HUYỀN THIÊN


- Tu vi Vô Danh sư huynh thật mạnh. Cũng là người lĩnh ngộ thuộc tính Băng, nói không chừng thực sự có thể qua được.

- Ừ, rất có thể. Tử Hàm sư muội đồng dạng cũng lĩnh ngộ thuộc tính Băng mới tiến nhập được huyệt động. Vô Danh sư huynh so với Tử Hàm sư muội còn lợi hại hơn.

Trong hàng đệ tử Thiên Vân Phong nhất thời truyền ra hàng loạt tiếng bàn luận nho nhỏ.

Lý Bình Nhi đứng trong đoàn người nhìn vào thân ảnh cao to của Chu Vô Danh, trong mắt dần hiện ra một tia đố kỵ.

Tuy rằng Trương Tử Hàm rất có khả năng đã táng thân ở trong đó, khiến lòng đố kỵ của Lý Bình Nhi giảm đi một chút, nhưng không nghĩ tới đám người Tiêu Cần biết rõ nguy hiểm, vẫn còn liều mạng muốn đi thử cứu Trương Tử Hàm.

Mà lúc này, ngay cả Chu Vô Danh, người có được uy vọng cùng thiên phú tuyệt đối trong hàng đệ tử mới tấn cấp, so với Tiêu Cần càng tốt hơn nhiều, vậy mà cũng lựa chọn mạo hiểm.

Điều này làm cho lòng đố kỵ của Lý Bình Nhi so với Trương Tử Hàm vừa mới giảm bớt lại một lần nữa bùng lên.

Biểu tình Chu Vô Danh ngưng trọng, cước pháp trầm ổn, chậm rãi bước từng bước một về phía cửa động.

Ánh mắt mọi người cũng chuyển động theo nhịp bước chân hắn. Mọi người vốn lúc trước còn đang bàn luận sôi nổi, lúc này bỗng trở nên im ắng lạ thường. Tâm tình mọi người đều đặt cả trên ánh mắt, tựa hồ so với Chu Vô Danh đang dấn thân hiểm cảnh còn khẩn trương hơn nhiều.

Bịch… Bịch… Bịch…

Chu Vô Danh từng bước một tiếp cận. Mỗi bước bước ra, khí thế trên người hắn đều mạnh mẽ hơn một lần. Thân thể hắn lúc đó dường như dung nhập vào trong thiên địa, mơ hồ cùng với vô số ngôi sao trong bầu trời đêm sinh ra vô số cảm ứng. Khí tức trong khuôn viên mấy trăm trượng tựa hồ đều chịu sự dẫn dắt khí cơ của hắn, phát huy khí thế cường đại của Tinh Giả cấp chín đỉnh phong vô cùng nhuần nhuyễn.

- Hàn Băng hộ thể!

Khi còn cách cửa động ba trượng, mắt thấy sắp biến thành tượng băng như đám thiếu niên bên cạnh, Chu Vô Danh bỗng nhiên hét lớn một tiếng, quanh thân bỗng nhiên tản mát ra quang mang băng lam, hình thành một đạo phòng hộ cường đại.

Đồng thời trong lúc đó, thân hình bỗng nhiên tới gần, trực tiếp bước chân vào cửa động trong vòng ba trượng.

- Ngao ô…

Trong sát na khi Chu Vô Danh tiếp cận cửa động, bỗng nhiên một tiếng thú rống vang vọng tận trời một lần nữa từ trong động truyền ra.

Toàn bộ ngọn núi một lần nữa bắt đầu run rẩy kịch liệt. Một khối cự thạch từ trên đỉnh núi ầm ầm lao xuống. Trong không gian bỗng nhiên xuất hiện dao động năng lượng cường đại, linh khí từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, từng đạo mũi nhọn băng lam so với Chu Vô Danh nồng đậm hơn gấp mấy lần xuất hiện quanh người Chu Vô Danh, bao vây hắn vào giữa.

Chu Vô Danh thất kinh gầm lên giận dữ, cuồng bạo thúc giục hào quang băng lam, muốn tới đối kháng. Chỉ là, so với hào quang băng lam cuồn cuộn kia lại như là đom đóm với ánh trăng, châu chấu đá xe, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Hầu như trong nháy mắt, mũi nhọn băng lam nồng đậm liền hoàn toàn ngăn chặn vòng tròn bảo hộ của Chu Vô Danh tản mát ra, trực tiếp bức chúng quay ngược lại thân thể.

Không hề nghi ngờ, Chu Vô Danh, môt Tinh Giả cấp chín đỉnh phong cường đại, đồng thời nắm trong tay năng lượng thuộc tính Băng, không còn bất kỳ cơ hội nào, lại giống như các đệ tử khác, biến thành một pho tượng băng.

