HUYỀN THIÊN


- Phù.

Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu lên người Dương Thiên Lôi, hắn chậm rãi mở mắt ra, tâm thần quay về bản thể, thở hắt ra một hơi thật dài, hơi thở bồng bềnh như áng mây bảy màu, chứa đầy pháp lực nhàn nhạt đang dao động, răng miệng thơm ngát, dưới lưỡi trơn nhuận, cảm giác toàn thân thư thái sảng khoái, thân thể, tâm cảnh đều đạt được trạng thái sung mãn.

- Cảnh giới Tiên Thiên quả nhiên không giống bình thường.

- Chỉ trong một ngày, ta đã đạt đến trạng thái đỉnh phong, ta thật sự là thiên tài! Hắc hắc... Đáng tiếc, đáng tiếc, pháp lực vẫn chưa đủ để đột phá chướng ngại, xem ra muốn đột phá Tiên Thiên cấp hai thì còn phải tốn rất nhiều công phu mới thành!

Gương mặt Dương Thiên Lôi tràn ngập vẻ vui sướng, có chút tiếc nuối, lẩm bẩm nói một mình, sau đó từ trên giường nhảy xuống, nhanh chóng cởi hết quần áo, nhuyễn giáp trên người xuống, ném lên giường.

Dương Thiên Lôi vừa mới bước vào Tiên Thiên cấp một thì đã đạt được cảnh giới quanh thân không chỗ nào không thể phát sinh niệm lực, trực tiếp thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên cấp một đỉnh phong.

Lúc tu luyện đêm qua, hắn dễ dàng chạm đến bình cảnh của Tiên Thiên cấp một!

Chỉ là, khi hắn muốn ngưng tụ pháp lực phá tan chướng ngại thì lại cảm thấy lực bất tòng tâm, pháp lực không thể chống đỡ nổi. Ban đầu Dương Thiên Lôi còn cảm thấy kỳ quái, khi còn là Tinh giả Hậu Thiên, hắn đã có thể giết chết cao thủ Tiên Thiên cấp ba, đủ để chứng minh pháp lực hắn thâm hậu, tuyệt đối không thua gì Tinh Giả Tiên Thiên cấp ba, hơn nữa, pháp thuật thần thông của Tiên Thiên dưới cấp ba thì hắn cũng có thể dễ dàng thi triển được, đủ để chứng minh tầng thứ của niệm lực cũng đạt được mức yêu cầu, nhưng sao ngay cả bình cảnh của Tiên Thiên cấp một cũng không thể phá nổi?

Sau khi được Lăng Hi giải thích, Dương Thiên Lôi mới hiểu được, pháp lực của hắn quả thực vô cùng thâm hậu, vượt xa cao thủ Tiên Thiên cấp hai đỉnh phong, nhưng bởi vì thể chất đặc thù của hắn, muốn phá tan chướng ngại thì cần pháp lực cao hơn nhiều so với cao thủ Tiên Thiên cấp một bình thường, hơn nữa tu vi ngày càng tăng cao thì mỗi khi thăng cấp một cảnh giới thì hắn cần pháp lực càng nhiều hơn nữa.

Mặc dù tầng thứ niệm lực của hắn ít ra cũng đạt được cực hạn mà cao thủ Tiên Thiên cấp ba cần, nhưng đối với những người khác mà nói, cơ bản không có hạn chế về pháp lực, ngược lại trở thành nhân tố lớn nhất cản trở Dương Thiên Lôi nâng cao cảnh giới.

Dương Thiên Lôi để trần trùng trục chạy nhanh như chớp đến phòng tắm thật lớn, nhảy cái hồ tắm đang toả ra dược lực cuồn cuộn.

Suốt mấy tháng trời, hắn không ngừng bôn ba, mặc dù trên pháp y, nhuyễn giáp đều có công năng tinh lọc, thân thể cũng không nhiễm chút bụi trần, nhưng tắm đối với bất kỳ người tu luyện nào, nhất là người tu luyện là nữ giới, thì cũng đều là một sự hưởng thụ khi thả lỏng thể xác và tinh thần, huống chi nước trong hồ tắm còn ngưng tụ Bách Hoa Bách Thảo Dịch của hằng trăm loại linh dược.

