Mạnh Thiếu Khiêm rất nhanh đã có mặt ở trường học.
Vừa tiến vào khuôn viên sân trường, anh đã nhìn thấy Lệ Ái lo lắng bồn chồn trước cửa phòng giám thị.
Xung quanh cô còn có một nhóm người gồm các học sinh và phụ huynh.
Nhanh chân đi tới, Mạnh Thiếu Khiêm liền hỏi:
“Sao thế?”
Lệ Ái thấy anh đến liền nhẹ nhõm nhưng sau đó vẻ mặt lại hiện lên phần lo lắng:
“Anh không bận gì đúng không? Xin lỗi nhưng em không biết nhờ ai nữa nên mới gọi cho anh.”
Mạnh Thiếu Khiêm xoa đầu Lệ Ái, cười nhạt trấn an cô:
“Không có, tôi đến Hàn gia thăm ba nuôi với mọi người thôi.
Công ty có nhân viên, làm công ăn lương để làm gì, vắng tôi một hôm thì có sao.”
Lệ Ái gật đầu sau đó trình bày lại mọi việc đã xảy ra khiến cô lần đầu tiên trong những năm cắp sách đến trường bị mời lên phòng giám thị.
Mạnh Thiếu Khiêm nghe qua liền hiểu ngay.
Ra là có người muốn gây sự với thỏ con nhà anh nên bạn của cô đã đứng lên bênh vực, dẫn đến sự việc như bây giờ.
Lúc này một người đàn ông trung niên đi đến chỗ hai người chìa ta ra trước Mạnh Thiếu Khiêm niềm nở:
“Không ngờ lại gặp Mạnh thiếu ở đây.
Sẵn tiện cho tôi hỏi là cô bé kế bên cậu có quan hệ gì?”
Mạnh Thiếu Khiêm rất lịch sự bắt tay lại rồi trả lời câu hỏi:
“Là người của tôi, tôi phải đến để giúp chứ! Sếp Hạo đây có vẻ tò mò quá nhỉ?”
Sếp Hạo cười to nhìn qua Lệ Ái.
Ban đầu ông đã rất ấn tượng với cô bé này vì chẳng biết sao con gái ông dụ dỗ được người ta nữa! Dáng người nhỏ nhắn, da trắng, mặt xinh đẹp vô cùng.
Không ngờ cô bé này vậy mà là người của Mạnh Thiếu Khiêm.
Lệ Ái phủi phủi trên vai áo Mạnh Thiếu Khiêm, mắt liếc qua Thư Kỳ đang cực kì phẫn nộ.
Cô bắt đầu giới thiệu bạn của mình cho anh biết và chỉ vào Thư Kỳ-người vừa giúp cô dập lại kẻ đã ức hiếp mình.
Mọi người có mặt đi vào trong, lúc này lại có thêm mấy người cùng học sinh ngồi nói chuyện cùng giám thị.
Giám thị thấy Mạnh Thiếu Khiêm đến liền có chút bất ngờ.
Ông biết danh tiếng của Mạnh Thiếu Khiêm nhưng người như anh chắc hẳn bận rộn tại sao còn đến đây ngay lúc đang diễn ra chuyện không hay của học sinh trong trường nữa.
Vội mời anh ngồi xuống, thầy giám thị niềm nở tiếp đón:
“Không biết Mạnh thiếu đến đây có việc gì không? Ngại quá hôm nay tôi phải xử lí vài chuyện của học sinh, để cậu thấy cảnh này thật ngại quá.”
Mạnh Thiếu Khiêm không quan tâm chỉ nhìn Lệ Ái rồi lướt qua từng người một có mặt trong đây rồi cất tiếng:
“Lệ Ái nhà tôi đã đắt tội gì với những người này?”
Ầm, tất cả kinh ngạc chấn động chỉ có nhóm của Minh Thư cùng ba mẹ bọn họ là không biểu cảm gì.
Khi nãy ở ngoài đã giới thiệu cả rồi.
Thầy giám thị ngạc nhiên hết nhìn Mạnh Thiếu Khiêm rồi đến Lệ Ái.
Ông không ngờ một cô học sinh bình thường như Lệ Ái lại có thể quen biết Mạnh Thiếu Khiêm, hồ sơ của cô bé này vốn dĩ rất đơn giản mà….Như không tin, giám thị vẫn hỏi lại:
“Mạnh thiếu, xin hỏi cậu và em Lệ Ái đây là có quan hệ gì?”
Mạnh Thiếu Khiêm lạnh nhạt liếc ông ta một cái, cầm lấy bàn tay Lệ Ái xoa xoa làn da mịn màng rồi mới trả lời:
“Là quan hệ gì không quan trọng miễn là các người nên nhớ, Ái Ái chính là người của tôi.
Nói đi, cô ấy đã làm gì khiến các người bất mãn?”
Khí chất lạnh băng đầy bức người của Mạnh Thiếu Khiêm khiến tất cả mọi người đều lặng run.
Thầy giám thị thật không dám đùa, ông đẩy gọng kính rồi e dè trình bày:
“Chuyện….chuyện là thế này, em Lệ Ái cùng các bạn trong lớp có xảy ra xung đột.
Tôi nghĩ em ấy là người hiền lành nhưng hôm nay không hiểu vì sao em ấy lại đánh bạn.
Mà không chỉ vậy, nhóm bạn của em ấy không ngăn cản còn vào đánh hội đồng mấy em kia.
Tôi quá thất vọng về em Lệ Ái, một học sinh có đủ tố chất nhưng thiếu đạo đức.
Có chuyện gì thì từ từ giải quyết, cớ sao phải đánh người như vậy.”
Mạnh Thiếu Khiêm nhíu mày khẽ quay sang nhìn Lệ Ái.
Cô gái nhỏ cúi đầu, hai tay nắm chặt bên hông, bộ dáng ấm ức không sao tả được.
Hừ, anh còn không hiểu con thỏ của anh sao, đám người ngu ngốc muốn che giấu cái gì, qua mặt anh đâu có dễ.
Mà Thư Kỳ khi nghe thầy giám thị nói thế cặp mắt căng ra tràn đầy lửa giận, cô không kiêng nể mà đập bàn chỉ tay vào đám con gái đang nép trong lòng ba mẹ sau lưng giám thị và gằn giọng nói lớn:
“Cái lũ tụi mày ăn không nói có, chính mình kiếm chuyện rồi đi ăn vạ ba mẹ.
Đừng tưởng có người nhà thì chúng mày được che chở.
Tao nói cho mà biết, ác giả ác báo, hôm nay còn nhẹ nếu có lần sau tao cho chúng mày mất xác.”
“Hỗn láo, mất dạy ai cho mày nói con tao như thế hả con khốn.
Mày đánh nó rồi còn ở đây lớn tiếng à? Có tin tao cho nhà mày ra đường cạp đất không?”
Thư Kỳ vừa dứt lời liền bị mẹ của Diệu Nguyệt-một cô gái đanh đá, chảnh choẹ, ỷ nhà có quyền liền lên mặt xem trời bằng vung.
Rất có thành kiến với Lệ Ái, cực kì không ưa cô và nhóm Thư Kỳ.
“Ghê gớm thế à?”
Chất giọng thâm trầm lạnh lẽo vang lên lần nữa làm cho mọi người kinh sợ.
Mạnh Thiếu Khiêm vẫn ung dung, khoé môi còn nhếch lên tia khinh thường nhìn những người đối diện rồi nhàn nhạt nói:
“Không có lửa làm sao có khói? Ái Ái nhà tôi ngoan hiền như vậy chẳng thể nào vô cớ ra tay đánh người.
Nói đi phải nói lại, con của các vị đây chắc cũng chẳng phải cừu non gì đâu nhỉ? Đi học hoá sói làm sao các vị biết đc, đúng không? Dựa vào gia thế để ức hiếp chèn ép như vậy mà không thấy xấu hổ à? Con mình sai không biết dạy, ba mẹ như vậy bảo sao con cái chẳng hư.
Các người bênh vực con mình bao nhiêu thì bên này chúng tôi cũng thế.
Chuyện thật hư thế nào chỉ có các em ấy biết.”
Lời Mạnh Thiếu Khiêm nói ra làm cho ba mẹ đám người Diệu Nguyệt tức chết nhưng chẳng làm gì được.
Anh còn có quyền hơn bọn họ.
Mạnh Thiếu Khiêm nói xong quan sát Lệ Ái thì thấy coi cũng đang nhìn mình.
Vỗ nhẹ lên mu bàn tay trắng nõn ý bảo cô yên tâm rồi quay ra sau nhìn nhóm Thư Kỳ.
Vẻ mặt đã phần nào dịu đi cất tiếng:
“Em nói rõ xem đã xảy ra chuyện gì.
Có thế nào thì nói như vậy rồi bắt đầu giải quyết.”