Khi mọi người ở đây đều kêu lên sợ hãi, những mũi nhọn băng lam nồng đậm, cuồn cuộn kia, sau khi đóng băng cơ thể Chu Vô Danh, tựa hồ còn chưa thỏa mãn, vậy mà hóa thành từng đạo ánh sáng, rất nhanh tràn ra bốn phía.

Đông đảo đệ tử đứng xem nhất thời kêu lên một tiếng sợ hãi chói tai, nhanh như thiểm điện lui về phía sau.

Dù vậy, một vài đệ tử đứng ở hàng đầu, động tác hơi chậm một chút, vẫn bị mũi nhọn băng lam bao phủ, trực tiếp hóa thành tượng băng. Chỉ trong nháy mắt đã có hơn một trăm đệ tử biến thành tượng băng.

May là, Dương Thiên Ngạo từ trước tới nay luôn lãnh tĩnh cẩn thận, ngay lúc Chu Vô Danh hướng tới động khẩu liền đẩy đám người Dương Thiên Lệ lui về phía sau một khoảng mới tránh thoát một kiếp.

Nhìn lại có mười mấy thiếu niên lần thứ hai hóa thành tượng băng mà biểu tình trên mặt vẫn tràn ngập khủng bố, khiến đông đảo đệ tử vây xem sắc mặt tái nhợt, sợ hãi rụt rè lui về phía sau.

Tiếng thú rống kinh khủng kia đến tột cùng là tồn tại như thế nào?

May là nó cũng không lao ra ngoài huyệt động tấn công mọi người, tựa hồ chỉ là thủ hộ huyệt động mà thôi. Chỉ có những người tiếp cận cửa động này mới bị nó công kích. Bằng không hậu quả thiết tưởng không thể nào chịu đựng nổi.

Ngay khi nhiều người nhát gan muốn rời khỏi huyệt động, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện từng đạo quang mang màu sắc khác nhau, vài thân ảnh ngự kiếm phi hành nhanh như thiểm điện bay qua đây.

- Tới rồi! Các tiền bối của môn phái chúng ta tới rồi!

Thấy mấy đạo thân ảnh kia, đông đảo đệ tử nhất thời thở phào một hơi, ánh mắt mỗi người đều tràn ngập sùng kính và ngưỡng mộ nhìn về phía đám người.

- Chuyện gì xảy ra?

Một lão giả chậm rãi đáp xuống trước mặt mọi người, ánh mắt quét về phía đông đảo đệ tử biến thành tượng băng, trong mắt lộ ra một tia ngạc nhiên, trầm giọng hỏi.

Nhất thời liền có mấy đệ tử tranh nhau mồm năm miệng mười mà báo cáo lên.

- Ngươi nói đi!

Lão giả khẽ nhíu mày, ánh mắt quét về phía một thiếu niên thoạt nhìn tương đối nhanh mồm nhanh miệng, trầm giọng nói. Trong lúc thiếu niên kia nói chuyện, sáu lão giả khác cũng chậm rãi đáp xuống xung quanh. Ánh mắt của tất cả lão giả khi nhìn về phía đám đệ tử bị đóng băng, đều lộ ra một vẻ khiếp sợ.

Phần đông đệ tử tu luyện không biết rõ tượng băng kia có ý nghĩa gì, nhưng những lão giả đạt tới cảnh giới Tiên Thiên cấp năm Thiên Nhân Hợp Nhất này lại rõ ràng. Đó không phải năng lượng ma thú có thể phát sinh ra mà là ẩn chứa niệm lực cường đại, trực tiếp ngưng tụ trong tinh thần lực thiên địa thuộc tính Thủy chuyển hóa thành năng lượng thuộc tính Băng.

Khi tên đệ tử kia nói lại chân tướng sự việc, bảy lão giả đưa mắt nhìn nhau. Lão giả đến đầu tiên sau khi trầm tư một lúc, trầm giọng nói:

- Mộ Dung huynh, tốc độ của huynh nhanh nhất, phiền huynh đi bẩm báo Âu Dương huynh, nơi này vô cùng có khả năng là di tích viễn cổ. Lệnh triệu tập tối cao của phái ta phát ra, khẳng định sẽ kinh động tới tu luyện giả môn phái khác. Ở đây tuy là địa bàn của chúng ta, nhưng cũng khó bảo đảm khi tin tức lộ ra ngoài sẽ lôi kéo cao thủ các môn phái khác.

- Được! Ta đi ngay đây. Chư vị huynh đài cẩn thận hành sự. Nếu quả thật là di tích, những đệ tử này thật ra có thể đi vào thử thời vận. Ta đi trước.

Lão giả được xưng là Mộ Dung sau khi nói xong trực tiếp tế phi kiếm, hóa thành một đạo lưu quang, phá không mà đi.