Ngâm toàn thân vào trong làn nước, cảm ứng nhiệt lực và linh khí thiên địa cuồn cuộn trong hồ, Dương Thiên Lôi sung sướng rên lên một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hắn không nhịn được nhớ tới những hình ảnh lúc vui đùa với Trương Tử Hàm trong ôn tuyền thiên nhiên, khóe miệng bất giác lại mỉm cười dung tục nhưng lại ngọt ngào.

- Phản ứng sinh lý, Tử Hàm muội muội thuần khiết khả ái không biết lúc nào lại khiến ta có phản ứng sinh lý nữa đây? Đã bế quan hết ba tháng rồi, hẳn là sắp xuất quan rồi?

- Không được, ta phải tự mình đi một chuyến đến Thiên Vân Phong! Cho dù tìm được hay không cũng phải đi một chuyến, bằng không, sau khi Tử Hàm xuất quan, biết ta chưa một lần đi tìm nàng, chẳng phải là sẽ rất tức giận? Ừm, nhân dịp hôm nay rảnh rỗi, hôm nay phải đi, không, lập tức phải đi!

Nghĩ tới đây, Dương Thiên Lôi liền từ trong hồ tắm đứng lên, hai tay đưa về sau mái tóc dài ướt sũng, thoả mãn nhìn thân thể ngày càng thành thục và hấp dẫn của mình, còn có tiểu đệ đệ kia bắt đầu dần dần triển lộ hùng phong, Dương Thiên Lôi đắc ý chạy đến trước gương soi.

- Mẹ nó, lại đẹp trai hơn nhiều rồi! Chỉ bằng vào khuôn mặt này thì không sợ không có cơm ăn... May mà cái ta dựa vào là sự nội hàm bên trong!

Dương Thiên Lôi lắc đầu, một luồng pháp lực thuộc tính hỏa liền phát ra quanh thân, chỉ trong chốc lát liền làm khô hết bọt nước trên người. Đọc Truyện Online

Sau khi nhanh chóng mặc vào một bộ nội y bó sát mới tinh và đồ lót áo giáp màu trắng, Dương Thiên Lôi mặc Quang Minh Nhuyễn Giáp vào, hơi do dự trong chốc lát, cuối cùng tên tiểu tử này cũng lần đầu tiên đội Quang Minh Mũ Giáp, đồng thời giắt Quang Minh Pháp Kiếm vào trong rãnh giắt kiếm đặc chế phía sau áo giáp.

Toàn bộ vũ trang!

- Lần này coi như là lần đầu tiên ta đi "thân gia", dù thế nào cũng không thể để người của Thiên Vân Phong xem thường. Không những phải thật đẹp trai, mà còn phải biểu hiện đủ thực lực mới được, tránh cho một số tên hề không biết tự lượng sức mà có ý với Tử Hàm… Di?

Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên kêu lên kinh ngạc.

Hắn không ngờ rằng, lần đầu tiên đội Quang Minh Mũ Giáp thì liền cảm thấy một cổ năng lượng thuộc tính quang, tự động lưu chuyển trong nhuyễn giáp một cách tự nhiên, trọn bộ nhuyễn giáp, bao gồm cả Quang Minh Pháp Kiếm, dường như biến thành một chỉnh thể, phát ra từng tiếng run lên nhè nhẹ, giống như đang dung hợp vào nhau!

Tâm thần Dương Thiên Lôi khẽ động, pháp lực thuộc tính quang bàng bạc liền tuôn ra từ lỗ chân lông quanh thân hắn, truyền vào Quang Minh Sáo Trăng!

Nhất thời tiếng răng rắc liền từ Nhuyễn Giáp và Pháp Kiếm vang lên kết sức rõ ràng, một lát sau, từng tia sáng chói mắt bỗng nhiên phát ra từ trên người Dương Thiên Lôi, đồng thời phát ra "keng" một tiếng giòn tan, giống như âm thanh thăng cấp trang bị trong game vậy!

- Ta kháo... Mẹ nó, chuyện gì xảy ra thế? Sao thăng cấp thành linh khí rồi?

Tâm thần Dương Thiên Lôi khẽ động, liền rõ ràng cảm ứng được biến hóa của bộ giáp quang minh, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi đã thăng cấp lên cảnh giới linh khí, hơn nữa từ khí tức của nó mà phán đoán, nó không chỉ đơn giản là linh khí hạ phẩm!

Bộ giáp quang minh vốn lóng lánh như ngọc, lúc này bên trong lại có một vầng sáng xoay chuyển trong đó, dường như biến thành vật sống vậy!

- Chẳng trách Hải Đại Phú hận ta như vậy, thì ra bộ giáp quang minh này lại xịn như vậy! Một triệu viên thuần dương đan chỉ bất quá nhỏ bé như sợi lông trên mình trâu mà thôi, phát tài rồi! Ha ha ha...

Dương Thiên Lôi đắc ý cười ha hả, thân hình nhoáng lên, liền đi ra khỏi phòng.

Trong khe cửa bỗng bay ra một tờ giấy trắng, Dương Thiên Lôi tiện tay bắt lấy, chỉ thấy chữ viết xinh đẹp của Sở Hương Hương còn chưa khô:

- Ta đi Vạn Đan Các luyện đan.

Dương Thiên Lôi mỉm cười, liền phát động pháp lực thuộc tính quang, toàn thân hóa thành một đạo lưu quang, phóng vút ra khỏi Thiên Đan Phong.

- Người phương nào đến đây?

Khi nhuyễn giáp toàn thân Dương Thiên Lôi lóe sáng, khí tức cường đại tỏa ra quanh thân, cưỡi lôi cưu chậm rãi đáp xuống Thiên Vân Phong, ánh mắt hai thiếu niên cực kỳ hâm mộ nhìn chằm chằm Dương Thiên Lôi, máy móc tra hỏi. Chỉ từ khí tức trên người Dương Thiên Lôi, hai người liền biết người đến là cao thủ Tiên Thiên.

- Hả? Dương Thiên Lôi...

Dương Thiên Lôi còn chưa trả lời, một thiếu niên trong số đó liền nhận ra Dương Thiên Lôi, nhất thời kinh ngạc mở to mắt nhìn, kinh hô thành tiếng.

Dương Thiên Lôi mỉm cười, nói:

- Hai vị sư đệ, làm phiền thông báo một tiếng, ta đến tìm Trương Tử Hàm!

- Vâng, sư huynh!

Hai thiếu niên đang hoảng hồn liền cung kính đáp, chỉ là vừa mới nói xong, dường như ý thức được điều gì, vội vàng nói rằng:

- Sư huynh, thật ngại quá, Tử Hàm sư tỷ đã bế quan gần ba tháng trong động thiên trên Thiên Tịch Phong...

Dương Thiên Lôi hỏi:

- Còn chưa xuất quan?

Hai người cung kính đáp:

- Chưa.

Đại danh của Dương Thiên Lôi đã truyền khắp toàn bộ Trảm Không Kiếm Phái, lúc này, trong những thiếu niên đồng lứa, hắn đã là một nhân vật phong vân không hơn không kém. Hai người may mắn được xem quá cuộc quyết đấu giữa Dương Thiên Lôi và Hải Đại Phú. Hơn nữa đã sớm nghe nói đến chuyện giữa hắn, Lôi Hoành cùng với Trương Tử Hàm. Chỉ là lúc này, cảm ứng được khí tức của Dương Thiên Lôi, trong lòng hai người vẫn vô cùng kinh khiếp, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, hắn đã thăng cấp đến cảnh giới Tiên Thiên.

Tuy trên người Dương Thiên Lôi không có ngạo khí, nhưng cũng khiến hai thiếu niên bất giác nảy sinh cảm giác tự ti mặc cảm, trong lòng phải thừa nhận rằng, cũng chỉ có nhân vật như vậy mới xứng đôi với nữ thần Trương Tử Hàm trong lòng của bọn họ.

