên, dẫn đến hôn mê, nếu như...!vẫn không tỉnh, sợ là đã bị tai biến mạch máu não, dẫn đến đột quỵ” Ngự y lạnh lùng đáp.Vương Sóc ngẩn người, đột quỵ, bệnh này không phải là chỉ người già mới bị sao? Đồ Cảnh còn trẻ như vậy, sao có thể?"Tức giận?! Triệu Hỉ! Nói đi! Bệ hạ bị ai làm cho tức giận?” Vương Sóc gắn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói."Nương nương...!Nương nương...!Nô tài không biết, nô tài thực sự không biết!” Triệu Hỉ đương nhiên biết, nhưng hắn ta không thể nói a!“Được, được lắm, ngươi không nói đúng không, người đâu, kéo xuống chém cho ta, bổn cung cũng không tin, ngươi không biết thì còn ai biết nữa chứ!” Vương Sóc còn chưa dứt lời, Đồ Cảnh liền ho nhẹ hai tiếng lờ mờ tỉnh lại.Vương Sóc mặc kệ Triệu Hỉ, vội vàng nhào tới bên giường hỏi: "Bệ hạ! Bệ hạ! Đồ Cảnh, là ta, là ta, ngài thấy rõ ta không? Ngài có thấy rõ không?”“Phụ hoàng, phụ hoàng, con là Húc Nhi!” Đồ Húc cũng ở bên giường hô hoán."Húc nhi...""Vâng, vâng, Húc Nhi ở đây!" Vương Sóc kích động liên tục gật đầu: "Ngài thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái, ngài nói đi.”“Đau đầu..." Đồ Cảnh thở hồng hộc nói.Nhìn Đồ Cảnh suy yếu như vậy, Vương Sóc nổi giận từ trong lòng, tức giận nói: "Là ai? Có chuyện gì vậy? Sao ngài lại tức giận như vậy? Ngự y nói nếu trễ một giờ rưỡi...!Không phải nói là ngài không thể lo lắng tức giận sao?!”Đồ Cảnh ngẩn người, môi nhúc nhích vài cái, ý bảo cổ họng khàn khàn, nói không nên lời."Được rồi, không sao, ngài đừng nói, ta hỏi Triệu Hỉ là được, ngài nghỉ ngơi đi." Vương Sóc tuy rất muốn biết, nhưng vẫn lo lắng cho thân thể Đồ Cảnh, quay đầu nhìn về phía Triệu Hỉ.“Nói!” Nàng phun ra một chữ với sát khí đằng đằng."Bệ hạ...!Thưa bệ hạ...!Nương nương..." Vương Sóc đưa lưng về phía Đồ Cảnh nên không nhìn thấy Đồ Cảnh ra hiệu cho Triệu Hỉ, Triệu Hỉ nói phải nói trải, vẫn không chịu nói sự thật.Vương Sóc càng nổi giận đùng đùng: "Bổn cung đã sớm định ra quy củ, đừng làm như ta không nói từ trước, đã biết rõ mà vẫn có phạm, tội càng thêm tội! Người đâu, kéo xuống, đánh! Đánh ở trong sân, đánh đến khi nói ra thi bẩm báo cho ta.”Vương Sóc phân phó xong quay đầu lại thoáng nhìn qua Đồ Cảnh, hỏi: "Ta phạt như vậy, bệ hạ không có ý kiến gì sao?”Đồ Cảnh tùy ý nhìn xung quanh, lắc đầu nhẹ nhàng, ý bảo hắn không có ý kiến, nhưng hắn đã yếu đến không chịu nổi, ngay cả lắc đầu cũng không làm nên hồn.Vương Sóc thở dài một tiếng, nhỏ giọng bổ sung một câu: "Đừng đánh chết.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ngài phải cho ta biết để chúng ta cùng tìm cách.” Vương Sóc lôi kéo tay Đồ Cảnh hỏi..


Bình luận

Truyện đang đọc