HỢP ĐỒNG HÀO MÔN: BOSS NAM THẦN QUÁ KHÓ CHƠI

Vân Đóa?

Đường Hướng Noãn nhíu chặt mày, lại là cô ta.

"Mất công em ngày xưa đối xử tốt với cô ta như vậy, giờ cô ta cứng cáp rồi, bám được Phương Thần là bắt đầu bán đứng em."

Thật không ngờ Vân Đóa lại là người như vậy.

Cướp bạn trai của cô thì thôi, lại còn định phá hoại cuộc đời của Đường Hướng Noãn cô nữa!

"Bởi vì Vân Đóa trước kia là trợ lý của em, cho nên tin tức mà cô ta tung ra lại càng có sức thuyết phục hơn, mới khiến chuyện này ồn ào đến thế. Từ sáng tới giờ điện thoại của chị réo liên hồi. Nhưng em yên tâm, cây ngay không sợ chết đứng, sớm muộn gì những lời đồn này sẽ bị đập tan, em tạm thời đừng lộ diện vội, chờ tin của chị."

Đường Hướng Noãn hít vào một hơi thật sâu, thực sự thì giờ phút này không có từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm tình của cô.

Toàn bộ rèm cửa sổ đều bị kéo vào. Đường Hướng Noãn nằm vật xuống ghế sô pha, hoàn toàn không muốn động đậy chút nào.

Điện thoại lại reo vang, Đường Hướng Noãn nhìn lướt qua, là Vân Đóa.

Giờ cô ta gọi cho cô hẳn là để thị uy đây mà.

Đường Hướng Noãn không nghe máy, bởi vì cô sợ khi nghe thấy giọng của Vân Đóa, cô sẽ chỉ hận không thể lao ra bắt cô ta rồi đánh cho một trận.

Nhưng hiển nhiên đối phương không đạt được mục đích thì không bỏ qua, điện thoại vẫn reo vang liên tục, cuối cùng thế giới yên tĩnh trở lại thì lại có tin nhắn.

"Chị An Nhiên, tôi biết bây giờ chị rất hận tôi, nhưng tôi không cố ý, là anh Phương Thần cứ ép tôi nói với truyền thông như vậy."

"Anh Phương Thần nói thực ra anh ấy đã muốn đá chị lâu rồi. Chị là loại người ra vẻ thanh cao, thực ra lén lút đi với không biết bao nhiêu gã đàn ông sau lưng anh ấy."

"Chị An Nhiên, chị cũng không cần cảm thấy quá khổ sở làm gì, cùng lắm thì chị ra nước ngoài đi."

Mục đích của Vân Đóa chính là ép cô phải ra nước ngoài.

Bởi vì nếu cô ở lại thủ đô, không chừng ngày nào đó cô sẽ trả thù cô ta.

Thực ra Vân Đóa rất thông minh, ra tay trước diệt trừ cô, sau này có thể kê cao gối ngủ ngon.

Đường Hướng Noãn trượt ngón tay bấm gọi cho Vân Đóa.

Vân Đóa dường như chắc chắn Đường Hướng Noãn sẽ gọi cho cô ta, giọng nói vẫn ngọt ngào như trước: "Chị An Nhiên, rốt cuộc chị cũng chịu nói chuyện với tôi rồi."

Đường Hướng Noãn lạnh lùng cắt ngang lời cô ta: "Đừng có gọi tôi thân thiết như vậy, Triệu Tiểu Thúy, cô cũng không phải sắm vai ngây thơ ngốc nghếch trước mặt tôi thêm nữa. Từ nay về sau, tôi và cô không liên quan gì tới nhau."

Triệu Tiểu Thúy là tên cũ của Vân Đóa, cô ta tới từ nông thôn, vốn định vào thành phố làm việc kiếm tiền, nhưng không ngờ bị bọn buôn người bán vào trong vũ trường.

Sau khi Đường Hướng Noãn cứu cô ta, đã đổi tên cho cô ta là Vân Đóa.

Vân Đóa nghe thấy cái tên này thì vẻ mặt có chút mất tự nhiên, nhưng cô ta lập tức bình thường trở lại: "An Nhiên, tôi không muốn làm vậy, chẳng qua chị ở lại thủ đô thì tôi không thể yên tâm được. Nể tình cảm của chúng ta lúc trước, tôi có thể đưa chị ra nước ngoài, chỉ cần chị cam đoan không được quay lại nữa."

Nghe những gì Vân Đóa nói xong, Đường Hướng Noãn không kiềm được cười vang, dường như nghe thấy truyện cười hay ho lắm.

Vân Đóa có chút tức giận: "Chị cười cái gì!"

"Cười cô đấy, bà Phương ạ, thật không ngờ bây giờ cô lại có quyền lực lớn đến vậy?" Đường Hướng Noãn cười đến đau cả bụng, ngữ khí này của Vân Đóa hệt như cô ta to tát lắm ấy.

Câu "bà Phương" kia cực kỳ chói tai, Vân Đóa cắn môi, giọng có chút đắc chí: "Anh Phương Thần sẽ cầu hôn tôi nhanh thôi, chị đừng mơ tưởng nữa. Về phần quyền thế, hiện giờ anh Phương Thần cái gì cũng nghe tôi, chị cảm thấy quyền thế của tôi thế nào?"

Bình luận

Truyện đang đọc