Dương Thiên Lôi đã sớm dự đoán được kết quả này, nói tiếp:

- Như vậy... Vậy làm phiền hai vị sư đệ giúp ta thông báo một chút, ta muốn yết kiến Vân Dao tiền bối!

- Được, mời sư huynh chờ một chút!

Một thiếu niên đáp xong, xoay người bước nhanh về phía Thiên Vân Phong.

Thiếu niên còn lại thì kính cẩn và ngưỡng mộ, len lén đánh giá Dương Thiên Lôi, thiếu niên này lớn hơn Dương Thiên Lôi mấy tuổi. Nhưng trong giới tu luyện, thực lực chính là tất cả, không luận tuổi tác. Kẻ có tu vi cao thì sẽ là sư huynh trong lớp người cùng lứa. Hơn nữa, lúc này Dương Thiên Lôi ngoại trừ tướng mạo còn chút vẻ non nớt ra, thì ánh mắt, cử chỉ đều lộ ra vẻ trầm ổn và thành thục, cộng thêm trang bị toàn thân, càng có vẻ anh tuấn phi phàm, rất dễ khiến người ta bỏ qua niên kỷ của hắn.

Dương Thiên Lôi mỉm cười với thiếu niên, hắn vốn đang hết sức nghiêm trang bỗng nhiên tung tăng đi tới bên cạnh thiếu niên, vô cùng hòa nhã nói:

- Huynh đệ, hỏi ngươi chuyện này!

Thiếu niên liền giật mình, cuống quít nói:

- Sư huynh, ngươi nói!

Dương Thiên Lôi mỉm cười hỏi:

- Ừ, Thiên Vân Phong các ngươi có kẻ nào ngu ngốc như Lôi Hoành không?

Trong nhất thời, đầu óc thiếu niên vẫn còn chưa xoay chuyển kịp, có chút ngơ ngác nhìn Dương Thiên Lôi hỏi:

- Lôi Hoành?

Dương Thiên Lôi giải thích:

- Ý ta là loại người cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga như Lôi Hoành, dám theo đuổi Tử Hàm!

Thiếu niên kia rốt cuộc cũng hiểu ý của Dương Thiên Lôi, vội vàng nói:

- Không... Không có, tuy người thích Tử Hàm sư tỷ có rất nhiều rất nhiều, nhưng Tử Hàm sư tỷ căn bản không cho bất kỳ cơ hội nào chi ai cả, hơn nữa, nàng là nữ thần trong lòng các đệ tử trẻ tuổi của Thiên Vân Phong, không ai dám đeo bám theo Tử Hàm sư tỷ.

Dương Thiên Lôi thở dài nhẹ nhõm, thờ ơ nói:

- Vậy là tốt rồi, bằng không kết cục cũng sẽ bi thảm như Lôi Hoành!

Thiếu niên giật mình hỏi:

- Thiên Lôi sư huynh, ngươi thực sự muốn khiêu chiến Lôi Hoành?

Chân mày Dương Thiên Lôi hơi nhướng lên, trong ánh mắt loé lên hai tia sáng khiến thiếu niên kia phải khiếp sợ, trầm giọng nói:

- Đương nhiên, ngày mai năm sau chính là ngày giỗ của hắn!

Đúng lúc này, thiếu niên vừa nãy đi vào thông báo bước nhanh trở lại, nói rằng:

- Sư huynh, Vân Dao tiền bối cho mời! Người trực tiếp đến nơi diễn võ là được! Đi thẳng vào trong, lên đến đỉnh núi, trước Vân Thiên các, quẹo phải vài trăm thước là đến!

- Được, đa tạ!

Dương Thiên Lôi vừa nói vừa trực tiếp từ lấy ra hai mươi viên thuần dương đan từ trong Càn Khôn giới,lần lượt đưa cho hai thiếu niên mỗi người mười viên, sau đó đi vào Thiên Vân Phong.

Bình luận

Truyện đang đọc