- Các đệ tử lui ra phía sau một trăm trượng.

Người kia hiển nhiên là đầu lĩnh của bảy lão giả, trầm giọng nói.

Đoàn người tụ tập trên một vạn đệ tử nhất thời đều lui về phía sau.

- Chúng ta trước hết cứu những đệ tử này ra.

Theo mệnh lệnh của lão giả kia, sáu lão giả còn lại bỗng nhiên cách không đưa tay ra. Từng đạo năng lượng màu sắc khác nhau nhất thời hóa thành những bàn tay thật lớn trực tiếp tới gần những đệ tử bị đóng băng.

- Cách không nhiếp vật? Lợi hại!

Ngay khi sáu lão giả dùng niệm lực ngưng tụ năng lượng, thi triển ra cách không nhiếp vật, một thanh âm tràn đầy tán thưởng xuất hiện giữa đàn Lôi Cưu đông đúc trong không trung, nói.

- Là hắn?

Nghe thanh âm vang lên bên cạnh, một tiểu La Lỵ cưỡi trên Lôi Cưu quan chiến bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, thầm nghĩ trong lòng.

- Tốt! Thật là xảo diệu a. Vừa tới đây ca liền gặp được nàng.

Dương Thiên Lôi mỉm cười, nhìn tiểu La Lỵ khả ái trước mặt nói.

Tiểu La Lỵ này chính là người khi tu luyện tại Huyền Hoàng Kỳ bị Dương Thiên Lôi đè lên, Hoàng Niếp Niếp.

- Ở đây xảy ra chuyện gì? Những đệ tử này làm sao vậy?

Dương Thiên Lôi tiến đến trước mặt Hoàng Niếp Niếp, trực tiếp loại bỏ mấy thiếu niên đang trợn mắt nhìn xung quanh

Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm bất đắc dĩ nhìn nhau. Tuy rằng rất muốn túm chặt tên gia hỏa vô sỉ này, cuồng bạo bắt hắn dừng lại, nhưng các nàng đồng dạng cũng rất hiếu kỳ, cho nên cũng không có lên tiếng, chỉ hung hăng trừng mắt liếc Dương Thiên Lôi.

Đôi mắt to trong suốt của Hoàng Niếp Niếp tựa hồ mang theo một tia mê man, sau khi đưa mắt nhìn Dương Thiên Lôi nửa ngày, dùng thanh âm non nớt của nàng, kể lại đại để toàn bộ sự tình.

Trong khi nói, Hoàng Niếp Niếp tựa hồ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói tiếp:

- Nữ hài tiến nhập vào trong huyệt động kia hình như ngươi cũng quen biết.

- Ta quen biết? Ai? Tên là gì?

Trong lòng Dương Thiên Lôi nhất thời trở nên căng thẳng.

- Trương Tử Hàm.

Hoàng Niếp Niếp nhẹ giọng nói. Lần trước, khi Dương Thiên Lôi và Lôi Hoành đại chiến, nàng cũng ở đó quan sát thật lâu. Cho nên, đối với cái tên Trương Tử Hàm cũng không xa lạ.

- Cái gì?

Dương Thiên Lôi vốn còn đang giữ thái độ lắng nghe câu chuyện nhất thời biến sắc.

- Ầm ầm…

Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn bỗng nhiên truyền đến. Bảo kiếm linh khí thượng phẩm trong tay sáu lão giả nhất thời hóa thành sáu đạo lưu quang, hợp lực tấn công về phía cửa động.

Hiển nhiên đã cứu tất cả đệ tử bị đóng băng ở trước cửa động ra ngoài. Mỗi một đệ tử được cứu ra, dưới mệnh lệnh của sáu lão giả, đều được các đệ tử ở ngọn núi tương ứng bay nhanh mang về Trảm Không Kiếm Phái cứu trị. Tuy những đệ tử này bị biến thành băng, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là tạm thời bị năng lượng thuộc tính Băng phong ấn mà thôi. Chỉ cần trở lại Trảm Không Kiếm Phái, để cao thủ bức năng lượng thuộc tính Băng ra liền có thể khôi phục bình thường. Đương nhiên, nếu như đóng băng trong thời gian quá dài, sinh cơ cũng sẽ dần dần mất đi. Khi đó muốn cứu trị cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Rống…

Một tiếng thú rống kinh thiên từ trong động truyền ra.

Hầu như ngay khi sáu trưởng lão dùng niệm lực thi triển phi kiếm tấn công về phía cửa động, cự thạch bao trùm cửa động kia, vậy mà dưới một năng lượng khủng bố trong chốc lát cuồng bạo bắn ra, mang theo khí thế không gì sánh được, đồng thời hướng về phía lão giả.

