HUYỀN THIÊN


Lời của Dương Thiên Lôi còn chưa dứt, từng món pháp khí đỉnh cấp, linh khí hạ phẩm liền lần lượt xuất hiện từ trong tay hắn, bày ra trước mặt mọi người.

- Đây là thu hoạch trong hơn một tháng nay của ta. Tổng cộng giết được bảy cao thủ Tiên Thiên cấp một, một cao thủ Tiên Thiên cấp ba.

Dương Thiên Lôi còn chưa nói hết, liền phát hiện mọi người nhìn hắn với ánh mắt vô cùng quái dị, vội vàng giải thích nói:

- Ách . . Mọi người đừng nhìn ta như vậy, những người này đều đáng chết, bọn họ muốn giết ta, ta giết bọn họ không đúng sao?

- Linh khí thì mọi người tạm thời còn chưa phát huy được uy lực, trước hết hãy phân chia những này pháp khí này đi đã, nhị tỷ, bộ này thích hợp tỷ! Tiểu nha đầu, bộ này cho ngươi, Thanh Âm muội muội, bộ này của nàng! Thiên Ngạo ca, bộ này huynh dùng rất thích hợp, Tiểu Phong, Đại Lãng, đây là của hai người các ngươi...

- Ừm, ngoại trừ những thứ này, thuần dương đan, ma tinh, linh tinh cũng kiếm được không ít, ma tinh và linh tinh thì các ngươi tạm thời chưa dùng đến, thuần dương đan thì mỗi người các ngươi chia mười ngàn viên...

Cho dù là Đan Thanh Dương, Khương Kỳ, Tiếu Huyền và Tô Bính đều là người từng trải, nhưng cũng bị hành động của Dương Thiên Lôi khiến kinh ngạc hạ hốc mồn, trợn tròn mắt, nói không ra lời.

Trong lòng ngoại trừ kinh ngạc thì cũng chỉ có kinh ngạc, tiểu tử này đi ra ngoài hơn một tháng, rốt cuộc đã làm những gì?

- Tiểu tử, ngươi hãy nói thật cho sư phụ biết, ngươi còn che giấu cái gì nữa?

Kinh ngạc qua đi, trong lòng Đan Thanh Dương cảm thấy vô cùng bức bối, nói thế nào thì cái tên tiểu tử này cũng là đồ đệ của mình kia mà? Nhưng ngay cả đồ đệ của mình có bao nhiêu phân lượng mà mình cũng không biết rõ, điều này nếu truyền ra ngoài, cái mặt già này vất đi đâu bây giờ?

- Ách... Sư phụ, đệ tử có thể giấu diếm được người cái gì chứ?

Đan Thanh Dương thở phì phì, vểnh râu mép, trừng mắt hỏi:

- Ngươi... Ngươi... Từ lúc nào ngươi điều khiển được niệm lực? Ngươi chỉ có tu vi Tinh giả Hậu Thiên, sao có thể điều khiển được niệm lực? Còn nữa, ma tinh, linh tinh này, ngươi từ đâu mà có? Chẳng lẽ ngươi đã đi vào Ma Vực cấp hai sao?

Lúc Dương Thiên Lôi đi lịch duyệt bên ngoài, lão luôn dặn đi dặn lại, nghìn vạn lần đừng đi Ma Vực, dù sao trong Ma Vực nguy hiểm trùng trùng, nếu không có ai tương trợ hô ứng thì căn bản không vào được. Nhưng ma tinh và linh tinh trước mắt, lại há có thể giấu diếm được Đan Thanh Dương? Chỉ cần liếc mắt, lão liền có thể khẳng định, ma tinh và linh tinh cấp bậc này tuyệt đối không thể xuất hiện ở Ma Vực cấp một, điều này đã chứng tỏ, Dương Thiên Lôi không chỉ đi Ma Vực, mà còn là Ma Vực cấp hai!

Dương Thiên Lôi hàm hồ nói:

- Ách... Sư phụ, niệm lực ư, đệ tử đã sớm nắm bắt được rồi, ừm, chính là lúc trở về cùng Tử Hàm thì đã nắm bắt được rồi. Sở dĩ không nói với lão nhân gia người, chẳng phải bởi vì lúc đó tâm tình đệ tử không tốt sao? Tâm tình không tốt, nên đã quên mất... Về phần làm sao nắm bắt được, đệ tử cũng không rõ lắm. Dù sao đi nữa, trong cuộc đại chiến với Thiên Âm Tản Nhân, bị hắn dùng Thiên La Địa Võng vây khốn, thiếu chút nữa mất mạng, lúc đó bỗng nhiên nắm bắt được!

- Còn Ma Vực thì sao? Lúc ngươi đi, sư phụ đã nói với ngươi thế nào? Để cho ngươi giải toả tâm trạng, còn đặc biệt căn dặn ngươi không nên đi Ma Vực, ngươi coi lời nói của sư phụ như gió thoảng bên tai?

Đan Thanh Dương tức giận đến nỗi ria mép đều vểnh lên, tuy biết Dương Thiên Lôi đã bình an trở về, nhưng trong lòng cũng rất khó chịu, cảm giác mình làm sư phụ cũng quá thất bại rồi.

- Cái này... , sư phụ, lão nhân gia người đừng kích động, lời nói của người đồ nhi sao dám không nghe? Chỉ là... Lúc đó tâm tình con không tốt, người cũng biết, tâm tình không tốt, chuyện gì cũng có thể làm được hết, chỉ muốn tu luyện, chỉ muốn chém giết...Cho nên... không biết mơ màng thế nào mà đi Ma Vực, trong lúc bất cẩn, còn đi vào Ma Vực cấp hai. May mà, đệ tử đã điều khiển được niệm lực, hơn nữa nơi tiến vào cũng chỉ là địa đồ cấp thấp nhất mà thôi, cho nên không gặp nguy hiểm gì... Lão nhân gia người đừng lo lắng, người xem đồ nhi bây giờ đứng sờ sờ trước mặt người đây này, từ nay về sau, không có bí mật nào nữa...

- Ngươi... ngươi...

Bỗng nhiên Đan Thanh Dương quay sang bọn người Dương Thiên Lệ đang còn trong trạng thái hưng phấn nói:

- Thiên Lệ, Thiên Ngạo, sáu người các ngươi bày trận! Ta lại muốn xem xem cái tên tiểu tử thối này có bản lĩnh gì, mà dám nói Ma Vực cấp hai không có gì nguy hiểm!

Khương Kỳ khẽ nhíu mày nói:

- Đan huynh, đừng thử nữa, bọn người Thiên Lệ dù có bày trận thì nhiều nhất cũng chỉ có thể đối phó cao thủ Tiên Thiên cấp một, Thiên Lôi cũng đã giết qua cao thủ Tiên Thiên cấp ba...

Nhưng lời còn chưa nói hết liền bị Đan Thanh Dương cắt đứt, nói:

- Ta khống chế niệm lực!

- Ách...

Nghe Đan Thanh Dương nói, tất cả mọi người đều sửng sốt, Dương Thiên Lôi càng không biết nói gì hơn:

- Sư phụ... Người không phải nói thực chứ? Lão nhân gia người là cao thủ Tiên Thiên cấp tám mà, nếu người muốn giáo huấn đồ nhi, cứ việc nói thẳng ra mà...

- Bớt nói nhảm đi! Bày binh bố trận!

Lời của Đan Thanh Dương còn chưa dứt, một luồng niệm lực bàng bạc liền mạnh mẽ bức Dương Thiên Lôi bay ra giữa sân, còn đám người Dương Thiên Lệ thì bị một luồng niệm lực của Đan Thanh Dương lặng lẽ dung nhập vào trong thân thể, trực tiếp phi thân bay lên, bao vây Dương Thiên Lôi vào giữa. Đọc Truyện Online

- Lục Mang Kiếm Trận, kết!

Đan Thanh Dương trầm giọng quát lên, hai mắt loé lên ánh sáng khiếp người.

Theo lệnh của Đan Thanh Dương, trong thoáng chốc, thân hình của bọn người Dương Thiên Lệ liền nhanh chóng bay lượn, sáu người đều biết, đây là khảo nghiệm của Đan Thanh Dương dành cho Dương Thiên Lôi, tuy bọn họ cảm thấy mình không có biến hóa gì, nhưng nếu Đan Thanh Dương đã nói là khống chế niệm lực thì hiệu quả khẳng định sẽ mạnh hơn rất nhiều.

