Ôn Dư nhìn dòng tin nhắn, một lúc lâu sau mới nhận ra.
Tưởng Vũ Hách không hề thích váy trắng nhỏ, càng không thích em gái đơn thuần gì gì đó.
Ngay từ đầu anh đã kiêu ngạo tự phụ.
Người anh thích thế nào cũng là một người phụ nữ nhiệt tình và tươi sáng.
Ôn Dư chán nản gõ một cái vào đầu mình.
Cô nên hiểu ra phản ứng không chú hứng thú khi cô đứng trước mặt anh làm màu xoay một vòng.
Người đàn ông này tâm cơ và cực kì đen tối. Rõ ràng là không thích mà lại không nói, lại dùng đôi tất đen như này nói với Ôn Dư anh thích cái gì.
Quả thực, dùng đồ vật thay cho lời nói, hiệu quả không chỉ tăng đôi mà càng sâu sắc.
Ôn Dư cầm đôi tất lên, chầm chậm mở ra.
Mặc dù là màu đen nhưng lại là kiểu trong suốt, loáng thoáng có thể nhìn xuyên thấu, nhìn vào sẽ khiến người ta nghĩ tới vô số những cái đen tối.
Hơn nữa cái này quá mỏng rồi, giống như một lớp lụa mỏng, tinh xảo mê hoặc lại cực kỳ mỏng manh, kéo nhẹ là sẽ rách.
Nhớ đến câu nói “Mở ra rồi sẽ chụp cho anh xem” vừa nãy cô nói với Tưởng Vũ Hách, Ôn Dư khá hối hận.
Cái này làm sao chụp cho anh xem, đeo vào chụp à?
Cũng quá xấu hổ rồi.
Ôn Dư lớn như vậy rồi không phải chưa từng đeo tất đen, nhưng cái kiểu tất đen trong suốt cô thật sự chưa từng động đến.
Vừa nãy cô xỏ cánh của mình vào bên trong ướm thử, cảm giác kích thích đem lại khiến trí tưởng tượng cô bay xa, thậm chí với bốn chữ “Tín vật định tình” trong đầu cô cũng không thể không chế được có những suy nghĩ khác.
Mặt Ôn Dư trở nên đỏ bừng, cô lập tức cầm tất đen giấu đi.
Cô đặt vào trong chiếc tủ đầu giường.
Vào lúc đóng ngăn tủ vào, ánh mắt của cô hướng đến hộp quà đen đặt trên tủ đầu giường, động tác dừng lại ở đó, tim đột nhiên đập mạnh.
Quà mà bản thân muốn tặng cho Tưởng Vũ Hách với đôi tất đen mà anh tặng vậy mà lại bổ sung cho nhau.
Theo một cách nào đó, họ dường như là sự kết hợp hoàn hảo giữa con mồi và thợ săn.
Họ thèm muốn lẫn nhau, cố gắng chinh phục lẫn nhau.
Chỉ là so với sự điềm tĩnh và thẳng thắn của Tưởng Vũ Hách, Ôn Dư là một cô gái vẫn nên kiềm chế một chút.
Bởi vì đôi tất này mà cô cả một buổi chiều không dám liên lạc với Tưởng Vũ Hách, sợ anh đột nhiên hỏi cô vấn đề chụp ảnh đã thỏa thuận đâu.
May mà không biết có phải Tưởng Vũ Hách tăng ca quá bận hay không, từ sau khi ăn cơm, cũng chưa lại tìm đến Ôn Dư.
Đôi tất đen khiến cho tinh thần Ôn Dư bất an, nghĩ ngợi lung tung, nên dứt khoát quyết định đi chơi với Vưu Hân và Hứa Thường.
Dù sao tối hôm qua ở quán karaoke cô vẫn chưa nói cho bọn họ đã đã rời đi trước rồi.
Ôn Dư cởi bỏ chiếc váy trắng đơn thuần, thay lại một bộ trang phục thường ngày, mặc một chiếc quần jean đi ra ngoài.
“Hôm nay em không ngủ ở nhà.” Ôn Dư vừa đổi giày vừa nói với Ôn Thanh Hữu.
Buổi trưa đi ra ngoài ăn với Tưởng Vũ Hách, buổi tối lại không ngủ ở nhà.
Ôn Thanh Hữu không khỏi nhíu mày: “Tiến triển của hai người không phải quá nhanh rồi à?”
Ôn Dư liếc anh ấy một cái: “ Nghĩ đi đâu thế, em đến chỗ bạn thân chơi một đêm, tán gẫu với cô ấy.”
Ôn Thanh Hữu cũng khó nhìn ra lời nói của Ôn Dư là thật hay là giả, dù sao em gái cũng lớn như vậy rồi, cô yêu đương, cùng với bạn trái phát sinh ra chuyện gì, như Tưởng Vũ Hách trước kia có nói người làm anh trai như anh ấy không thể ngăn cản được.
Ôn Thanh Hữu cũng không tra hỏi nữa, chỉ nhàn nhạt nói: “Tóm lại em bảo vệ tốt bản thân, nhớ làm biện pháp phòng hộ.”
Ôn Dư: “…”
Kệ vậy, cô lười giải thích.
Ánh mặt trời ấm áp, Ôn Dư gọi điện thoại cho Vưu Hân, sau khi nghe thấy cô ấy đang thực hiện một cảnh quay tại trường quay ở vùng ngoại ô, Ôn Dư ngay lập tức lái xe qua chỗ đó.
Ôn Dư lần đầu tiên đến trường quay tại Bắc Kinh, nơi đây có hơn chục cơ sở chụp ảnh siêu lớn lớn nhỏ, là một trong những điểm chụp ảnh nổi tiếng trong nước.
Hôm nay Vưu Hân ở một tổ cổ trang quay phim. Lúc Ôn Dư đến cô ấy đang quay, Ôn Dư không tiện làm phiền, yên tĩnh đứng một bên quan sát.
Đứng gần 10 phút, có người lấy cho cô một chiếc ghế đạo diễn: “Tổng giám đốc Ôn, ngồi xuống đi.”
Ôn Dư không ngờ rằng ở đây có người nhận ra cô, quay người lại nhìn, là một chàng trai trẻ, có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra tên.
Ôn Dư có chút ngại ngùng bản thân không nhận ra đối phương, đành phải đáp lại một tiếng cảm ơn.
Chàng trai trẻ không nói gì nữa, đưa ghế cho cô xong thì đi đến một bên xem kịch bản.
Sau đó Ôn Dư thầm suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra chàng trai đó tên Hoắc Nham.
Tuần trước cô nhìn thấy cậu ta trong hồ sơ ứng cử viên cho nam chính phim “Khoảnh khắc”.
Hoắc Nham này tính là nam nghệ sĩ đang được yêu thích hiện nay, hai mảng quay phim và ca hát cậu ta đều phát triển, tên fan được gọi là Hỏa Diễm đồng âm với tên của cậu ta.
Có ghế ngồi, Ôn Dư cũng không thể cứ đứng mệt như vậy, cô ngồi xuống, tiếp tục xem Vưu Hân nửa tiếng nữa.
Không thể nói, mặc dù người bạn thân này của cô trong đầu toàn phế liệu khiêu dâm, nhưng cô ấy thực sự nghiêm túc và chuyên nghiệp trong diễn xuất. Cảnh đánh nhau này đã diễn đi diễn lại hơn mười lần bởi vì đối phương đang không ở trong trạng thái tốt, nhưng cô ấy rất kiên nhẫn ăn khớp với anh ta.
Sau bao khó khăn, Vưu Hân cũng quay phim xong.
Cô ấy thay quần áo, đến chỗ Ôn Dư: "Đi thôi, tôi dẫn cậu đi ăn cá nướng có tiếng ở đây.”
Ôn Dư vẫn đứng im: “Đợi chút, để tớ xem biểu hiện của Hoắc Nham”
Máy quay lúc này đang quay Hoắc Nham.
Vưu Hân ngồi xuống bên cạnh Ôn Dư, trêu chọc nói: “Sao, cậu có hứng thú với cậu ta à?”
Ôn Dư cạn lời lườm cô ấy: “Quản lý cậu ta từng mang hồ sơ đến thử vai diễn, hôm nay tôi vừa khéo ở đây, xem ở hiện trường sẽ tốt hơn.”
Vưu Hân gật đầu: “Hoắc Nham diễn ổn, tốt hơn so với nhưng lưu lượng ngang hàng, tính cách cũng rất thân thiện.”
Ôn Dư không đáp lại, chuyên tâm xem Hoắc Nham đang quay phim.
Đây cũng là một cảnh đánh nhau, Hoắc Nham treo người trên dây, nhiều lần phối hợp với bạn diễn.
Trạng thái của cậu ta có vẻ tốt, chỉ quay ba lần đạo diễn đã hô cut.
Hoắc Nham buông xuống thanh kiếm trong tay, chầm chậm từ trên dây hạ xuống. Đúng lúc này ánh mắt của cậu ta vô tình bắt gặp ánh mắt của Ôn Dư đang ngồi phía dưới xem.
Cậu ta mỉm cười nhẹ, Ôn Dư nhớ đến chuyện chiếc ghế vừa nãy nên cũng gật đầu coi như đáp lại.
Sau đó cô kéo Vưu Hân đứng dậy: “ Đi thôi, đi ăn gì ấy nhỉ?”
Hai người vừa nói vừa đi ra bên ngoài, vừa đi ra khỏi studio, bên sau đột nhiên truyền đến một tiếng: “Cẩn thận!”
Ôn Dư còn chưa kịp hoàn hồn thì thấy một cánh cửa đạo cụ lớn làm bằng kim loại nghiêng về phía mình.
Cô thấy mình sắp bị đạo cụ đè lên thì một đôi tay đột nhiên đẩy cô ra.
Tiếng rầm vang lớn, cửa sắt ầm ầm đổ xuống đất, bụi mù mịt tung lên. Nhưng Ôn Dư bởi vì được kịp thời đẩy ra nên chỉ ngã sang một bên, chân đập vào tấm ván bên cạnh.
Tình cờ lại vào đúng chỗ trước đây bị đâm trong tai nạn xe hơi trước đó, lần này lại bị đập vào, cơn đau trong phút chốc ùa đến.
Vưu Hân đứng bên cạnh Ôn Dư cũng bị ngã xuống, cô ấy nhìn thấy Ôn Dư mặt mày tái mét thì ngay lập tức chạy đến đỡ cô: “Dư Dư có làm sao không?”
Hoắc Nham đẩy cửa sắt ra chạy tới: “Tổng giám đốc Ôn có làm sao không?”
Ôn Dư trong cơn đau ngẩng đầu, lúc này mới nhận ra vừa nãy là Hoắc Nham đẩy cô ra.
“Tôi không sao, cảm ơn.”
Hoắc Nham: “Có một phòng khám bệnh gần đây, hay là tôi đưa chị đến đấy kiểm tra?”
Ôn Dư lắc đầu: “Không cần đâu, tôi…”
Chưa nói hết câu, một giọng nói của con gái xen vào: “Dư Dư? Sao thế, bị thương rồi hả?”
Ôn Dư đơ người nhìn người con gái xinh đẹp bước đến.
Nữ minh tinh lớn Minh Dao?
Ôn Dư trước đây đã từng gặp người phụ nữ này một lần khi đi chơi với Tưởng Vũ Hách, nhưng không thân thiết, thậm chí chưa từng nói chuyện.
Cô không hiểu tại sao Minh Dao lại đột nhiên quan tâm đến cô, cô vừa mở miệng, chưa kịp hỏi, Minh Dao đã thân mật giữ lấy cô: “Xe của chị ở bên kia, lên xe rồi nói chuyện.”
Nói xong, cô ấy nhẹ nhàng ghé vào tai Ôn Dư nói: “Sếp Tưởng đang ở trên xe.”
Ôn Dư: “…”
Chỗ này mà cũng bắt gặp được à?
Minh Dao đã nói như vậy, Ôn Dư cũng biết mình không có cách nào từ chối.
Cô báo một tiếng với Vưu Hân, sau đó chầm chậm di chuyển bước chân cùng Minh Dao lên chiếc xe bảy chỗ của cô ấy.
Cửa xe vừa mở ra, quả thật, có hai người đàn ông ngồi trên xe.
Một người là Kỳ Tự, người còn lại đương nhiên là bạn trai của cô.
Chưa kể, hai tên đàn ông này rất xứng đôi khi ngồi cạnh nhau.
Một tên mặc áo sơ mi trắng đeo kính, tao nhã đoan trang.
Một tên dứt khoát toàn thân là màu đen, hào quang mạnh mẽ và sâu thẳm.
Thấy Ôn Dư lên xe, Kỳ Tự tự động tránh sang một bên, ngồi lên ghế phía trước ghế trợ lý của Minh Dao.
Hôm nay thời tiết nóng nực, đường viền cổ áo sơ mi của Tưởng Vũ Hách giản dị hơn, hơi hở, nhìn anh không trang trọng chút nào.
Anh nắm lấy tay cô kéo cô đến vị trí bên cạnh mình: “Tại sao em lại ở đây?”
Ôn Dư: “Em… Em qua đây tìm Vưu Hân, thuận tiện xem quay phim thế nào.”
Tưởng Vũ Hách chầm chậm thu lại ánh mắt từ chỗ nào đó bên ngoài xe lại, sau đó hướng vào chân của cô: “Bị va vào đâu rồi?”
Ôn Dư còn chưa cất lời, Minh Dao đã nói: “Phía trước có một phòng khám bệnh, qua đó để bác sĩ khám xem, đừng bị thương vào xương cốt.”
Ôn Dư ngại ngùng mỉm cười: “Chắc là không có vấn đề gì đâu.”
“Vậy đi khám xem.” Tưởng Vũ Hách nói
“…”
Như vậy xe bảy chỗ lái đến phòng khám bệnh của trường quay.
Biết Tưởng Vũ Hách và Ôn Dư đang lảng tránh nghi ngờ, Minh Dao xuống trước, may mà phòng khám bệnh cũng ít người.
Sau khi xác nhận không còn ai, Ôn Dư mới khập khiễng xuống xe, sắp chầm chậm bước vào phòng khám, cơ thể cô bỗng nhiên lơ lửng trên không trung.
Tưởng Vũ Hách từ phía sau bế cô lên.
Ôn Dư giật mình, vô ý thức tay choàng lên cổ anh.
Tưởng Vũ Hách dường như cũng ngẩn người vì động tác chủ động này của cô.
Anh ngừng lại một lúc, nhìn Ôn Dư trong lòng, đúng lúc Ôn Dư cũng đang nhìn anh.
Không báo trước bốn mắt nhìn nhau.
Ôn Dư phút chốc buông tay ra.
Buổi sáng bản thân dù sao cũng đang nhập vai em gái đơn thuần, kiểu mà cắt bít tết cũng không cắt được, lúc này lại dựa vào cơ thể của người ta thì hình như có chút không ổn.
Cô tỏ vẻ bình tĩnh rút lại tay của mình, định cứu vớt vai diễn này của mình, mặc dù biết rằng anh không thích kiểu này, nhưng nói sụp đổ vai diễn là sụp đổ thì không tránh khỏi giống trò đùa.
Nhưng dựa vào cơ thể của Tưởng Vũ Hách thật sự rất thoải mái.
Cái kiểu mà cực kì có cảm giác an toàn.
Hơn nữa hiếm khi có được lần chiếm tiện nghi của anh, cô còn chưa chiếm đủ, cho dù nghĩ thế nào cũng không đáng.
Đấu tranh vài giây, Ôn Dư đưa ra quyết định.
Kệ cái vai diễn kia của cô đi, sụp đổ thì sụp đổ thôi.
Đời người phải biết hưởng thụ khoảnh khắc hiện tại.
Bây giờ bé Ôn Dư chỉ muốn trải nghiệm sự vui vẻ được bạn trai bế công chúa mà thôi.
Vì vậy đôi tay đã rút về phía trước ngực lại thầm chọc chọc vịn lên trở lại.
Đầu cũng làm nũng vùi vào ngực của người đàn ông.
Tưởng Vũ Hách đương nhiên biết Ôn Dư đang làm gì, nhưng anh không lên tiếng, muốn nhìn bạn gái sau khi kết thúc vai kịch trong đầu thì sẽ lựa chọn như thế nào mà thôi.
Cũng ổn.
Anh giật nhẹ môi.
Với quãng đường chưa đến 50 mét, cô bạn gái này diễn đúng là nhiều.
Trong phòng khám bệnh, bác sĩ để Ôn Dư ngồi xuống, cầm lấy một vật cụ nhỏ gõ gõ vào bắp chân của cô để kiểm tra, sau đó lại kéo căng vài lần, cuối cùng nói: “Xương cốt không làm sao hết, có lẽ chỉ là vết thương ngoài da, kéo quần lên chút để tôi xem có bị tụ máu không.”
Ôn Dư mặc một chiếc quần Jean bó người, ống quần rất nhỏ, cô cố kéo nó lên vài lần nhưng lại làm vết thương càng bị bó chặt hơn.
Cô đau đến mức từ bỏ việc kiểm tra: “Thôi không khám nữa.”
“Vậy.” Bác sĩ có chút khó xử: “Không khám thì tôi không có cách nào kê thuốc cho cô đâu.”
Tưởng Vũ Hách biết là do quần cô quá bó, ngừng lại một lúc, hỏi bác sĩ: “Có kéo không?”
Bác sĩ ngẩn người, quay người lấy một chiếc kéo từ trong hộp sát trùng đưa cho anh.
Tưởng Vũ Hách ngồi xổm xuống trước mặt Ôn Dư, giữ vết thương ở trên chân cô. Cô còn chưa kịp hoàn hồn thế mà kim loại lạnh lẽo từ trong ống quần chậm rãi xuyên vào.
Cô hít một hơi, rùng mình một cái.
Tay của người đàn ông thì ấm áp, kim loại phát sáng rực rỡ thì lạnh.
Hai nhiệt độ này đồng thời chạm vào làn da cô, không hiểu sao trong lòng Ôn Dư có một tia gợn sóng.
Nhịp tim cô âm thầm đập mạnh, tay cũng bất giác nắm chặt chiếc khăn dùng một lần trên giường bệnh.
Tay anh dường như có cát, chậm rãi men theo phương hướng máu chảy của Ôn Dư, từ mặt mắt cá chân đi lên phía trên bò trên bó lấy bắp chân, bó chặt, không thở được, mạch máu theo đó mà dần dần nóng lên.
Cái cảm giác này khiến Ôn Dư không biết phải làm sao. Cô vô thức cong người về phía sau. Cánh tay khác của Tưởng Vũ Hách nắm chặt mắt cá chân của cô, thậm chí còn kéo về một chút như kéo chú mèo con không nghe lời lại.
“Đừng nhúc nhích.”
Ôn Dư: “…”
Lúc này Tưởng Vũ Hách cắt đến đường may cứng của quần, nhưng không cắt được vải xô, thế là anh dứt khoát vứt công cụ xuống, hai tay nắm chặt, nhẹ nhàng xé rách góc đó.
“Xoẹt” một tiếng, vết thương cuối cùng cũng lộ hết ra.
Mặt của Ôn Dư lại càng thêm nóng rồi.
Cô không hiểu bản thân đang nghĩ đến cái gì, chỉ cảm thấy bản thân như là bị Vưu Hân nhập hồn rồi, trong đầu cô đều là những hình ảnh không trong sáng.
Bác sĩ đi tới xem quá bình thường nói: “Không sao, bầm tím một chút, chỉ cần dùng chút thuốc là ổn.”
Trường quay thường xuyên có những tình huống bởi vì quay phim mà bị thương ngoài ra, vì vậy thuốc ngoài da ở phòng khám ở đấy rất thường được sử dụng.
Bác sĩ vừa dùng cồn khử trùng cho Ôn Dư, vừa đưa thuốc mỡ cho Tưởng Vũ Hách: “Một ngày bôi 2 lần, 2 3 ngày sẽ khỏi.”
Tưởng Vũ Hách nhận lấy thuốc, quay người hỏi Ôn Dư: “Em lái xe đến đây à?”
Ôn Dư gật đầu.
“Đưa chìa khóa xe cho anh.”
“…”
Cầm chìa khóa đi, khoảng 10 phút sau, Tưởng Vũ Hách lái xe đến trước của phòng khám bệnh, lúc này mới lại ra ôm Ôn Dư lên xe.
“Tổng giám đốc Kỳ thì sao?”
“Anh cho bọn họ về trước rồi.”
“À.” Ôn Dư yên tĩnh ngồi vào ghế lái phụ, ánh mắt thỉnh thoảng trộm liếc qua người đàn ông, cứ cảm thấy bắp chân của cô vẫn còn độ ấm bàn tay của anh.
Trong xe cũng vậy, không hiểu sao lại có một bầu không khí ái muội không thể tản đi được.
Như thể vừa nãy hai người không phải là kiểm tra vết thương, thứ anh kéo rách cũng không phải là quần.
