HỒNG LÂU PHƯƠNG THỨC “HIỀN HẬU” THƯỢNG VỊ


Đơn Liêu giận dữ gõ búa, hỏi: "Người đang đứng trên quan đường là con trai của ngươi sao?"“Không phải, không phải, đó không phải là con trai ta, ta không muốn kiện, ta không muốn kiện." Lão Thái bà liên tục xua tay, lúc đầu còn nghe rõ bà nói gì, lúc sau bà lại nói tiếng lóng địa phương, ngay cả tiểu lại phiên dịch cũng nghe không rõ bà đang lẩm bẩm cái gì.Những lời như vậy theo lý thuyết thì tương đối có lợi cho Thái Thuấn Hành, nhưng trạng sư đi cùng hắn ta lại âm thầm nhíu mày, nếu lí do chồng chất như vậy, sẽ không thể gạt được Đơn Liêu, ngược lại còn tự chuốc họa vào thân, phủ Tương Mục Bá rốt cục đang xảy ra chuyện gì đây, đã có sơ hở trong bằng chứng ngoại phạm của Thái Thuấn Hành từ nhà trọ, hiện tại lão Thái bà lại cãi lại, ải này muốn quá cũng khó.Trạng sư âm thầm oán giận phủ Tương Mục Bá làm việc không có đầu óc, Đơn Liêu đã nắm được sơ hở bắt đầu ép lão Thái bà.Lão Thái bà là một tiểu dân bình thường, vừa không có kiến thức, lại không có can đảm, nói năng lộn xộn, để cho Đan Liêu dẫn dắt đem nói ra hết sự thật, cuối cùng hỏi bà một câu: "Thái Thuấn Hành là con trai bà sao?”Lão Thái bà vẫn trước sau mâu thuẫn vội vàng xua tay nói: "Không phải, không phải.”Kẻ ngốc cũng nhìn ra được, là bà bị người khác xúi giục, Đơn Liêu vì muốn có được chứng cứ, trực tiếp cho tiểu lại lấy máu xét nghiệm thân nhân, kết quả lão Thái bà và Thái Thuấn Hành quả nhiên là quan hệ mẹ con."Đại nhân, đệ tử mới tới chưa từng không đành lòng phụ mẫu, cũng không biết mẹ đệ tử làm sao, bà ấy là một người phụ nữ bình thường, từ khi sinh ra chưa từng thấy qua nhiều người như vậy, bà ấy nhất thời bị dọa sợ, đệ tử..." Lúc mới thẩm vấn lão Thái bà, Thái Thuấn Hành không mở miệng, hiện tại lại muốn biện bạch.“Ngươi câm miệng đi!” Trạng sư kéo tay áo Thái Thuấn Hành, oán thầm: Mình thi nhiều năm vẫn chỉ là một cử nhân, sao một tiểu tử bất tài như này lại được tung hô, văn võ bá quan trọng triều đều mù hết sao? Quả nhiên, phàm là thiên tài luôn bị đánh giá thấp!Đơn Liêu cũng nhìn không nổi sự ngu xuẩn của Thái Thuấn Hành, đúng lúc sai dịch được phái đi lấy chứng cứ trở về, Đơn Liêu nhanh chóng hiểu rõ vụ việc.“Chưởng quầy nhà trọ, ngươi nói ngày đó Thái Thuấn Hành không ở trong nhà trọ, vậy tại sao lại có thực khách làm chứng lúc ấy Thái Thuấn Hành có mặt ở đấy?” Đơn Liêu truyền đạt rằng những người sống cùng trọ với Đơn Liêu là những người đã thi rớt khoa cử, và đương nhiên gia đình cũng không phải nhà phú hào gì, chỉ là người đọc sách bình thường.

Nhân chứng giải thích đơn giản về tình hình xung đột hôm đó, cũng nói: "Ngày đó ở đấy không chỉ có một mình đệ tử, khoa thi mùa xuân đã kết thúc, rất nhiều người đều cùng khăn gói trở về quê hương, những người ở lại đều là những người nhà gần kinh thành, chỉ có đệ tử bệnh mất mấy ngày, phải hoãn chưa về được, không ngờ, còn có cơ duyên trả lại sự trong sạch cho người phụ nữ vô tội này.”Những người nhà gần kinh thành, so với người ở địa phương cũng biết nhiều hơn một chút, nên họ không muốn dính vào nhiều chuyện kiện tụng, bởi vậy lúc sai dịch đi lấy chứng cứ, chỉ có người thi rớt này đến làm nhân chứng.Sai dịch tìm được bộ trang sức đính đá quý mới mua có của nữ nhi trong nhà chưởng quầy, giá trị không nhỏ.


Chưởng quầy lúc này mới thú nhận là có người nọ cho hắn bạc để hắn làm giả chứng cứ, nhưng người nọ là ai hắn cũng không biết: "Tiểu nhân bị đánh ngất xỉu bịt mắt, mang đến một nơi xa lạ, người nọ cho tiểu nhân bạc để tiểu nhân làm chứng, còn nói nếu dám nói lung tung, liền khiến cả nhà tiểu nhân già trẻ chết không toàn thây.

Đại nhân anh minh, tiểu nhân cũng là bất đắc dĩ!”Tình thế của Thái Thuấn Hành càng ngày càng bất lợi, Đơn Liêu lại thẩm vấn những người ở trọ cùng Thái Thuấn Hành, lại hỏi qua vụ án của Phạm thị, rồi tuyên bố rời khỏi quan đường, ngày mai tái thẩm vấn.Tình tiết vụ án vốn ban đầu rõ ràng như thế, không có gì đáng ngờ, điều gây tranh cãi là mức phạt được cân nhắc như thế nào, nghe nói bệ hạ cũng để mắt tới vụ án này, hơn nữa những mánh khóe trong phát hiện trong quá trình xét xử, một mình Thái Thuấn Hành không thể làm ra hết được.


Đơn Liêu tuy căm thù cái ác, nhưng có khả năng đảm đương trọng trách của Đại Lý tự khanh thì cũng không phải kẻ ngốc, ngay tại đó lấy lý do sắc trời đã tối rời quan đường, lập tức viết tấu chương, thăm dò ý tứ bệ hạ.Vương Sóc giơ tấu chương trong tay lên, cười nói: "Tương Mục Bá này không phải là bị người ta lừa gạt chứ?"“Không phải." Đồ Cảnh cầm mảnh giấy ám vệ đưa tới, nói: "Thủ đoạn sơ hở như vậy, rõ ràng là muốn kéo phủ Tương Mục Bá xuống nước, người trong bá phủ đúng là toàn những kẻ ngốc, nàng nhìn xem, cứ hấp tấp để cho người giẫm đạp.”Vương Sóc vừa nhận lấy vừa nhìn, quả nhiên phái người đi uy hiếp chưởng quầy nhà trọ, xúi giục lão Thái bà đều là ca ca ruột của thứ nữ Tương Mục Bá chuẩn bị gả cho Thái Thuấn Hành, thân là thứ tử, từ nhỏ được nuôi dưỡng đến ngu ngơ, ngu xuẩn đến mức kế hoạch nhiều sơ hở như vậy cũng tiến hành, bị người ta lợi dụng mà cũng không biết.”"Ai đã làm điều đó?" Vương Sóc tò mò nói."Thiếu khanh Quang Lộc tự Chu Như Tùng." Đồ Cảnh cười nhạt một tiếng, đưa tư liệu của Chu Như Tùng cho Vương Sóc.“Chu Như Tùng và Tương Mục Bá đều là thiếu khanh, Chu Như Tùng muốn làm chính khanh đến điên rồi ư?" Vương Sóc cảm thán nói, tất cả chỉ vì một vị trí Quang Lộc tự khanh, có đáng không?"Muốn leo lên trên cũng không có gì, ai mà không muốn mình có địa vị cao, nhưng ở thời điểm nhạy cảm này, làm ra hành động ngu xuẩn như vậy, thật khiến người ta khó chịu.

Được rồi, nếu Chu Như Tùng muốn như vậy, ta liền cho hắn ta cả đời ở chùa Quang Lộc.” Đồ Cảnh tức giận nói."Ngài cũng thật là, nếu đã hạ quyết tâm như vậy, theo thứ tự phẩm cấp, ta nghe nói con trai Chu Như Tùng có tài đức, con không chèn ép cha, ngài đây là muốn cho Chu gia cả hai đời đều không được thăng chức vị rồi." Vương Sóc cười nói, lại hỏi: "Còn Thái Thuấn Hành thì sao?”“Theo luật, nghiêm trị!” Bốn chữ nói ra từ trong miệng Đồ Cảnh, Vương Sóc liền biết Thái Thuấn Hành đời này coi như bỏ.“Vậy Phạm thị thì sao?”"Phán hòa ly." Đồ Cảnh ôn nhu nói: "Biết nàng không thể không giúp đỡ người chịu khổ, nàng cho dân phụ đó đến thôn trang làm chút đồ thêu thùa để trang trải cuộc sống là được rồi.”“Ai, không thể như vậy được? Ta để ý Phạm thị cũng không phải vì cái gì khác, nữ nhân đó chỉ muốn bảo vệ nhi tử thật tốt, vụ án này ồn ào huyên náo, nhưng cho tới bây giờ, có bao nhiêu người đã gặp qua nhi tử của Phạm thị? Chờ ngày sau qua đi, nhi tử của Phạm thị lại có thể sống cuộc sống như người bình thường.