Thư Kỳ gật đầu, cô cũng đang hoang mang đây không ngờ có cô bạn quan hệ rộng vậy.
Để xem đám người xấu xa kia còn dám la lối nữa hay không.
Ánh mắt hằn lên tia khiêu khích cùng căm ghét, Thư Kỳ từ tốn kể lại mọi chuyện xảy ra:
“Giờ nghỉ giải lao khi mà chúng em đi xuống căn tin để mua chút bánh kẹo thì Lệ Ái ở trên lớp, còn có vài người nữa và trong đó có nhóm của bạn Diệu Nguyệt.
Lệ Ái từ trước giờ chẳng gây sự với ai, ít nói lại chăm chỉ nên cả lớp vì vậy không có xích mích gì với bạn ấy cả.
Nhưng vẫn có những người ghen ăn tức ở, ỷ nhà có quyền một chút liền ức hiếp người khác, không chấp nhận sự cố gắng của người ta.
Chuyện sẽ không có gì nếu nhóm bạn Nguyệt không đâu lại đem nước ngọt đổ lên tranh vẽ của Lệ Ái.
Sắp đến Lệ Ái được cô chọn đi thi vẽ để chuẩn bị cho Lễ tri ân của trường vì vậy giờ ra chơi muốn ở lại tìm ý tưởng rồi vẽ cho cô xem trước.
Nhóm bạn Nguyệt khi không lại gây sự, Lệ Ái vẫn chưa làm gì các bạn ấy cả chỉ nhẹ nói các bạn ấy tránh ra.
Nhưng mà làm người không chai mặt, không giữ liêm sĩ thì nhóm bạn nguyệt không làm được nên vẫn đứng ở đó nói nhiều lời khó nghe dẫn đến xúc phạm.
Khi chúng em đi vào nhìn thấy Diệu Nguyệt ra hiệu cho hai bạn khác giữ tay Lệ Ái rồi chuẩn bị đánh thì em đã nhanh chóng cản lại.
Em thừa nhận việc đánh người là không đúng nhưng thử hỏi nếu em không làm vậy thì bạn em phải thế nào.
Trong khi đó móng tay của Diệu Nguyệt lại còn dài và nhọn, làm rách mặt người ta các người có đền không hay quăng cục tiền ở đó rồi tự lo? Xin lỗi, nếu cô chú là ba là mẹ thì nên dạy lại con của mình cách đối nhân xử thế đi.
Bây giờ đã như vậy rồi về sau còn làm tới cái gì nữa.
Mà Lệ Ái rất hiền lành chẳng bao giờ gây phiền phức hay kiếm chuyện với ai cả, hà cớ gì các bạn cứ phải gây sự? Nếu muốn dùng Lệ Ái khích chúng tôi thì cứ đường đường chính chính, người vô tội như bạn ấy đụng đến làm gì? Chưa kể hộp màu vẽ cũng bị các bạn nhóm Diệu Nguyệt làm gãy mất.
Đó là quà mẹ Lệ Ái đã tặng cho bạn ấy, dù đắt hay rẻ cũng là món quà vô giá và ý nghĩa.
Lệ Ái vì bức xúc và tức giận nên mới đẩy Diệu Nguyệt ra để nhặt lại nhưng có lẽ vì lực hơi mạnh nên Diệu Nguyệt mới té.
Em thấy vết thương chẳng có gì, ngoài da thôi mà làm quá lên.”
“Mày…”
Diệu Nguyệt hằn học nhìn Thư Kỳ, cả mặt vì tức giận mà đỏ lên.
Mẹ cô ta cũng không kém nhưng vì có Mạnh Thiếu Khiêm ở đây nên hơi rén.
Phải chi có chồng bà thì tốt biết mấy, lũ người này chết chắc.
Danh tiếng thua gì Mạnh Thiếu Khiêm chứ, không chừng còn phải nể ông vài phần ấy.
Mạnh Thiếu Khiêm sau khi nghe Thư Kỳ nói qua chuyện xảy ra, đầu hơi gật như đã hiểu.
Thỏ con chịu oan rồi, đụng người của anh anh dễ gì bỏ qua cho họ.
Liếc mắt đến giám thị, Mạnh Thiếu Khiêm thấp giọng hỏi:
“Ông có quan hệ gì với đám người kia? Theo lời bạn Ái Ái nhà tôi nói thì ông là người thân à? Hoá ra là sự ngông cuồng một phần do ba mẹ người thân gây ra, thảo nào.
Gọi hiệu trưởng lên đây cho tôi.”.