HỢP ĐỒNG HÀO MÔN: BOSS NAM THẦN QUÁ KHÓ CHƠI

Đường Hướng Noãn muốn mở nhạc lên nghe một hồi, kết quả vừa mở ra đã bị tắt mất.

Mới vừa rồi anh mở tiếng thật lớn, nhưng lúc này trong xe lại không có một tiếng động gì.

Cậu Tư Nam, anh thật tùy hứng.

"Cậu Tư Nam, cần tôi đưa anh về quán bar chơi tiếp không?" Đường Hướng Noãn có lòng tốt hỏi.

Hiện tại vẫn còn sớm, nếu vì cô mà Nam Diệc Sâm không thể chơi vui vẻ, vậy cô có tội lớn.

"Ngậm miệng, chuyên tâm lái xe đi." Nam Diệc Sâm lạnh lùng ngắt lời cô, Đường Hướng Noãn líu lưỡi, không lên tiếng nữa.

Ban đêm, trên đường về nhà cực kỳ trống trải.

Một trận rền vang của động cơ xuất hiện, Đường Hướng Noãn thấy mấy chiếc moto Halley gào thét lướt qua bên cạnh cô, sau đó nhanh chóng giảm tốc độ, cố ý chặn trước mặt cô.

A... Đúng là đám nhàm chán!

Mấy người đàn ông lái Halley còn huýt sáo, chặn trước mặt cô cố ý khiêu khích.

Hai mắt Đường Hướng Noãn híp lại, thản nhiên mở miệng nhắc nhở, "Cậu Tư Nam, ngồi cho vững."

Nam Diệc Sâm nhướng mày, cô chuẩn bị làm gì vậy?

Đột nhiên Đường Hướng Noãn phanh gấp, nhưng dường như người đàn ông ngồi trên Halley còn chưa định rời đi. Có điều không chờ bọn họ trở lại, đột nhiên Đường Hướng Noãn đạp mạnh chân ga.

Tốc độ cực nhanh, khiến Nam Diệc Sâm có cảm giác cô muốn trực tiếp đụng bay bọn họ.

Audi màu đỏ như một cơn gió lướt sát qua, hiển nhiên chủ xe Halley cũng sợ hết hồn, vội vã né qua một bên để tránh cô. Dường như anh ta không ngờ mình đụng phải một người phụ nữ điên cuồng, còn chưa tỉnh hồn.

Nam Diệc Sâm híp mắt hỏi: "Nếu mới vừa rồi bọn họ không tránh thì sao?"

"Chưa từng nghĩ tới." Đường Hướng Noãn thành thật trả lời.

Cô chưa hề nghĩ tới khả năng bọn họ sẽ không tránh, bởi vì cô đã đoán được chắc chắn bọn họ sẽ né tránh.

Nếu có thể chơi Halley, hẳn cũng nên có năng lực phản ứng cơ bản nhất.

"Khi em lái xe toàn lái kiểu vậy?" Tuy anh đã được chứng kiến năng lực đua xe của cô, nhưng dù sao nơi này cũng không phải đường đua.

"Không, chỉ thỉnh thoảng thôi." Hẳn đã hai năm trôi qua kể từ lần cuối cô lái xe như vậy.

Nam Diệc Sâm rủ mắt, đột nhiên bên tai lại vang lên tiếng động cơ xe gắn máy. Anh nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, quả nhiên lại thấy mấy người kia đuổi theo.

Dường như bọn họ không cam lòng vì mới vừa rồi bị Đường Hướng Noãn hù dọa, muốn tới trả thù.

Trong mắt Nam Diệc Sâm hiện lên ý cười nghiền ngẫm, chỉ thấy Đường Hướng Noãn đợi bọn họ đuổi tới lúc gần vượt trước cô, cô trực tiếp giẫm chân ga lao ra ngoài.

"Tôi không thích đua với hai bánh xe, như vậy có vẻ lấy mạnh hiếp yếu." Dường như Đường Hướng Noãn rất khổ não, thắng bọn họ như vậy cũng không vẻ vang gì.

"Không sao, để bọn họ biết một chút về bản lĩnh của em đi, như vậy bọn họ cũng sẽ biết khó mà lui." Nam Diệc Sâm bày ra vẻ mặt xem kịch vui.

Đường Hướng Noãn gật đầu, dường như anh nói cũng có lý.

Phía trước có một khúc cua giao lộ, Đường Hướng Noãn có lòng tốt nhắc nhở: "Ngồi vững, tôi không muốn anh văng ra khỏi xe tôi đâu."

Một pha trượt bánh sau xinh đẹp, sau đó cô nhìn chiếc Halley đã bị cô kéo ra một khoảng cách thật dài phía sau từ gương chiếu hậu, khóe miệng cong lên khinh miệt.

Nam Diệc Sâm nhướng mày tán thưởng: "Em trượt bánh sau rất giỏi."

"Không thấy anh bị hất bay ra, có hơi tiếc nuối." Đường Hướng Noãn nửa đùa nửa thật nói.

"Vậy cho em thêm một cơ hội."

"Lần này nhất định phải nhớ mở cửa sổ ra."

Khi Nam Diệc Sâm tự lái xe, anh chưa bao giờ có cảm thụ như vậy, tim như nhảy lên tới cổ họng. Một đường đua xe về tới nhà, xe trôi một đoạn rồi ngừng tại cửa.

Đường Hướng Noãn sảng khoái mở cửa xuống xe, Nam Diệc Sâm thì thở ra một hơi nặng nề.

Bình luận

Truyện đang đọc