- Hừ! Tiểu Yêu thú! Ra chịu chết đi! Di sơn đảo hải!

Một lão giả gầm lên giận dữ. Đan chưởng hóa trảo, một cỗ năng lượng cuồn cuộn nhất thời từ trong tay lão phát ra, bay tới cỗ cự thạch kia. Bỗng nhiên giữa không trung bộc phát một trận nổ vang. Khi năng lượng cuồng bạo tạm thời lắng xuống, cự thạch vậy mà hóa thành bột mịn.

- Các đệ tử, mau lui về phía sau.

Đúng lúc này, một lão giả lớn tiếng quát lên. Kỳ thực, không cần lão giả nói, mọi người dưới áp lực kinh khủng của năng lượng cuồn cuộn kia, sớm đã bắt đầu mau chóng lui về phía sau.

Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn.

Đối với những đệ tử Tinh Giả Hậu Thiên này mà nói, chiến đấu giữa sáu lão giả và quái vật trong động căn bản không phải thứ mà bọn họ có thể tưởng tượng và chống lại, tùy tiện không cẩn thận bị một đạo khí lưu động tới đều đủ khiến bọn họ tan thành mây khói.



- Thiên Lôi, đừng xúc động! Mau! Lui về phía sau!

Khi tất cả mọi người bắt đầu bay nhanh lui về phía sau, ánh mắt Dương Thiên Lôi lại tản ra hai đạo tinh quang bức nhân, nhìn vào cửa động đã mở rộng, khẽ nhíu mày, tựa hồ suy tư gì đó, phảng phất như không nghe thấy những lời Sở Hương Hương nói.

Sở Hương Hương mắt thấy Dương Thiên Lôi thờ ơ, bộ dáng tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra, trong lòng cũng lo lắng. Nàng bất chấp hết thảy mọi thứ, thân hình đột nhiên bắn ra khỏi Lôi Cưu, trực tiếp nhảy lên Lôi Cưu của Dương Thiên Lôi, từ phía sau ôm lấy thắt lưng của Dương Thiên Lôi:

- Tỷ biết đệ lo lắng cho Tử Hàm, nhưng hiện tại không phải lúc xung động.

- Hương Hương tỷ, tỷ đừng lo lắng. Ta sẽ không xung động. Truyện Tiên Hiệp

Dương Thiên Lôi bỗng nhiên xoay người, nhìn Sở Hương Hương đang gần trong gang tấc, nhẹ giọng nói.

- Không xung động là tốt rồi. Chúng ta mau lui về phía sau đi, miễn sao đừng để bị lan đến gần.

Nhìn vẻ mặt Dương Thiên Lôi tựa hồ đã khôi phục bình tĩnh, trong lòng Sở Hương Hương mới được thả lỏng, lúc này mới cảm thấy mình ôm chặt Dương Thiên Lôi như vậy cũng không bình thường cho lắm. Nhưng thắt lưng tràn ngập khí tức nam tử, tư thế ám muội như vậy nhất thời khiến sắc mặt Sở Hương Hương ửng đỏ, vội vàng tách Dương Thiên Lôi ra, đôi mắt đen láy thâm thúy nhìn hắn, ôn nhu nói.

- Tỷ và Thanh Âm mau lui về phía sau. Yên tâm, ta không có việc gì.

- Đệ nói cái gì? Thiên Lôi, đệ điên rồi sao? Đệ không thấy ngay cả cường giả Tiên Thiên trong môn phái cũng khó có thể công phá được cửa động sao?

Sở Hương Hương vốn tưởng rằng Dương Thiên Lôi đã nhận thức được nguy hiểm phía trước, không ngờ rằng hắn lại có thể nói như thế, nhất thời nội tâm vừa được buông lỏng lại trở nên khẩn trương. Hai tay gắt gao ôm chặt lấy Dương Thiên Lôi.

Quá nửa thân thể mềm mại mà kiên quyết của nàng gắt gao bám chặt trên người Dương Thiên Lôi, rất sợ hắn thật sự sẽ điên rồi mà lao đi.

Cùng với hương thơm xử nữ nhàn nhạt trên người Sở Hương Hương, vai Dương Thiên Lôi rõ ràng có thể cảm ứng được bộ ngực mềm mại và săn chắc chả nàng. Tràng cảnh kiều diễm như vậy, nếu như là bình thường, tên Dương Thiên Lôi hèn mọn bỉ ổi này đã sớn nhân cơ hội mà sỗ sàng. Thế nhưng lúc này, khuôn mặt tuấn tú của hắn lại mang theo một tia kiên nghị, hai tay hữu lực kiên quyết đẩy hai tay của Sở Hương Hương ra.

Bình luận

Truyện đang đọc