HỢP ĐỒNG HÀO MÔN: BOSS NAM THẦN QUÁ KHÓ CHƠI

Đường Hướng Noãn dùng sức đẩy người trên thân qua một bên, sau đó nhanh chóng bật đèn.

Trong phòng lập tức sáng lên, khi cô nhìn thấy Nam Diệc Sâm nằm trên giường, toàn thân liền mất bình tĩnh.

"Nam Diệc Sâm! Tại sao anh lại ở chỗ này!"

Người đàn ông bởi vì đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng mãnh liệt mà cảm thấy khó chịu, anh nhíu chặt mày lại, vô cùng không vui ra lệnh: "Tắt đèn đi!"

Đường Hướng Noãn cũng cau mày, Nam Diệc Sâm rốt cuộc đã uống bao nhiêu vậy? Đứng gần một chút là đã ngửi thấy mùi rượu.

Cô có chút khó hiểu, rõ ràng cô đã khóa trái cửa rồi, rốt cuộc anh vào đây bằng cách nào?

Đường Hướng Noãn vội vàng đi tới cửa tìm hiểu nguyên nhân, khóe miệng không nhịn được run rẩy.

Mẹ nó, không ngờ lại là khóa vân tay.

Lúc chiều cô hoàn toàn không để ý tới, quả nhiên là do bản thân nhất thời lơ là sơ suất mới tạo thành hậu quả như vậy.

Đường Hướng Noãn cực kỳ khó chịu. Hôm nay, rõ ràng là cô ngủ ở đây trước, dựa vào cái gì mà anh trở về cướp vị trí của cô như vậy.

Đã thế cô sẽ không nhượng bộ nữa, dù sao anh đã uống rượu say, cho dù ném anh ra khỏi giường cũng chả sao cả.

Nghĩ như vậy, Đường Hướng Noãn âm thầm gật đầu, ra vẻ vô cùng đồng ý với ý nghĩ của mình.

Liếc nhìn tư thế ngủ vô cùng bá đạo của Nam Diệc Sâm, ngay cả ngủ cũng cường thế như vậy.

"Nam Diệc Sâm, anh tránh ra cho tôi." Đường Hướng Noãn muốn đẩy anh xuống dưới giường, ngặt nỗi anh quá nặng, cô đẩy một lúc lâu, kết quả Nam Diệc Sâm trở mình, lại trở về vị trí cũ.

"..."

Lúc này, Đường Hướng Noãn định dùng chân đá, chân có sức lớn hơn. Cô thề hôm nay phải đá cho anh xuống khỏi giường.

Ngẫm lại, bản thân hơn nửa đêm còn phải đối phó với người này đúng là ngốc, nhưng vì giường, tất cả đều đáng giá...

"Anh xuống dưới đi!" Đường Hướng Noãn đạp tới một cái, Nam Diệc Sâm lại đột nhiên kéo chân cô. Đường Hướng Noãn bị dọa mặt trắng bệch, cả người cũng bị anh tiện đà kéo xuống cùng.

"A...."

Đường Hướng Noãn bị dọa nhắm chặt hai mắt, nhưng lại không có cảm giác đau đớn như tưởng tượng truyền đến. Đường Hướng Noãn mở mắt ra, lại thấy bản thân đang nằm đè lên người Nam Diệc Sâm.

Hữu kinh vô hiểm...

Nhưng mà bị ngã như vậy lại khiến Nam Diệc Sâm tỉnh lại.

Một bàn tay anh ôm lấy eo Đường Hướng Noãn, xoay chuyển một phen, vị trí hai người đổi cho nhau.

"Nam Diệc Sâm, anh làm gì thế? Anh tránh ra!" Đường Hướng Noãn bị thân thể nặng nề của anh ép tới mức không thở nổi. Nhưng Nam Diệc Sâm lại không hề có ý muốn buông cô ra. Anh đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô...

Mắt đẹp của Đường Hướng Noãn trợn tròn, hoảng sợ nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc này.

Trong con ngươi sâu không thấy đáy như bảo thạch của Nam Diệc Sâm có một chút men say.

"Nam Diệc Sâm, đừng nói là anh mượn rượu giả say đấy nhé? Đừng giả bộ, tránh ra đi!"

"..."

Thời gian đã không còn sớm, trong đêm tối yên tĩnh trống trải không tiếng động, chỉ có tiếng vang rất nhỏ từ điều hòa đang chạy phát ra.

Nhìn người đàn ông này ở khoảng cách gần như vậy, thật ra lại có một loại cảm giác không giống ngày thường.

Ngũ quan góc cạnh rõ ràng, giống như là một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ của thượng đế, cho dù là nhìn từ bất kỳ một góc độ nào, anh đều không có góc chết.

Đường Hướng Noãn vẫn bình tĩnh nhìn anh, mà anh cũng nhìn chằm chằm cô. Bốn mắt nhìn nhau, một hồi lâu Đường Hướng Noãn mới vội vàng dời tầm mắt.

"Bộ dạng đẹp trai như vậy làm gì chứ, lại không thể làm cơm ăn."

Đáng chết, rốt cuộc trong đầu cô chứa cái gì mà lại có thể ở chung một phòng với một người đàn ông uống rượu say chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc