HỒNG LÂU PHƯƠNG THỨC “HIỀN HẬU” THƯỢNG VỊ


Vương Sóc nhìn bầu trời phía sau Vương Tử Đằng, trầm mặc không nói.

Vương Tử Thắng không giống Vương Tử Đằng từ nhỏ hay đi theo bên cạnh Vương Thủ Trung, có thể hiểu được tính tình thực sự của ông.

Cũng không giống như Vương Sóc lạnh lùng bạc tình, sẵn lòng đem chính mình theo dõi sự tình.


Vương Tử Thắng có suy nghĩ như vậy là chuyện bình thường, ai mà không muốn có một gia đình cha mẹ ân ái, chị em hòa thuận."Đúng rồi, nhị ca, huynh có biết vì sao mẫu thân lại tức giận như vậy không? Vừa rồi nương thậm chí còn nói rằng không muốn tiếp tục." Vương Sóc không muốn quan tâm đến vấn đề rối rắm của Vương Thủ Trung, chỉ nói rõ cho Vương Tử Đằng suy nghĩ của mẫu thân, hỏi hắn có biết nguyên nhân hay không."Muội cũng biết rồi sao?" Vương Tử Đằng thở dài, hắn cũng phát hiện bầu không khí giữa cha mẹ rất kỳ quái, nói: "Ta cũng không rõ lắm, muội biết ta vẫn luôn ở trong quân lánh nạn mà.

Nhưng...!Hình như trong đội hộ vệ của nương thiếu rất nhiều người, liệu hai chuyện này có liên quan không?”Vương Sóc lắc đầu, nói: "Hộ vệ của nương từ trước đến nay đều là hai người dễ sai bảo, nương sẽ không vì như vậy mà sinh tức giận được, nếu vậy nguyên do duy nhất chỉ có thể là Dương thị?” Vương Sóc suy đoán, nữ nhi trọng tình cảm, chứ không thoải mái như nam nhân."Ta cảm thấy không giống." Vương Tử Đằng lắc đầu, nương không phải là người hay để trong lòng những chuyện như vậy."Quên đi, sau này sẽ biết thôi, không nói những thứ này nữa, buổi tối còn có yến tiệc, nhị ca huynh về nghỉ ngơi trước đi." Nói xong liền vội vàng trở về, còn chưa ngồi xuống nghỉ ngơi."Ừm, muội cũng nghỉ ngơi tốt." Vương Tử Đằng dặn dò một tiếng, rời khỏi cửa trở về.

Vương Sóc ở phía sau hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm bầu trời mờ nhạt, trong lòng an bình, trước kia nàng có thể sẽ phiền não sợ hãi, nhưng hiện tại thì không, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị nghênh đón bất kỳ mọi chuyện tồi tệ gì xảy ra.Cả Vương gia yên bình, Phúc Tuệ công chúa bên này chiếm ưu thế tuyệt đối, Vương Thủ Trung cũng biểu hiện như lời ông đã nói, một lòng vì gia đình này, không bước vào phòng Dương thị.Vẫn là Lưu ma ma bên cạnh Phúc Tuệ công chúa nhiều miệng nhắc nhở một câu: "Mọi người đều cùng một nhà, để cho nữ nhân kia sinh ra hài tử, đỡ phải cứ đến lúc xảy ra chuyện gì, nước bẩn luôn hắt lên người.


Lão nô biết người không thèm để ý, nhưng ở thế gian này luôn yêu cầu thanh danh, ngày sau cũng tốt...""Ai, cứ như vậy đi, ta còn bao nhiêu chuyện khác phải quản.” Phúc Tuệ công chúa ngược lại không thèm để ý, bà không hại người, cũng không muốn ra tay giúp người, bất quá một người không có người làm hại, không đáng để bà để ở trong lòng."Quả thực là chuyện gia đình, Vương lão đại phong lưu háo sắc, nô tài hạ nhân ở đây cũng hay tranh cãi vài câu.

Nếu là dòng dõi quý tộc, chuyện gia đình chủ tử quý nhân, dân chúng ngày ngày cũng sẽ phải nhắc tới vài câu." Lưu ma ma cũng đang nói khéo, tin tức về hoàng thất luôn khiến người ta chú ý."Tùy ngươi thôi." Phúc Tuệ công chúa không thèm để ý để Lưu ma ma tự mình thu xếp, chỉ dặn dò một câu: "Đừng gi.ết ch.ết người, ta cũng không muốn nuôi nhi tử hộ.”Sau đó, Phúc Tuệ công chúa cùng Vương Thủ Trung mỗi người đều ở biệt viện của mình, chuyện trong Vương gia do Cố thị tiếp nhận dần dần, đều là chuyện nhỏ, không cần phải ghi chép dài dòng.Nháy mắt đã đến đại thọ của Dũng Vương gia, Dũng Vương phủ vừa mớ rửa sạch oan khuất, danh tiếng vẻ vang, bệ hạ tặng thọ lễ, chư vị hoàng tử cũng phải tới cửa chúc mừng, hiển hách lẫy lừng.

Thọ yến tổ chức bảy ngày liên tục, ngày đầu tiên là mời người thân thích trong gia tộc, những người này địa vị to lớn, toàn là xe ngựa lễ nghi của chư vị hoàng thất quý nhân, khiến đường cái rộng lớn đều chật chội.Nhà Vương Sóc ở trong đám quý nhân này không tính là cái gì, nhưng Dũng Vương phủ rất cảm kích nàng, Phúc Tuệ công chúa lại là con gái ruột, bởi vậy hai mẹ con vừa vào cửa đã được nghênh đón vào phòng khách lớn, ngồi bên cạnh Dũng Vương phi nói chuyện.Nữ nhân trong Dũng Vương phủ đối đãi Với Vương Sóc rất khách khí, đến mức nàng cũng ngượng ngùng, chỉ có đại biểu tẩu là vẫn chào hỏi như bình thường, không như người khác cẩn thận từng li từng tí, nịnh hót a dua, khiến Vương Sóc trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.Nữ nhân trong phòng khách đều nói đến chuyện thành thân, Dũng Vương phi cũng lôi kéo Vương Sóc tâm sự một chút, giãi bày nỗi niềm, lúc sau cũng lo nàng sẽ nhàm chán, liền bảo nàng ra vườn chơi.Các mợ, biểu tẩu trong sảnh vội vàng tỏ ý, đây chính là nữ nhi nhà họ, tiểu cô vừa lúc nãy tiếp chuyện Vương Sóc, nhiệt tình chào hỏi nàng, Vương Sóc từ chối không được, chỉ đành cười đáp lại.Dũng Vương phủ cây cối tươi tốt, nữ nhi đông đúc, ngoại trừ một vài người đã sớm gả đi, trong khuê phòng cũng còn không ít, dọc theo đường đi đều thấy họ rải rác, thật là náo nhiệt.Những biểu tỷ muội này nhất cử nhất động đều biểu đạt ý tứ mong Vương Sóc ở trước mặt Dũng Vương gia giúp mình nói tốt, người âm thầm người trắng trợn, Vương Sóc phiền không sao tả xiết, liền thay quần áo, trực tiếp chuồn mất.Nàng đi tới hoa viên, từ trong nhìn ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Trung Sơn Vương Đồ Cảnh cùng đại biểu ca Đồ Cẩn cùng đi tới, đương nhiên bên cạnh còn có rất khách khứa, đều là các công tử tuổi tương đương nhau.


Vương Sóc không tiện đi ra, trốn ở cửa, từ núi giả vòng qua, đi đến hoa viên thuộc về nội viện mới yên tâm ngồi ở trong đình.Hôm nay đi theo Vương Sóc là Chu Tước, Vương Sóc đối với nữ nhân nhạy cảm không thể dùng lời lẽ đanh thép, nhất định phải mang theo chuyên gia ra ngoài, xảy ra tình huống cần thiết sẽ dùng đến."Chủ tử, đình này ở đây chắc chắn là có hàm ý, người nhìn xem chỉ có khung đình cột đình là gỗ, còn lại đều là hoa lá, ở trong đình này hương hoa bốn phía, đẹp không tả xiết." Chu Tước tán thưởng nói, lại phân phó mấy tiểu nha hoàn đi lấy trà quả bày lên bàn trúc."Đúng là rất đẹp, nhưng không sợ sẽ có sâu sao?" Vương Sóc cười nói."Chủ tử lo lắng nhiều rồi, người xem, chung quanh đều may tấm tơ mỏng màu xanh nhạt, không nhìn kỹ thật sự là nhìn không ra, cũng không biết là chủ ý của người thợ hoa nào, thật là khéo léo." Chu Tước khen."Tất nhiên là tiểu thư khuê các mới có những ý tượng hay ho thế này." Vương Sóc còn chưa trả lời, đã vang tới một giọng nam.Chu Tước cảnh giác quay đầu, nhanh nhẹn lui về bên phải Vương Sóc, quan sát kí người đang đi tới."Nha đầu ngươi ngược lại rất có bản lĩnh." Người tới chính là Đồ Cảnh, hắn vừa nhìn liền biết Chu Tước biết võ công, nghĩ đến một nữ hộ vệ khác trên đường vào kinh là Tố Trinh, trong lòng tán thưởng bản lĩnh dạy dỗ thuộc hạ của Vương Sóc."Chu Tước, giúp ta đi xem phía trước đi." Vương Sóc phân phó Chu Tước đi đến ngã tư phía trước xem xét, cái đình này vị trí kì lạ, phía sau là ao nước cùng rừng cây nhỏ, phía trước là núi giả, đường ra vào chỉ có một."Ta đã trốn đi rồi, ngài đuổi theo ta làm gì chứ." Vương Sóc hỏi, nàng biết vừa rồi Đồ Cảnh đã nhìn thấy nàng."Ta đến vì muốn nghe lời tạ ơn cứu mạng thôi." Đồ Cảnh đùa giỡn.“Ngài cứu ta khi nào chứ, ngược lại còn nợ ta mấy cái mạng!” Vương Sóc khinh thường nói."Ai, ơn cứu mạng là đại ân, nói chữ tạ thôi thì chưa đủ.""Phốc~" Giống như nói đề tài này là của mình vậy, Vương Sóc không để ý tới hắn, quay đầu thưởng thức đình bên cạnh được tạo thành từ dây leo và hoa gai."Ta đến là muốn mời ngươi giúp một việc." Đồ Cảnh cũng không vòng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề.

Hắn và Vương Sóc sớm đã ngầm hiểu ý, vào kinh gần hai tháng, hai người không lén gặp mặt, cũng không sai người trao đổi tin tức, tất cả đều không nói ra."Chuyện gì?""Ta muốn Đồ Cẩn tập kích tước ." Đồ Cảnh vẩy quạt, bày ra bộ dáng tính toán."Ta nói này, đại biểu ca trước sau mấy lần tặng lễ vật đều biết đồ ta cần là gì, đại biểu tẩu hôm nay nhất cử nhất ngôn cũng đều khiến ta thoải mái, thì ra có quân sư như ngài ở bên cạnh chỉ điểm! Đại biểu ca của ta có đức hạnh gì, mà ngài lại hết lòng chiếu cố như vậy." Vương Sóc tò mò nói, Đồ Cẩn có thể có báo đáp cho hắn cái gì, hiện tại ai cũng đều muốn mượn sức Dũng Vương phủ, mà tước vị chính là cầu nối tốt nhất, chỉ cần giúp ai đoạt được tước vị này, vậy thuận lý thành chương, hợp tác khoái trá."A, Đồ Cẩn công tử phong độ nhẹ nhàng, tuấn tú lịch thiệp, phong lưu phóng khoáng, nho nhã am hiểu, dáng dấp thiên nhân...""Ngài đọc thơ cho ta nghe làm gì?" Vương Sóc cười nói, đây là nói Đồ Cẩn? Hay là nói Phan An Đặng Nhàn.“Ta nói thật mà ngươi không tin sao?” Đồ Cảnh cười nói."Vậy đại biểu ca của ta so với dáng dấp thiên nhân đầy xúc động của ngài, ví như..." Vương Sóc cũng biết hắn đang nói giỡn."Ví như cái gì?""Thân phận." Vương Sóc khẳng định: "Thân phận đích tôn của trưởng tử, thân phận giống như Trung Sơn Vương vậy, ngài nói xem có đúng không? Ngài so với chư vị hoàng tử đều sớm phong Vương, không phải dựa vào cái này sao?”“Chẳng lẽ không phải dựa vào phụ hoàng ta chết trận sa trường, bảo vệ quốc gia sao?” Đồ Cảnh trầm giọng nói.“Người bảo vệ quốc gia nhiều như vậy, ngài xem có ai được phong Vương chưa?” Vương Sóc châm biếm nói."Là nữ nhi, quá thông minh thì sẽ không còn đáng yêu đâu, ngươi lại như vậy, sao gả đi được chứ.” Đồ Cảnh lắc lắc đầu cảm thán, như là ngầm chấp nhận."Nam nhi có bản lĩnh chưa bao giờ sợ người bên cạnh thông minh, nếu để ta gả cho một phế vật, ta sẽ nhịn không được giết hắn mất, sau đó sẽ tái giá." Vương Sóc hung tợn nói, người muốn lấy hôn sự của nàng tư lợi, uy hiếp, đặt cược đều không có kết cục tốt, cho dù lúc ấy nàng không có sức lực phản kháng, sau khi thành hôn nàng sẽ bắt đầu xử từ trượng phu, là một quả phụ còn hơn làm thê tử bị chán ghét."Thật tàn ác quá, lòng dạ nữ nhi đúng là thâm hiểm nhất." Đồ Cảnh xoa xoa cánh tay, làm bộ mình đang rùng mình."Ngài ở đây đùa bỡn đi, ta đi trước." Vương Sóc không muốn để ý tới hắn, nàng còn muốn đi ra phía trước bái thọ."Ngươi không giúp ta?" Đồ Cảnh giữ chặt nàng nói.“Buông tay đi!” Vương Sóc một tay hạ đao, Đồ Cảnh nhất thời lui ra."Sao lại hung dữ như vậy chứ." Đồ Cảnh xoa xoa mu bàn tay đỏ ửng oán giận nói, nhìn Vương Sóc không quay đầu lại, vội vàng nói: "Chuyện có lợi cũng không làm sao?”“Chuyện có lợi gì?" Vương Sóc cười quay đầu lại, cái này đúng rồi ~ nàng chính là người dễ nói chuyện như vậy!"Chế tạo binh khí, một ngàn người, rất nhiều vàng bạc, viện tử phía tây thành, thôn trang ngoại ô kinh thành, quan trọng nhất là tương lai Dũng Vương gia sẽ rất cảm kích, thế nào, có lợi không?" Đồ Cảnh dụ dỗ nói."A, thời gian không còn sớm, ta muốn đi bái thọ." Vương Sóc xoay người rời đi."Ngươi còn muốn gì nữa, có thể thương lượng mà, đừng đi a, này ~" Đồ Cảnh ở phía sau nhỏ giọng gọi.Ha ha, đem tước vị Dũng Vương phủ để mua bán, còn ở đây mặc cả, Vương Sóc cũng lười để ý tới hắn, đương nhiên, cùng giá không đủ một hào quan hệ cũng không có.Vương Sóc vừa đến trước viện phủ, liền nghe nói bệ hạ tới.

