HỢP ĐỒNG HÀO MÔN: BOSS NAM THẦN QUÁ KHÓ CHƠI

Đường Hướng Noãn hít vào một hơi thật sâu. Cô nhận lấy nước mà trợ lý Hi Ngữ đưa cho, uống một ngụm, rồi điều chỉnh lại trạng thái.

Lâm Thu Sinh nói với cô: "An Nhiên, thoải mái lên chút."

Anh ta khá coi trọng người mới này, trạng thái của cô lúc trước đều rất tốt, nhưng cứ đến khi diến với người khác thì lại xảy ra vấn đề.

Đường Hướng Noãn gật đầu, nhưng dù cô có điều chỉnh cỡ nào, mỗi khi đối mặt với Lâm Thu Sinh là cô không thể vào đúng trạng thái được.

Đạo diễn bực tới mức ném kịch bản bỏ đi, Hi Ngữ chạy tới an ủi cô.

Đường Hướng Noãn khoát tay, giơ tay nắn bóp đầu đi về phòng nghỉ.

Chắc chắn tất cả người của đoàn làm phim đều đang ghét cô muốn chết rồi, bởi một mình cô làm chậm tiến độ của mọi người.

Một cảm giác thất bại trước nay chưa từng có ùa lên trong lòng cô.

Hi Ngữ tiến vào theo, nói: "Chị An Nhiên, phó đạo diễn nói trạng thái của chị không tốt nên cho chị nghỉ vài ngày, ngày mai anh ấy sẽ quay phần của người khác trước."

Đường Hướng Noãn gật đầu: "Chị biết rồi."

Phó đạo diễn ôn hòa hơn đạo diễn rất nhiều, hơn nữa anh ta là người của "Tạo Mộng", cho nên vẫn luôn chú ý săn sóc tới Đường Hướng Noãn.

Đường Hướng Noãn đi ra cửa, thì thấy đối diện có một bóng người đang đứng.

Lăng Mặc một tay đút túi áo, áo sơ mi mở bung hai hàng cúc, cơ ngực khêu gợi như ẩn như hiện.

Đường Hướng Noãn ngẩn ra hai giây, sau đó ngơ ngác nhìn Lăng Mặc đi tới phía mình.

"An Nhiên, ngạc nhiên chưa!" Lăng Mặc khẽ hé đôi môi mỏng gợi cảm, tiến lên ôm choàng lấy cô.

Đường Hướng Noãn bị anh ôm rồi mới hồi hồn, thật là Lăng Mặc, đúng là anh rồi.

"Lăng Mặc, sao anh đột nhiên trở lại vậy?" Ban đầu cô còn không dám tin vào mắt mình, nhưng anh thực sự đứng trước mặt cô như vậy, là một Lăng Mặc chân thật.

Tính ra thì bọn họ không gặp nhau đã được một năm rồi.

Lúc trước khi cô về nước, Lăng Mặc có nói với cô: "Nếu em quyết định không quay trở lại, sau này chúng ta không cần gặp lại nữa."

Nghĩ rằng sau này không còn cơ hội gặp lại, nhưng hôm nay cô vẫn gọi cú điện thoại đó, mặc dù chẳng hy vọng gì cả, nhưng mà...

Đường Hướng Noãn khó có thể hình dung được tâm tình của mình lúc này.

"Em đúng là cô gái vô lương tâm, lúc trước anh nói không trở lại thì sẽ không gặp lại nữa, em thật sự đúng là không trở lại gặp anh lấy một lần." Lăng Mặc hung tợn nhéo mũi cô, coi như đây là trừng phạt.

Đường Hướng Noãn ghét bỏ đẩy tay anh ra, sống mũi coi như cao thẳng chính là nơi mà cô hài lòng nhất trên khuôn mặt mình, thế mà Lăng Mặc lại cứ cố tình thích bóp mũi cô, thật là sở thích kỳ quặc!

"Đây không phải là tin tưởng chắc chắn anh sẽ chủ động trở về, cho nên em mới tự tin thế chứ sao."

Lăng Mặc hừ lạnh một cái, vẫn rất bất mãn với cô.

Một năm nay, không biết bao nhiêu lần anh đều muốn về gặp cô, thậm chí đã đặt vé máy bay cả rồi, nhưng đến cuối cùng lại thôi.

Cú điện thoại hôm qua của cô đã cho anh cái cớ, khiến anh rốt cuộc không kiềm chế được lập tức bay về ngay.

Quả nhiên, anh vẫn thua cô.

"Chị An Nhiên?" Hi Ngữ đúng lúc đi ngang qua thấy cô bèn chạy tới chào hỏi, cô ta ngước mắt nhìn Lăng Mặc, có chút nghi hoặc.

Cô ta chưa nhìn thấy người đàn ông này bao giờ, nhìn dáng vẻ của anh hẳn là người trong giới, nhưng cô ta lại không có chút ấn tượng nào.

"Hi Ngữ, em về trước đi!" Đường Hướng Noãn có chút bất đắc dĩ, quả nhiên Lăng Mặc ở đâu đều là tiêu điểm chú ý của mọi người, ở nước ngoài là như thế, về nước cũng là vậy.

Lúc đi Hi Ngữ vẫn không quên quay lại liếc nhìn thêm lần nữa. Lăng Mặc nhíu mày, hỏi: "Con bé trợ lý kia của em đâu rồi?"

Bình luận

Truyện đang đọc