Làm mẹ phải mạnh mẽ như vậy, thật khiến ta ngưỡng mộ.” Vương Sóc nói thẳng."Là nàng mềm lòng." Đồ Cảnh nở nụ cười, nói: "Được rồi, được rồi, không nói những chuyện phiền lòng này nữa, bao nhiêu người như thế, dù sao cũng có người hiểu chuyện, Lý Thiên Thân này có thể đúng thời cơ làm chứng cho Phạm thị, cũng coi như không phụ mấy chục năm đèn sách, trong lòng đã hiểu được nặng nhẹ.”“Tất nhiên, người đã qua đèn sách lòng dạ trong sạch, Thái Huấn Hành chỉ là một ngoại lệ, người được học tập có bản lĩnh vẫn là đại đa số." Vương Sóc cười đáp."Giáo dục dân chúng nhiều năm như vậy, người đã giáo dục đương nhiên là có chút kiến thức.” Đồ Cảnh nói.Vương Sóc nịnh hót nói: "Đều là bệ hạ chúng ta trị quốc tài giỏi, mới khiến có thể thu nạp được nhiều anh tài.”“Nàng đang chê cười ta phải không?” Đồ Cảnh và Vương Sóc đùa giỡn."Đúng rồi, khi nào ngài truyền chỉ thì báo ta một tiếng, ta có vài điều cần nói với Đơn Liêu, Phạm thị đã chịu nhiều ủy khuất rồi." Vương Sóc né tránh hắn, phảng phất thuận miệng nói một câu.Đồ Cảnh cười đáp lại.Với nhiệm vụ truyền chỉ, Triệu Hỉ gắng sức giữ thể diện cho Vương Sóc, trực tiếp giao cho đại thái giám Diệp Bản Lễ phụ trách Phúc Hi điện, Diệp Bản Lễ trong thời tiên để chính là nội giám được trọng dụng, hiện giờ mặc dù phụng mệnh Vương Sóc, nhưng trên người cũng có chức danh là phó quản sự của đại chính điện, cũng là tâm ý của Đồ Cảnh và Vương Sóc.Diệp Bản Lễ thập phần khí phách, đem thánh chỉ phán xét của bệ hạ cho Thái Thuấn Hành đọc một lần, lại nói: "Nhà mẹ đẻ Phạm thị không còn ai, lại kết thù với nhà chồng, sinh kế không nơi nương tựa, ban cho hòa ly, nhi tử ban cho Phạm thi nuôi dưỡng”Con trai họ Thái, thiên hạ tất nhiên không có đạo lý như vậy, Đơn Liêu muốn phân trần điều gì, nhưng vừa nhìn khuôn mặt cười khanh khách của Diệp Bản Lễ, muốn cũng nói không nên lời, ý của bệ hạ, sao ông dám cãi được."Đơn Liêu đại nhân, cho ta nhiều miệng một câu, trong trường hợp này, Thái Thuấn Hành rõ ràng muốn vứt bỏ thê tử, không nhận cha mẹ, mọi người đều nói cha hiền thì con hiếu, nhưng người cha như Thái Thuấn Hành không hiền, đứa nhỏ sau này sao có thể hiếu thảo được.

Phạm thị có tình mẫu tử, từ Quảng Đông đến kinh thành, ngàn dặm xa xôi bảo vệ thật tốt cho nhi tử, đem nhi tử cho nữ nhân ấy nuôi dưỡng, không phải hợp tình hợp lí sao?” Diệp Bản Lễ hết sức khách sáo phân tích.Đơn Liêu cũng không dám coi lời nói của Diệp Bản Lễ là đề nghị khách sáo, vội vàng tỏ ý đã tiếp nhận chỉ giáo.

Vụ án nhanh chóng kết thúc, Thái Thuấn Hành bị tước đoạt công danh, cả đời không được vào phòng thi nữa, Thái Thuấn Hành cùng Phạm thị hòa ly, nhỉ tử do Phạm thị chịu trách nhiệm nuôi nấng, lão Thái bài quy cho Thái Thuấn Hành phụng dưỡng.Vụ án bỏ rơi vợ ồn ào đã kết thúc.Về phần nguyên Quang Lộc tự khanh Chu Như Tùng làm việc gây bất lợi cho triều đình, bệ hạ hạ chiếu, bị giáng xuống điển bạc, phủ Tương Mục Bá bị khiển trách, Đại Lý tự khanh do phó chủ ân khoa Lâm Nguyên An đảm nhiệm, những thứ này không nằm trong phạm vi quan tâm của dân chúng xem náo nhiệt.Trên triều, triều thần cũng cho rằng Hoàng đế bệ hạ đang ban thưởng cho người có công, Lâm Nguyên An là người kín đáo, bệ hạ đây là đang biểu thị cho dù ông xảy ra chuyện gì, bệ hạ cũng nguyện ý bao dung ông sao? Trong nháy mắt, các triều thần lại bắt đầu cân nhắc.Phạm thị khôi phục lại họ ban đầu, chỉnh trang sạch sẽ, được một cung nhân xinh đẹp như tiên nữ dẫn vào trong cung, thấy hai vị tiên nhân ngồi trên cao, Phạm thị như muốn ngất xỉu quỳ rạp bái lạy, miệng kêu: "Dân phụ thỉnh an Thái hậu nương nương, thỉnh an Hoàng hậu nương nương." Nói xong lại cảm thấy không đúng, dừng một chút lại hô to ba tiếng: "Thiên Tuế, Thiên Tuế, Thiên Thiên Tuế!”Vương Sóc bật cười, nàng đang muốn cho miễn lễ, bị Phạm thị cắt ngang như vậy ngược lại lại bật cười.Thái hậu cũng mỉm cười đỡ trán, dân phụ không quen quy củ cung đình là điều rất bình thường.


Bà mỉm cười xua tay, ý bảo nữ quan không nên truy cứu, ôn nhu nói với Phạm thị: "Đứng lên đi, sắp xếp cho Phạm thị một chỗ ngồi.”Ở trước mặt Thái hậu, Hoàng hậu mà có một chỗ ngồi, đó chính là phúc khí mà không phải ai cũng may mắn có được, các cung nhân nghe lời phân phó này, liền biết không thể chậm trễ, vội vàng thu lại nét mặt khinh bỉ, một tiểu cung nữ bưng ghế thêu đến cho Phạm thị.Phạm thị sợ tới mức liên tục xua tay, lại phốc một tiếng quỳ trên mặt đất, nói: "Thần không cần ngồi, không cần ngồi đâu, thần đứng là được rồi, đứng là được.”Cả người Phạm thị còn đang quỳ, miệng thì nói đứng, xem ra Phạm thị thật sự là sợ tới mức nhầm lẫn rồi.Vương Sóc và Thái hậu thì thầm một hồi, cười cười phân phó cung nhân lui ra, trong đại điện chỉ để lại vài người hầu hạ.Ít người hơn, Phạm thị cũng dần dần bình tĩnh lại, siết chặt khăn tay, thỉnh an lại Thái hậu, Hoàng hậu một hồi.Vương Sóc lần này tới đây để học tập, bởi vậy cũng không nói lời nào, chỉ nhìn Thái hậu đặt câu hỏi.Thái hậu hỏi: "Phạm thị, ngươi đã có dự định gì về cuộc sống sau này chưa?”“Thần biết thêu thùa may vá, ở trong nhà giam một thời gian, thần đều đã quen thuộc.

Thần có thể làm trong một vài năm." Đối với Phạm thị mà nói, cho dù bị giam trong ngục, Phạm thị có thể không màng gì cả, chỉ cần có đồ ăn miễn phí có thể ăn, đã là sống an nhàn sung sướng rồi."Vậy con trai ngươi phải làm sao?" Thái hậu lại hỏi.“Thần chăm chỉ làm việc, tích góp tiền, cho nhi tử đi học, ngày sau, ngày sau cũng phải làm một quan tốt giống như Đại nhân Đơn Liêu!" Phạm Thị lắp bắp nói."Trượng nghĩa mỗi khi đồ cẩu bối, người dễ thay lòng đổi dạ đa số là người có học, Thái Thuấn Hành là một ví dụ, ngươi còn muốn cho nhi tử của ngươi đi học sao?" Thái hậu hỏi..


Bình luận

Truyện đang đọc