HUYNH TRƯỞNG VẠN VẠN TUẾ

Thụy vương Tiêu Hãn ở kinh thành có vài chỗ biệt viện, sớm đã bỏ trống nhiều năm, gần đây xung quanh biệt việc xuất hiện những dân chúng ăn mặc bình thường, Trịnh thái hậu vẫn có vài chút kiêng kị với Thụy vương, nhưng chuyện lớn lập trữ như vậy, ông ấy là thứ tử tiên đế, và là thân huynh đệ duy nhất của bên trên, đương nhiên là phải có mặt rồi.

Cẩm Y Vệ phái mấy nhân mã, xác định Tiêu Hãn không có lẻn vào kinh thành sớm, nhưng trong lòng Trịnh thái hậu vẫn có mấy phần bất ổn.

"Ai gia luôn cảm thấy, chuyện này nó quá trôi chảy." Mấy hoàng thúc đã lần lượt vào kinh diện thánh, bây giờ cũng chỉ còn Thụy vương Tiêu Hãn vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

"Cô mẫu không cần lo lắng, qua ngày mai, Đại Ngụy này chính là của chúng ta." Vĩnh định hầu Trịnh Trùng lại vẻ mặt đắc ý nói: "Vốn dĩ cô mẫu cũng không muốn hắn ta vào kinh sao? Nếu mà hắn ta không đến, chẳng phải là thỏa mãn ý của cô mẫu sao, dù sao ngày mai nhóm hoàng thúc đều có ở đây, cùng nhau tiến hành nhận làm con thừa tự lập trữ, chỉ cần Tiêu Dật giả kia lên làm thái tử, tương lai đều là do cô mẫu ngài định đoạt."

"Thụy vương kia rất giảo hoạt, chỉ sợ ngày mai hắn ta đột nhiên xuất hiện, đánh lén làm cho chúng ta trở tay không kịp." Trịnh thái hậu cau mày nói.

"Dù hắn ta xuất hiện thì sao? Mặc dù hắn ta là nhi tử của tiên đế, nay bên trên là bào đệ, nhưng dưới gối hắn ta không có con, chẳng lẽ đám hoàng thúc sẽ tiến cử hắn ta sao?" Trịnh Trùng nở nụ cười, trong đầu chợt hiện lên một khuôn mặt tươi cười vân đạm phong khinh, làm cho hắn ta tự dưng chảy mồ lạnh ướt sũng người.

Chẳng trách ngày đó mới gặp Tô Cẩn Sâm liền thấy quen mắt, chỉ nhất thời không nhớ đến mình đã gặp hắn khi nào, bây giờ nhớ lại, bỗng nhiên bừng đại ngộ.

"Bị sao vậy?" Bỗng nhiên Trịnh thái hậu thấy hắn ta thay đổi sắc mặt, thần sắc ngưng trọng, vội vàng mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ có chuyện gì sao, ngươi không sắp xếp ổn thỏa?"

"Không có..." Phía sau lưng Trịnh Trùng nổi lên hơi lạnh, cố gắng ổn định tinh thần nói: "Chính là chợt nhớ tới một việc, cháu sẽ xuất cung để đi xử lý ổn thỏa."

"Ngươi nhanh đi đi!" Vẻ mặt Trịnh thái hậu nghiêm lại, cau mày nói: "Qua đêm mai, ngươi và ta có thể gối cao không âu lo rồi."

** ** **

Trịnh Trùng xuất cung, vẫn mang theo một tiểu đội nhân mã, đi thẳng đến thừa ân hầu phủ.

Bên ngoài sắc trời đã tối, đại môn thừa ân hầu phủ đóng chặt, người gác cổng nghe gã sai vặt gọi tên Vĩnh định hầu, chỉ vội vàng liền đi chính phòng truyền lời. Đam Mỹ Trọng Sinh


Tô Hiểu Nguyệt đang cùng Từ thị dùng bữa tối, nghe thấy tên Trịnh Trùng, bị dọa sợ làm rơi nắp trà sứ thanh hoa.

Từ thị lại là không biết chút gì, chỉ quay đầu hỏi gã sai vặt kia nói: "Vĩnh định hầu tới sao? Hắn ta tự mình đến? Có nói là chuyện gì không?"

Gã sai vặt chỉ trả lời: "Nói là tìm đại thiếu gia."

"Vậy ngươi có nói với hắn, là hai ngày nay đại thiếu gia không có ở nhà không?" Từ thị mở miệng hỏi.

"Nô tài cũng đã nói..." Gã sai kia vừa trả lời, vừa lén nhìn thoáng qua Tô Hiểu Nguyệt: "Hầu gia kia còn nói, nếu đại thiếu gia đã không có ở nhà, vậy thì xin bái kiến phu nhân còn có đại tiểu thư."

"Cái này là gọi cái gì đây?" Từ thị nhíu mày thầm nghĩ: "Nếu đã muốn bái kiến, sao không thấy đưa bái thiếp trước cửa trước?"

Vẻ mặt gã sai vặt kia chua xót, Vĩnh định hầu này còn mang theo cẩm y vệ đến, rõ ràng là kẻ đến không thiện!

"Nếu Vĩnh định hầu đã đến bái phỏng, mẫu thân vẫn nên gặp." Tô Hiểu Nguyệt chỉ an ủi bà ta: "Vĩnh định hầu chính là cháu ruột của thái hậu nương nương đó... Người này không dễ chọc."

Đương nhiên Từ thị cũng biết đạo lý này, lúc không có ai còn nghe Tô Hiểu Nguyệt nhắc qua chuyện Vĩnh định hầu muốn cầu hôn Vân Thi Tú, rất khinh thường cái người này, nhưng trứng chọi với đá, quả thực hiện tại thừa ân Hầu phủ xác không đắc tội nổi loại người này.

"Vậy ngươi mời hắn ta đến chính sảnh, nói ta sẽ đến liền" Từ thị dặn dò xuống dưới.

Trong lòng Tô Hiểu Nguyệt lại có chút bất ổn, vốn dĩ mấy ngày nay nàng ăn ngủ không yên, càng đến gần ngày 22, càng làm cho Tô Hiểu Nguyệt khẩn trương, ban đầu nàng dự định hôm nay đi ngủ sớm, sáng ngày mai dậy, rồi sẽ ngủ nguyên một ngày. Đến lúc đó chuyện đã sớm có kết quả thành bại, nàng cũng không có gì mà lo lắng.

Nhưng Từ thị nói, ngày mai là sinh nhật nàng, bảo nàng dậy sớm, đi thỉnh an cho lão thái thái, rồi dùng bữa sáng với lão thái thái.


Nàng làm gì còn có tâm tư sinh nhật, dùng đồ ăn sáng gì chứ!

Hiện tại Vĩnh định hầu lại tới... Sao hắn ta lại đến đây? Chẳng lẽ bọn họ đã biết thân phận Tô Cẩn Sâm sao?

** ** **

Trịnh Trùng được mời vào chính sảnh thừa ân hầu phủ.

Tiểu nha hoàn bưng nước trà đi lên, Trịnh Trùng tìm một chỗ ngồi xuống, bưng chén trà đến ngẩn người.

Chuyện hắn ta gặp Thụy vương đã là 20 năm trước, khi đó hắn ta chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, nhưng vẫn còn nhớ một ít, dung mạo Tô Cẩn Sâm có chút sâu sắc hơn với Tiêu Hãn, nhưng ánh mắt này lại giống đến 7, 8 phần.

"Sao Hầu gia không uống trà, trà trong phủ chúng ta không hợp với người sao?" Từ thị đã từ dưới hiên đi đến, nha hoàn cũng đẩy Tô Hiểu Nguyệt vào trong sảnh.

Trịnh Trùng thoáng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tô Hiểu Nguyệt ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn, thiếu nữ cau mày lại, ở dưới ngọn nến vô cùng xinh đẹp.

Hắn ta vẫn luôn cho rằng Vân Thi Tú là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, lại không ngờ bị tên Triệu Đức Xuân kia nói trúng, vị trưởng nữ bị liệt của Tô gia ngồi xe lăn này, mới thật sự là tuyệt sắc giai nhân!

Tô Hiểu Nguyệt bị đôi mắt gian xảo kia quét qua, liền vội vàng cúi đầu xuống, ánh mắt thiếu nữ lóe lên, dáng vẻ hốt hoàng rơi vào trong mắt Trịnh Trùng, máu nóng trên trán hắn ta như sắp bị đốt khô.

"Làm gì có, trà quý phủ đương nhiên là ngon." Trịnh Trùng nói, cúi đầu nhấp một miếng, buông chén trà xuống rồi nói: "Đêm khuya mà còn làm phiền phu nhân, là có chuyện muốn thỉnh giáo một chút, không biết hiện tại đại thiếu gia quý phủ đang ở đâu, bản hầu có một số việc muốn thương lượng với hắn.”

"Hầu gia có chuyện gì mà... Phải cần thương lượng với huynh trưởng thế?" Tô Hiểu Nguyệt tò mò, chớp mắt hỏi: "Huynh trưởng là người đọc sách, cũng không biết vũ đao lộng thương, sợ là không thể giúp Hầu gia."


"Lời của Tô tiểu thư sai rồi, từ xưa văn võ đều hỗ trợ nhau, bản hầu là muốn hỏi Tô đại thiếu gia về binh pháp." Trịnh Trùng viện lấy một lý do, lúc này định lấp liếm cho qua.

Tô Hiểu Nguyệt vẫn không tìm ra ý đồ Trịnh Trùng đến đây, có điều cũng không có đề cập rõ về thân phận Tô Cẩn Sâm, Tô Hiểu Nguyệt không thể làm gì khác hơn mà nói: "Dù mấy ngày nay huynh trưởng nhà ta đã đi ra ngoài du lịch, nhưng nghe nói hôm nay bên trên sẽ khâm điểm ba vị trí đầu ở thi đình, nếu như huynh trưởng ta có tên trên bảng vàng, ngày mai nhất định sẽ nhận lệnh ở ngoài Thái Hòa Điện, Hầu gia có thể hỏi huynh ấy cũng không muộn."

Trịnh Trùng nghe vậy, lại lập tức đứng lên, chắp tay về phía Tô Hiểu Nguyệt nói: "Đa tạ Tô tiểu thư, vậy ngày khác bản hầu sẽ đến bái phỏng."

Từ thị nhìn Trịnh Trùng đi không hề quay đầu lại, chỉ nghi ngờ nói: "Vĩnh định hầu đây là ý gì a? Huynh trưởng con đắc tội với hắn ta sao? Sao lại đến nhà tìm hắn?"

Tô Hiểu Nguyệt không biết nên trả lời Từ thị như thế nào, dù sao qua ngày mai, có lẽ bà ta cũng sẽ hiểu...

** ** **

Vĩnh định hầu đi mấy bước ra ngoài, lúc trở mình lên ngựa, lại nghe thấy có người ở phía sau gọi hắn ta: "Hầu gia thật là lòng dạ độc ác, đêm khuya đến Hầu phủ, nô tỳ còn nghĩ là Hầu gia nhớ nô tỳ!"

Trịnh Trùng từ trên cao nhìn lướt qua, tuy đối phương ăn mặc kiểu nha hoàn, nhưng hắn ta vẫn nhận ra, nàng ta chính là cô nương rót rượu cho mình ở Phiên Hương Lâu ngày đó.

Thì ra nàng ta là nha hoàn Tô gia... Hắn ta còn tưởng là cô nương hầu rượu ở Phiên Hương Lâu.

"Ngươi là nha hoàn của Tô đại thiếu?"

"Đúng vậy." Hồng Tiên bộ dạng phục tùng nói.

"Vậy ngươi có biết Tô đại thiếu đang ở đâu không?" Trịnh Trùng nhìn nàng ấy cong khóe môi lên nói.

"Nô tỳ biết." Hồng Tiên gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói: "Nô tỳ còn biết, Hầu gia vẫn luôn đang tìm một người."

"Người nào?" Vẻ mặt Trịnh Trùng đột nhiên thay đổi, buột miệng hỏi.


"Một thái y." Hồng Tiên chậm rãi mở miệng nói: "Nô tỳ có thể dẫn Hầu gia đi tìm vị thái y kia."

Bỗng nhiên Trịnh Trùng nở nụ cười, vung roi ngựa trong tay lên, trong đêm tối vẽ ra một vòng tròn, lập tức quấn lấy cái cổ mảnh khảnh của Hồng Tiên, kéo nàng ấy đến trước mặt mình nói: "Dựa vào gì mà bản hầu phải tin ngươi? Chẳng lẽ... Đây không phải cái bẫy của các ngươi sao?"

Lập tức trên cổ Hồng Tiên có một vết đỏ, lại là nở nụ cười nói: "Hầu gia cũng thật là biết nói đùa, hôm nay là Hầu gia tự mình đến thừa ân hầu phủ, chẳng lẽ là Hầu gia tự bày bẫy cho mình?"

Trịnh xông lần này mới coi là thật liền cười to lên, cũng không phải... Là chính hắn tới, làm sao có thể có trùng hợp như vậy cái bẫy?

"Vậy bản hầu liền tạm thời tin ngươi một lần, lên ngựa." Trịnh xông nắm kéo cương ngựa, đem đỏ tiên một thanh nâng lên lập tức.

** ** **

Bỗng nhiên rèm cửa lung lay, làm cho Tô Hiểu Nguyệt giật mình.

Thanh Hạnh đã từ bên ngoài đi vào, nhỏ giọng nói với nàng: "Vĩnh định hầu đã mang Hồng Tiên đi."

Tô Hiểu Nguyệt nhíu mày siết chặt khăn, mặc dù Hồng Tiên cũng là do nhân vật nàng viết ra, nàng biết công phu nàng ấy cao cường, phi thiên hay độn địa không gì mà không làm được, nhưng... Để nàng ấy là một nữ tử mà đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, trong lòng Tô Hiểu Nguyệt vẫn có chút lo lắng.

Thanh Hạnh lại mở miệng hỏi: "Tiểu thư, có phải là đại thiếu gia đã đắc tội người nào không? Vĩnh định hầu muốn tìm ngài ấy gây phiền phức sao?"

Tô Hiểu Nguyệt nhìn vẻ mặt lo lắng của Thanh Hạnh, vẫn lắc đầu một cái nói: "Ta cũng không biết, nhưng... Xem ra Vĩnh định hầu là kẻ đến không thiện, nếu sáng mai huynh trưởng đến Thái Hòa điện, đụng phải hắn ta, sẽ chẳng có chỗ tốt nào, không bằng đẩy ra mới tốt."

"Nhưng mà có một mình Hồng Tiên..." Mấy ngày nay Thanh Hạnh luôn cùng Hồng Tiên hầu hạ Tô Hiểu Nguyệt, hai người đã thành hảo tỷ muội, cũng không muốn nàng ấy gặp nguy hiểm gì.

"Yên tâm!" Tô Hiểu Nguyệt an ủi nàng ấy một câu, quay đầu lại nói: "Nếu ngươi không yên tâm, thì đến phật đường, thắp cho Phật Tổ nhiều nén hương một chút."

Tô Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ, lại nói: "Được rồi... Ta sẽ đi cùng với ngươi!"


Bình luận

Truyện đang đọc