Được, vội vàng sửa sang lại quần áo ra phía trước nghênh giá.Vương Sóc đến bên cạnh Phúc Tuệ công chúa, đỡ bà ra ngoài viện, Hoàng đế cải trang đến, nói là ca ca đến chúc thọ đệ đệ, để cho Dũng Vương phủ hết thảy tùy ý.Vậy cũng không thể thật sự tùy ý, ngoài viện thu xếp cho quản sự xin lỗi các vị khách, hôm nay tới tuy là anh em thân thiết, nhưng cũng có người từ triều đình đến, tất nhiên phải hầu hạ tốt rồi.

Trong viện, ngoại trừ mấy nhà có huyết thống gần, những nữ nhân khác đều cho lui xuống hậu viện uống trà.


Cả nhà bận rộn, quản gia hạ nhân chạy qua lại muốn rụng rời hai chân, trước khi Hoàng đế tiến vào chính sảnh, mọi sự cuối cùng cũng đã đâu vào đó.Hoàng đế chỉ đích danh muốn gặp Vương Sóc, bởi vậy Vương Sóc là cháu ngoại cũng nằm trong danh sách yết kiến.Đại sảnh đông chỉ thấy đầu người lúc nhúc, nhưng lại yên tĩnh không tiếng động, chỉ có thanh âm Hoàng đế nói chuyện vang vọng.

Hoàng đế và Dũng Vương ngươi tới ta lui khen ngợi, huynh đệ hòa thuận không chịu nổi.

Hoàng đế ban thưởng cho con cái Dũng Vương phủ, còn gọi Vương Sóc đến gần nói chuyện.Vương Sóc vừa mới đi tới trước mặt Hoàng đế hành lễ, nha hoàn liền dâng trà nóng, Vương Sóc còn quỳ trên mặt đất, vừa vặn nhìn thấy ánh sáng trong tay áo nha hoàn đó, là một con dao!“Cẩn thận!” Vương Sóc kinh hô thành tiếng!.


Bình luận

Truyện đang đọc