Đồng thời, mọi người cũng mong muốn thể hiện thành quả tu luyện trong khoảng thời gian qua trước mặt Dương Thiên Lôi, cho nên, bọn họ không chút do dự, toàn tâm toàn ý nhập vào trong trận pháp.

Lục Mang Kiếm Trận, trong trận, giữa trận định khảm ly, bốn phương tám hướng hóa ngũ hành, kiếm khí ngang dọc trùng điệp, biết ảo vô thường nắm càn khôn! Đây là do ngũ hành bát quái trận diễn biến mà thành, khi bày trận có hình hoa mai, lấy lục làm một nguyên, nhiều thì đến ba mươi sáu nguyên. Một trăm linh tám người! Linh động biến hoá rất nhiều, công thủ đều đủ cả, là một trong những kiếm trận sơ cấp của Trảm Không Kiếm Phái.

Tuy thực lực bản thân của bọn người Dương Thiên Lệ khá thấp, nhưng bởi vì có Đan Thanh Dương khống chế niệm lực, nhất cử nhất động của mọi người đều có uy lực tăng lên mấy lần, thực lực có thể sánh ngang với Tiên Thiên!

- Lục Mang Kiếm Trận, hay cho một kiếm trận lưu manh! Xem ra không lộ một hai ngón nghề, sư phụ sẽ không từ bỏ ý định!

Dương Thiên Lôi nhìn đám người đang bay vờn quanh mình, khí thế đang điên cuồng tăng lên, bỗng nhiên hô lên một tiếng, bắt đầu xuất thủ!

Thoáng chốc liền thiên hôn địa ám, Dương Thiên Lôi khi thì như khói như sương, biến hóa vô thường, khi thì hung hãn dị thường, công kích mạnh mẽ!

Có thể khẳng định rằng, nếu không có niệm lực Đan Thanh Dương chống đỡ, sáu người bọn họ cho dù hợp thành kiếm trận, cũng không đỡ nổi một kích của Dương Thiên Lôi. Nhưng dưới sự điều khiển bằng niệm lực của Đan Thanh Dương, bọn họ như hổ thêm cánh, mỗi lần phát ra một đạo tinh thần lực, sẽ được niệm lực của Đan Thanh Dương chuyển hóa thành pháp lực cuồn cuộn, sinh ra uy lực tuyệt đối khủng bố!

Tiếng đánh nhau nhanh chóng kinh động đến bảy cao thủ Tiên Thiên cấp bảy khác, ai nấy đều ngự kiếm bay đến, thấy cảnh đánh nhau trong sân sân, đều vô cùng ngạc nhiên đến đứng bên cạnh ba người Khương Kỳ, hỏi chuyện Khương Kỳ.

Nhìn bọn người Dương Thiên Lệ, ai nấy đều giống như bị chiến thần nhập thể, hung mãnh dị thường, Dương Thiên Lôi đánh mãi không được, trong lòng nhịn không được thầm nghĩ:

"Chẳng lẽ phải thi triển pháp thuật thần thông mới chịu?"

Nhưng hôm nay đã để lộ ra rất nhiều trước mặt Đan Thanh Dương rồi, hiển nhiên lão đầu này rất bất mãn với mình đây, nếu lại để lộ ra bản thân mình đã tu tập pháp thuật thần thông, Đan Thanh Dương sẽ có cảm tưởng gì? Sao mình giải thích được, từ đâu mà học được pháp thuật thần thông?

Tác dụng của Lục Mang Kiếm Trận, công kích mỗi lần đánh ra của sáu người liên hợp đều không thua kém gì Tinh Giả Tiên Thiên cấp ba, nhưng Dương Thiên Lôi vẫn chỉ đơn thuần dựa vào pháp lực bản thân, không dùng pháp thuật thần thông gì để tăng tăng pháp lực, nhưng lại có thể chặn đứng công kích của mọi người. Nhất là, thân pháp Dương Thiên Lôi, gần như mỗi một bước đều là bước lên vị trí cửa sinh của trận pháp, khiến cho sáu người chỉ uổng phí một thân pháp lực, nhưng lại không cách nào phát huy được lực lượng chân chính!

