HỢP ĐỒNG HÀO MÔN: BOSS NAM THẦN QUÁ KHÓ CHƠI

Nụ cười nơi khóe miệng Đường Hướng Noãn càng lúc càng sâu.

Cô ghét nhất là có người lấy Đường Tiên Nhi ra so sánh với cô.

Lúc đầu cô còn nghĩ xa cách lâu ngày gặp lại, cứ chơi thêm một hồi đi. Nhưng bây giờ, nếu Lục Mạn Chi đã nói như vậy mà cô lại dễ dàng rời đi, há chẳng phải cô đang sợ Đường Tiên Nhi sao?

Đóa sen trắng Đường Tiên Nhi này, đúng là tẩy đủ trắng.

"Tiên Nhi, em đang nhìn gì vậy? Vì sao trông em có vẻ như không yên lòng lắm?" Cố Tần Xuyên đi tới, quan tâm hỏi.

Đường Tiên Nhi lập tức thu hồi tầm mắt, cười dịu dàng, thản nhiên nói: "Em đang nhìn Mạn Chi và Thư Ninh, dường như bọn họ đang trò chuyện rất vui vẻ với cô An Nhiên."

Cố Tần Xuyên nghe vậy cũng nhìn tới. Từ xa nhìn lại, người phụ nữ kia kiêu ngạo như thiên nga đen, người bên ngoài đứng bên cạnh cô chỉ có thể biến thành nền.

Mà thật bất hạnh là Lục Mạn Chi và Tưởng Thư Ninh lại triệt để biến thành phông nền bên cạnh cô.

Chẳng qua, dường như không phải bọn họ đang trò chuyện rất vui vẻ, ngoại trừ An Nhiên vẫn mang vẻ mặt nhẹ như gió thoảng mây bay, mặt Lục Mạn Chi và Tưởng Thư Ninh đều đã đỏ tới mang tai.

"Tiên Nhi, dường như bạn của em đang trò chuyện không mấy vui vẻ với cô An Nhiên? Chúng ta có cần tới xem thử không?" Cố Tần Xuyên dò xét hỏi. Dù sao bọn họ cũng là chủ nhân buổi tiệc hôm nay.

Mặt khác, anh ta chính có ý đồ riêng.

Đàn ông vĩnh viễn không có sức chống cự với người đẹp.

"Không cần." Đường Tiên Nhi chỉ lạnh nhạt phun ra hai chữ, sau đó xoay người không hề nhìn bọn họ nữa.

Đường Hướng Noãn cảm thấy cứ chơi với hai ả này tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì. Không nghĩ tới hai người bọn họ đi theo bên cạnh Đường Tiên Nhi lâu như vậy, nhưng ngoại trừ nịnh nọt ra thì không còn tiến bộ gì khác.

Đường Hướng Noãn bước thêm một bước nhỏ giọng nói với Lục Mạn Chi: "Cô nên tự soi lại dáng vẻ hiện tại của mình trong gương, khách quan mà nói, người đẹp bên cạnh cô thông minh hơn cô nhiều. Cô đứng bên này mắng chửi người khác, mà bạn cô vẫn đang đứng bên cạnh duy trì hình tượng. Cô nhìn ánh mắt của người xung quanh đi, có mưu trí chút đi."

Lục Mạn Chi nghe vậy ngẩn ra, vô thức nhìn về phía Tưởng Thư Ninh.

Quả nhiên cô ta còn đang duy trì hình tượng, còn cố ý uốn éo tạo hình.

So với cô ta, mình như một người đàn bà chanh chua.

Đường Hướng Noãn cong môi, xem ra, hẳn cô đã châm ngòi ly gián thành công.

Cô lắc lắc ly rượu vang trong tay rời đi, mà Tưởng Thư Ninh lập tức nhắc nhở Lục Mạn Chi: "Mạn Chi, cô ta đi rồi, cậu nhanh đi ngăn cô ta lại đi."

Lục Mạn Chi cau mày nhìn chằm chằm cô ta, Tưởng Thư Ninh bị ánh mắt của Lục Mạn Chi nhìn tới nổi da gà.

"Mạn Chi, cậu bị sao vậy? Mạn Chi..."

Lục Mạn Chi hung tợn trợn mắt liếc cô ta sau đó xoay người rời đi. Tưởng Thư Ninh không hiểu ra sao, vội vã đi theo phía sau cô ta: "Mạn Chi..."

Ly rượu trong tay bị cướp mắt, Đường Hướng Noãn ngước mắt nhìn lại, lâp tức thấy được Nam Diệc Sâm một hơi uống cạn rượu trong ly của cô.

"Cậu Tư thích uống đồ uống người khác đã uống?" Đường Hướng Noãn không nhịn được pha trò, bên cạnh có nhiều rượu như vậy, anh cứ nhất định phải đến cái ly trong tay cô mới được.

"Không, tôi cũng chọn người." Nam Diệc Sâm ý vị thâm trường trả lời. Khi nhìn thấy cô lại muốn lấy rượu, anh đúng lúc ngăn cô: "Em uống ít rượu một chút, nếu không đợi lát nữa tôi lại phải khiêng em về."

Rõ ràng di chứng của rượu tối hôm qua còn đang quấy phá trong thân thể, mà cô lại to gan uống như vậy, chẳng lẽ hôm nay cô định náo loạn nơi này hay sao?

"Hôm nay có hơn phân nữa ánh mắt trở lên đều đặt trên người em, em thành công “giọng khách át giọng chủ”."

"Phải không? Tôi lại cảm thấy trong này có phân nửa là công lao của cậu Tư anh đấy."

Hẳn phần lớn người trong này càng hiếu kỳ với quan hệ giữa cô và Nam Diệc Sâm hơn, nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc