HUYNH TRƯỞNG VẠN VẠN TUẾ

Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, trời xanh không một gợn mây, Tô Cẩn Sâm đứng ở cổng màu đỏ son, ngẩng đầu một cái liền có thể nhìn thấy những bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng trang nhã và uy nghiêm trước thái hòa điện, hoa văn song long hí châu ở dưới ánh mặt trời càng trở nên chói mắt, dường như là muốn bay lên không trung.

Hắn thu hồi ánh mắt, chỉnh sửa lại trường bào màu xanh có hoa văn mây cát tường, ngẩng đầu đi theo tên thái giám dẫn đường ở bên cạnh.

Lão thái giám thoáng cúi đầu, cũng không dám nhìn thẳng dung nhan của hắn, chỉ mở miệng nói: "Tân khoa Trạng Nguyên hãy cẩn thận bậc thang dưới chân ngài."

"Đa tạ." Tô Cẩn Sâm gật gật đầu, bước chân theo sát phía sau, chậm rãi đi về cung điện nguy nga phía trước.

** ** **

Trịnh thái hậu còn đang lo lắng chờ đợi ở phía sau đại điện.

Từ xưa nữ tử không được tham gia vào chính sự, nay bên trên khoẻ mạnh, lễ lớn như vậy, bà ta cũng chỉ có thể ngồi ở tại phòng bên cạnh, cách một bức màn, chờ tiểu quận vương Tiêu Dật kết thúc buổi lễ.

Nhưng Vĩnh định hầu Trịnh Trùng lại chậm chạp không có tiến cung, vào ngày này, vậy mà hắn ta lại đến muộn? Trịnh Thái hậu dường như không thể tin vào tai của mình.

Lão thái giám theo hầu từ cửa hông tiến đến đáp lời: "Thái hậu nương nương, nô tài phái người xuất cung đến Vĩnh định hầu phủ hỏi thăm, người hầu phủ nói, tối hôm qua Hầu gia cũng không trở về phủ!"

"Chưa có trở về phủ? Vậy hắn đi đâu?" Trịnh thái hậu ngẩng đầu hỏi.

"Hạ nhân hầu phủ cũng nói không biết, bởi vì chuyện sắc lập đại điển hôm nay, Hầu gia đã không có trong phủ mấy ngày, bọn hạ nhân đều cho rằng ngài ấy đã ngủ lại trong cung!" Vẻ mặt lão thái giám đầy kinh sợ, lặng lẽ liếc nhìn Trịnh thái hậu một cáo, chờ bà ta lên tiếng.

"Trước tiên ngươi hãy phái người tìm hắn về đây!" Lúc này Trịnh thái hậu mới gắng gượng lấy bình tĩnh lại được, lại hỏi hắn ta: "Phía trước đã đến bước nào rồi? Lúc nào ban chiếu sắc phong? Tiêu Dật kia ở đâu rồi?"


"Phía trước đã tuyên tam giáp vào điện, chờ Hoàng Thượng thấy qua ba người kia, thì cũng sắp đến giờ lành, tiểu quận vương còn đang chờ ở ngoài điện." Lão thái giám chỉ cúi đầu nói.

Trịnh thái nhíu mày, cả người ngồi thẳng trên ghế, mở miệng nói: "Dẫn hắn ta vào đi."

Rất nhanh tên Tiêu Dật giả do Trịnh Trùng tìm được bị đưa đến trước mặt, trên mặt còn mang theo vài phần sợ hãi, hắn ta mặc bộ mãng bào dành cho thái tử trên đó có hình con rồng 4 móng vuốt, dáng vẻ không khác gì Tiêu Dật, tướng mạo cũng gần như có thể tráo đổi, điều duy nhất làm cho người ta hoài nghi, chính là biểu cảm sợ hãi và rụt rè kia.

"Thái hậu nương nương!" Tiêu Dật giả diện kiến Trịnh thái hậu, trên mặt lộ ra mấy phần sợ hãi, gương mặt người kia lại nghiêm nghị ra hiệu hắn ta đi tới, ngẩng đầu nhìn hắn ta nói: "Tiểu quận vương, qua hôm nay, ngươi chính là thái tử của Đại Ngụy này, nhất định phải có phong thái của một thái tử, nếu để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi, chẳng phải thể diện triều định bị ngươi làm mất hết?"

"Thái... Thái hậu nương nương dạy phải." Tiêu Dật giải hơi cà lăm, nhìn lướt qua xung quanh, cúi đầu không dám nhìn Trịnh Thái hậu.

Bên ngoài thịnh điển sắp bắt đầu, từ ngoài điện truyền đến tiếng kèn hùng hồn, lão thái giám đứng ở cửa nói: "Nương nương, giờ lành đã đến, đại điện sắp truyền tiểu quận vương qua, để lão nô dẫn hắn ra ngoài điện hầu chỉ."

Lúc này đã là đâm lao phải theo lao, Trịnh Thái hậu cũng chỉ có thể khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Đi, ai gia sẽ ở hậu điện này chờ."

** ** **

Nay bên trên long thể bất an, mười lần thì chín lần lười biếng lâm triều, nếu hôm nay không phải vì sắc lập Thái tử, hắn ta cũng không thể ngồi trên long ỷ này

Đám người Tô Cẩn Sâm đã gặp mặt thánh nhan, lúc này đang đứng ở hàng cuối cùng triều thần.

Ở phía trước đại điện, được sắp xếp một hàng ghế bành gỗ lom, ngồi trên đó chính là dòng họ hoàng thất Đại Ngụy.

Đã nhiều năm, lão Cảnh vương chưa từng hỏi đến triều chính, đất phong ở điền vương Vân Qúy xa, còn có cha đẻ của Tiêu Dật Liêm vương cũng từ Thục Trung vội vàng chạy đến.


Còn có một chiếc ghế trống không, thứ tử tiên đế Thụy vương Tiêu Hãn, đến nay còn chưa tiến cung.

"Hoàng Thượng, giờ lành đã đến." Tiểu thái giám ở bên tai hoàng đế nhắc nhở một câu, ánh mắt nhìn lướt qua “Tiểu quận vương Tiêu Dật” chờ ở ngoài điện, mở miệng nói: "Tiểu quận vương đã đứng chờ ở ngoài điện rồi ạ."

Lúc này hoàng đế mới ngẩng đầu lên, ánh mắt đục ngầu bởi vì đã bệnh lâu năm nhìn vào chiếc ghế trống không, mở miệng nói: "Còn có người chưa đến."

"Đó là Thụy vương, Hoàng Thượng ngài quên rồi, Thụy vương đi biên quan, mấy chục năm đều chưa có trở về kinh thành, lần này... Sợ là cũng không gặp được." Tiểu thái giám nói, chỉ dừng một chút, lại tiến đến bên tai hoàng đế tiếp tục nói: "Thái hậu nương nương nói, Hoàng Thượng không cần chờ Thụy vương."

"Vậy liền nghe mẫu hậu." Hoàng đế ngáp một cái, vẻ mặt đầy mệt mỏi, hắn ta trầm mê đạo thuật, dùng đan dược lâu dài, thân thể đã sớm rỗng tuếch.

Gương mặt tiểu thái giám lộ ra vui vẻ như trút được gánh nặng, lấy chiếu chỉ chậm rãi mở ra, nhìn quảng trường trống trải thái hòa điện, có người đang vội vàng chạy một đường đến, trong miệng hô lớn: "Hồi bẩm bệ hạ, Thụy vương điện hạ tiến cung cầu kiến!"

Câu này lại giống như một tiếng sét đánh ngang tai, một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, tất cả triều thần hay hoàng thất trong điện, đều nhao nhao quay đầu đi.

Thụy vương mặc bộ mãng bào màu xanh lam, từ ngoài điện đỏ son bước lên từng bậc thang, cho đến khi ông ấy đứng ngoài điện, ngẩng đầu nhìn hoàng đế cách mình hơn 10 trượng, cùng mấy huynh đệ ruột ngồi trên đó.

Trịnh thái hậu đang ngồi ở hậu điện bỗng đứng dậy, đôi tay run rẩy nói: "Hắn ta... Hắn ta... Hắn ta sao lại tới đây, không phải hắn ta không vào kinh sao?"

Người phía dưới quỳ đầy đất, đến thở cũng không dám thở mạnh một tiếng, nhưng ngay lập tức Trịnh thái hậu bình tĩnh lại, chỉ cắn răng nói: "Dù hắn ta có trở về, vậy cũng không thể gây ra nổi sóng gió gì!"

Ánh mắt Thụy vương miễn cưỡng liếc nhìn cái người đang hấp hối ngồi trên ngai rồng, cúi đầu xuống, liếc qua nhìn “Tiêu Dật” đang đứng chờ ở ngoài điện, cười cười nói: "Đại điệt, đã lâu không gặp."


Tiêu Dật giả bị dọa vội nuốt một ngụm nước bọt, lão thái giám ở một bên vội mở miệng nói: "Vương gia đã đến, vậy liền mời vào đại điện an vị, cũng đừng làm trễ nải giờ lành."

"Cũng đúng, không thể làm trễ giờ lành." Tiêu Hãn ngẩng đầu, vén áo choàng bước vào trong điện, ánh mắt đảo qua Tô Cẩn Sâm đứng thẳng ở một bên, lộ ra phong thái tự tin.

Hô hấp của đám người ngưng lại, Tiêu Hãn đến giữa điện ở trước mặt hoàng đế đang ngồi ngai rồng, quỳ xuống nói: "Thần đệ xin thỉnh an hoàng huynh."

Lúc này hoàng đế mới nâng cao tinh thần, nhìn Tiêu Hãn đang quỳ gối ở trước mặt nói: "Ngươi thật sự là Thụy vương sao?"

"Đương nhiên là thần, hoàng huynh không nhận ra thần sao?" Tiêu Hãn ngẩng đầu, nhìn hoàng đế nói: "Nhiều năm không gặp, hoàng huynh đã già đi hơn nhiều."

Vẻ mặt hoàng đế có chút thay đổi, mở miệng nói: "Trẫm già, đại Ngụy không người kế tục, trẫm còn muốn... Nếu là hoàng đệ ngươi có dòng dõi, trẫm cũng có thể lập hắn làm Thái tử."

Nhưng hắn ta biết, Tiêu Hãn không có khả năng sẽ có nhi tử, cả đời này hắn ta cũng không thể có hài tử... Chỉ là hắn ta không nghĩ tới, cuối cùng vận rủi như vậy, lại rơi vào trên người hắn ta.

"Hoàng huynh, chuyện này là thật?" Tiêu Hãn nở nụ cười, ông ấy là võ tướng, hơn 40 tuổi nhưng mặt trắng không râu, thoạt nhìn vẫn còn trẻ, nhưng cũng là nhờ mẹ con bọn họ ban tặng.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

"Quân vô hí ngôn, ta và ngươi huynh đệ tình thâm, sao trẫm có thể lừa ngươi." Hoàng đế miễn cưỡng cười, lại nói: "Chỉ tiếc, huynh đệ chúng ta đều không có phúc phận như thế, con nối dỗi tiến đế đơn bạc, đến thế hệ của ta và ngươi, lại tàn lụi đến tận đây..."

Vẻ mặt Tiêu Hãn không hề thay đổi nhìn hoàng đế mở miệng nói một hơi kia, thần sắc trên mặt chưa biến, lại không chờ hắn ta nói xong, quỳ xuống nói: "Vậy thần đệ xin thay đứa con kia đa tạ hoàng huynh."

"Không phải... Ngươi... Ngươi nói cái gì?" Lập tức suy nghĩ của hoàng đế không theo kịp, mười mấy năm trước, tiên đế băng hà, Tiêu hãn ẩn nấp hồi kinh, Trịnh thái hậu sử dụng độc kế, dùng bí pháp thành hoạn quan của đại nội, để cho Tiêu Hãn không còn cách nào để làm người.

Sao… Sao ông ta lại có thể có nhi tử chứ?

"Thần đệ nói, trước tiên thần đệ xin đa tạ hoàng huynh."


"Hoàng đế đã bệnh nguy kịch, Thụy vương thất lễ ở ngự tiền, nên luận tội!"

Không đợi Hoàng đế mở miệng, Trịnh thái hậu vẫn luôn núp sau ở hậu điện không còn giữ được bình tĩnh nữa, đứng ở bức màn phía sau ngai rồng, nghiêm nghị mở miệng nói.

Trên triều đình lập tức phát ra tiếng nghị luận to nhỏ, Trương Thái Lâm bước ra khỏi hàng nói: "Nếu thật sự Thụy vương có con nối dõi, theo tổ chế của đại Ngụy, vì gìn giữ huyết thống hoàng thất, lập thế tử Thụy vương lên làm thái tử."

"Hoang đường! Tuy đại Ngụy có tổ chế, nhưng rốt cuộc con nối dõi của Thụy Vương ở đâu ra?" Trịnh Thái hậu mở miệng nói: "Trương đại nhân, nếu ai gia nhớ không lầm, năm đó bệ hạ đăng cơ, chiếu thư đó vẫn là do phụ thân ngươi viết, sao bây giờ ngươi lại hồ đồ rồi?"

Trương Thái Lâm quỳ trên mặt đất, trán kề sát đất, chỉ cất cao giọng nói: "Thần sợ hãi, gia phụ thường dạy bảo bên tai, thái tử chính là nền móng của quốc gia, không thể không thuận theo thiên mệnh, mới có thể có bảo đảm cơ nghiệp muôn đời của đại Ngụy, chẳng qua cũng chỉ là một tấm chân thành của thần."

"Ngươi chân thành, ai gia biết." Trịnh Thái hậu đã có hơi sốt ruột: "Nhưng bây giờ bệ hạ đã tuyển được người nối dõi làm thái tử, ngươi cũng nên thuận theo thiên mệnh mới đúng."

"Thái hậu nói... Bệ hạ tuyển chọn thái tử chính là người kia sao?" Thụy vương đứng dậy, đưa tay chỉ người đang ở ngoài cửa, quay đầu nói với Liêm vương: "Có lẽ Liêm vương mắt còn chưa mờ, ngươi phải cẩn thận nhìn xem, đó là nhi tử của ngươi sao?"

Bỗng nhiên Liêm vương từ trên ghế đứng lên, nhìn thoáng qua cửa đại điện, trong gương mặt lộ ra vẻ nghi ngờ, trong lúc nhất thời vẫn còn không biết rõ tình hình ra sao.

Trịnh Thái hậu nói: "Liêm vương, qua hôm nay, ngươi chính là cha ruột của thái tử, chẳng lẽ ngươi ngay cả dáng vẻ của nhi tử mình ra sao cũng không nhớ?"

Liêm vương cảm thấy nghi ngờ, ông ta đã vào kinh nhiều ngày, lại được báo vì tránh hiềm nghi, nên không được gặp Tiêu Dật cùng lão Vương phi, lúc này lại bị Trịnh Thái hậu đột nhiên nhắc đến, cả người đều hơi sững sờ.

Tiêu Hãn lại nói: "Vương gia không cần khẩn trương, đến gần một chút, mới có thể nhìn rõ!"

Lúc này Liêm vương mới lên tiếng nói: "Ngài... Ngài có ý tứ gì?"

Lòng bàn tay Trịnh thái hậu đã chảy ra mồ hôi lạnh, không chờ Liêm vương đi qua, mở miệng nói: "Thụy vương gào thét ở ngự tiền, làm loạn đại điển sắc phong thái tử, có mưu đồ gì đây?"

Tiêu Hãn xoay người lại, ánh mắt sâu kín nhìn người ở phía sau ngai rồng giật dây, gằn từng chữ: "Không phải bổn vương đã nói rồi sao, bổn vương có con trai, hoàng huynh nói huynh ấy quân vô hí ngôn, vậy liền sắc phong con của ta làm Thái tử."


Bình luận

Truyện đang đọc