HỢP ĐỒNG HÀO MÔN: BOSS NAM THẦN QUÁ KHÓ CHƠI

Đường Hướng Noãn vừa lái xe vừa nói: "Em chỉ muốn cảnh cáo anh, đừng mang những người phụ nữ lung tung vào chung cư của em."

Thực tế cậu cả Mặc như anh ta không khác gì Nam Diệc Sâm cả, ăn chơi trác táng, mê phụ nữ.

Cô mới không muốn, sau khi Lăng Mặc đi rồi cô trở về thấy khắp nơi đều là mấy thứ đồ vật linh tinh.

Lăng Mặc cong môi cười xấu xa, nói: "Không phải em đang ghen đấy chứ?"

"Bớt cợt nhả nói giỡn với em, nếu anh thật sự muốn thì giải quyết ngay tại trong xe của mình hoặc tìm khách sạn bên ngoài. Nếu dám mang về chung cư của em, em nhất định không tha cho anh."

Khóe miệng Lăng Mặc co rút lại, cô thật đúng là hiểu biết rất nhiều, ngay cả chuyện làm tình trên xe mà cũng biết.

Sau khi cúp điện thoại, chuông cửa lại vang lên, Lăng Mặc vốn muốn mặc kệ, nhưng người ở bên ngoài lại cố tình không chịu.

Lăng Mặc vừa mới đi tới gần cửa đã nghe bên ngoài có người hô to: "An Nhiên, cô đừng có giả chết, tôi biết cô đang ở trong nhà."

Lăng Mặc mở cửa, Vân Đóa ở ngoài sau khi nhìn thấy là anh ta thì toàn thân cứng đờ, khẽ nhếch miệng, mấy lời muốn nói ra đều bị dọa thu lại hết.

"Vân Đóa, đã lâu không gặp nhỉ." Lăng Mặc cười cười nhìn cô ta.

Người phụ nữ trước mắt dường như rất ít thay đổi, từ đầu tới chân đều là hàng hiệu, trước kia cô ta là một cô gái trong sáng, thì nay nhiều thêm một điểm quyến rũ.

Tầm mắt của anh ta lại nhìn về phía bụng cô ta. Giờ phút này một bàn tay Vân Đóa chống eo, không làm cho người ta phát hiện bụng của cô ta mới kỳ lạ.

Một hồi lâu sau Vân Đóa mới lấy lại tinh thần. Cô ta nhìn người đàn ông trước mặt, có chút giật mình: "Cậu Mặc, tại sao anh lại ở chỗ này?"

"Nhớ em, cho nên tới thăm em một chút đấy." Lăng Mặc cười một cách bất cần đời, Vân Đóa không nhịn được, trên mặt hơi hơi ửng hồng.

"Cậu Mặc, anh là tới thăm chị An Nhiên đúng không?" Dù thế nào thì Vân Đóa vẫn tồn tại một chút lý trí. Từ lúc cô ta đi theo bên cạnh An Nhiên đã biết, Lăng Mặc có ý với An Nhiên.

Ai ngờ Lăng Mặc lại lắc đầu, cười tới vô cùng mê người.

"Tôi thật sự là tới thăm em. Em cũng biết, lúc cô ấy quyết định trở về tôi đã nói trừ khi cô ấy tự mình quay lại, nếu không tôi sẽ không liên lạc lại với cô ấy nữa."

Vân Đóa bị nụ cười của anh ta làm cho mê mẩn choáng váng: "Cậu Mặc... Nhưng vì sao anh lại ở trong nhà của chị An Nhiên chứ?"

Lăng Mặc nhíu mày. Đúng vậy, dường như anh ta đã quên mất chuyện này.

Sau đó anh ta bất đắc dĩ nhún vai nói: "Hết cách rồi, ai bảo cô ấy chủ động tới xin lỗi tôi chứ sao. Tôi đành cố gắng mà tha thứ cho cô ấy vậy."

Ánh mắt Lăng Mặc lại nhìn về phía Vân Đóa, sau khi đánh giá kỹ lưỡng một phen, anh ta ca ngợi: "Vân Đóa, một năm không gặp, em thật sự là càng ngày càng đẹp."

Cho dù là người phụ nữ nào thì cũng thích được người khác khen, hơn nữa đối tượng khen ngợi lại còn là anh chàng đẹp trai ngất trời như Lăng Mặc, trong lòng Vân Đóa mừng tới nở hoa.

"Vân Đóa, em đây là, mang thai?" Lăng Mặc lại nhìn về phía bụng của cô ta, vẻ mặt có phần giật mình hỏi.

Vân Đóa có chút xấu hổ, cô ta mất tự nhiên ho một tiếng.

Hiện tại cô ta đã là người phụ nữ của Phương Thần, hơn nữa cũng mang thai đứa bé của Phương Thần.

"Cậu Mặc, hiện giờ anh và chị An Nhiên ở bên nhau sao? Chị An Nhiên có ở nhà không?" Vân Đóa hỏi thử.

Bảo sao gần đây nhân khí của An Nhiên tăng mạnh như vậy, thì ra là có Lăng Mặc ở sau lưng giúp đỡ cho cô sao?

Nếu quả thật là như vậy, thì cô ta đã có biện pháp để áp chế An Nhiên rồi, bởi vì Lăng Mặc là người đã có vợ sắp cưới.

"Cô ấy không ở đây, hơn nữa cô ấy đã không còn ở nơi này." Lăng Mặc hào phóng nói chân tướng cho cô ta biết.

Vân Đóa giật mình hỏi: "Chị ấy đã không ở đây nữa sao?"

Thật sự là đáng tiếc mà... Nếu An Nhiên còn ở đây, hơn nữa cô còn ở chung với Lăng Mặc... thì còn có chuyện để nói.

Bình luận

Truyện đang đọc