Lục Mang Kiếm Trận vô cùng tinh diệu!

- Bại lộ thì bại lộ! Ca ca ta chính là thiên tài, không thầy mà tự học được thì đã làm sao? Sư phụ, hãy đỡ đòn sấm sét của đệ tử đây!

Dương Thiên Lôi nghĩ đến đây, khí thế quanh thân bỗng nhiên tăng lên, mi tâm liền toả ra niệm lực bàng bạc, hét lớn một tiếng:

- Cầm Long Thủ!

Trong thoáng chốc, pháp lực mộc hệ bàng bạc liền phát ra từ trong tay hắn, giống như từng sợi dây leo dài ngoằn tạo thành một bàn tay thật lớn, trực tiếp gầm rút lao thẳng đến kẻ chủ công là Dương Thiên Lệ!

Tuyệt học! Bất quá, Dương Thiên Lôi đã thay đổi một chút, mặc dù hắn đã học được đạo lý trong Cầm Long Thủ từ chỗ Lăng Hi, nhưng lần này, hắn chỉ bắt chước ra Cầm Long Thủ, trông như giống mà lại không, chỉ đạt năm phần uy lực của Cầm Long Thủ chân chính!

Bất quá, dù là như vậy, biến hóa đột ngột này, bọn người Dương Thiên Lệ căn bản không ngờ đến, bọn người Đan Thanh Dương và Khương Kỳ cũng không ngờ tới, bọn họ căn bản không cho rằng Dương Thiên Lôi biết được bất kỳ pháp thuật thần thông gì.

- A!

Dương Thiên Lệ kê lên một tiếng hoảng hốt, đã bị bàn tay to lớn mà Dương Thiên Lôi huyễn hóa ra trực tiếp bắt vào trong tay!

Bất luận trận pháp nào cũng đều là kéo một động cả trăm, kiếm trận do sáu người tạo thành, một khi có một chỗ bị phá hỏng, vận chuyển của trận pháp sẽ bị hạn chế rất lớn, mà Dương Thiên Lệ lại là kẻ chủ công của trận pháp, bỗng nhiên bị Dương Thiên Lôi chế trụ, chắc chắn sẽ gây nên ảnh hưởng thật lớn đối với trận pháp, tuy đối với ảnh hưởng này, mọi người cũng có thể nhanh chóng điều chỉnh, không đến mức khiến trận pháp tan vỡ, mất đi chiến lực, nhưng Dương Thiên Lôi lại không cho bọn họ cơ hội đó!

- Cầm Long Thủ!

- Cầm Long Thủ!

- Cầm Long Thủ!

Liên tục hét lớn ba lần, lại có ba bàn tay thật lớn gào thét bay ra, trong nháy mắt, Dương Thiên Ngạo, Lục Thanh Âm, Mộc Tử Vi cũng bị Dương Thiên Lôi vây khốn!

- Ngừng!

Cuối cùng Đan Thanh Dương cũng nhịn không được quát lên bảo Dương Thiên Lôi ngừng lại, gương mặt già nua trở nên vô cùng sầu não, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, lại vô cùng "u oán" nhìn Dương Thiên Lôi.

Đan Thanh Dương gầm lên với Dương Thiên Lôi:

- Nói, tiểu tử thối, thành thật nói cho ta biết, pháp thuật này ngươi học được từ đâu?

- Ách...

Dương Thiên Lôi chậm rãi thu hồi pháp lực, thả bọn người Dương Thiên Lệ xuống, nói:

- Cái này... Sư phụ, đây là lúc con giết chết cao thủ Tiên Thiên cấp ba kia, học được từ nơi hắn!

Đan Thanh Dương nói:

- Không thể nào, chẳng lẽ ngươi muốn giết hắn, hắn lại còn truyền thụ pháp thuật cho ngươi ư?

- Hắn đương nhiên sẽ không truyền thụ cho con, nhưng con có thể học trộm mà...

- Học trộm? Không thể nào, bất kỳ pháp thuật thần thông nào, đối với cách vận chuyển pháp lực cũng đều cực kỳ phức tạp, không cho phép có bất kỳ sai sót nào, sao ngươi có thể học lén được?

Bình luận

Truyện đang đọc