Ôn Dư khép mắt chủ động tìm đề tài để phá vỡ bầu không khí này: “Sao mà anh cũng ở trường quay vậy?”
“Bạn gái của Kỳ Tự quay phim ở đây, vì vậy anh đưa cậu ta đến đây thăm phim trường.”
Nghe nói như vậy, Ôn Dư nhớ đến gì đó, chớp mắt hỏi: “Bây giờ giá của chị Minh Dao là bao nhiêu?”
Tưởng Vũ Hách: “Em muốn tìm cô ấy?”
“Đúng vậy, anh không thấy chị ấy rất xinh đẹp à? Hơn nữa chị ấy cười lên rất thu hút, khiến cho người khác nhất kiến chung tình.
Một lúc lâu Tưởng Vũ Hách vẫn không đáp lại câu hỏi này, đến lúc dừng xe khi đèn đỏ mới quay sang nhìn Ôn Dư nói:
“Em xinh đẹp hơn.”
Ôn Dư: “…”
Trời ơi, người đàn ông này thực sự nói lời tình cảm với mình rồi.
Ôn Dư nhất thời có chút không quen, chần chừ hai giây rồi hỏi: “Thế em xinh đẹp hơn chị ấy ở chỗ nào?”
Chốc lát, Tưởng Vũ Hách hỏi lại cô: “Em có thấy Kỳ Tự tốt hơn anh không?”
Anh nói như vậy, Ôn Dư hiểu ra rồi.
Người tình trong mắt tựa Tây Thi, người mà bản thân thích thì thế nào cũng là tốt nhất.
Ngược lại, mặc dù sếp Kỳ rất ưu tú, nhưng trong mắt Ôn Dư thì người đàn ông trước mắt cô vẫn tốt hơn.
Chỗ nào cũng khiến cô rung động.
Ôn Dư trộm cong cong khóe môi, tương đối hài lòng với lời tình cảm lý trí không giẫm đạp người khác này.
Nửa tiếng sau, xe lái về chung cư Quan Nam.
Tưởng Vũ Hách ôm Ôn Dư xuống xe, Ôn Dư lúc này đã rất quen thuộc và hưởng thụ cái ôm này, vừa mới được ôm lên cô đã vùi đầu vào trong lòng Tưởng Vũ Hách.
Ngừng một lúc, bỗng nhiên cô xúc động nói: “Anh có nhớ sau tai nạn xe lúc em đến nhà anh, anh đã đối xử với em như thế nào không?”
Tưởng Vũ Hách ôm lấy cô, im lặng.
Ôn Dư thấy anh không nói gì, chọc tay vào ngực anh:
“Em giúp anh nhớ lại nhé?”
Cô đinh ninh thuộc như lòng bàn tay: “Để em khập khiễng uống xe, cũng không giúp em thu dọn xe lăn. Em chủ động nói chuyện với anh thì anh kệ em, trao đổi số điện thoại với anh, anh cũng không nguyện ý, vết thương lúc đó của em nghiêm trọng hơn bây giờ rất nhiều đó.”
Ngừng lại một chút, Ôn Du như nhập vai liên tục ngẩng đầu nhìn Tưởng Vũ Hách, khuôn mặt vô cùng đau đớn:
“Nói thật, nửa đêm ngủ mơ đến khi đó lương tâm của anh không đau à, không muốn đền tội cho những gì mình đã làm trong quá khứ ư?”
“Anh đúng là một tên lạnh nhạt.”
“Anh nói xem nào.”
Tưởng Vũ Hách nhẫn nại nghe cô cằn nhằn cả một chặng đường, không dễ dàng bế cô vào phòng ngủ, sau đó anh ngay lập tức đi vào phòng tắm.
Rất nhanh, tiếng xả nước truyền ra ngoài.
Ôn Dư “chẹp” một tiếng, trong lòng nghĩ cái người này chê cô bẩn sao, vừa về đã đi rửa tay.
Cô thử đứng lên bước vài bước, phát hiện lúc vừa mới bị va vào thì có chút đau nhưng bây giờ đã ổn hơn nhiều rồi.
Cô đứng ở cửa phòng ngủ gọi tên Ôn Thanh Hữu hai lần, nhận ra anh trai không ở nhà.
Vì thế cô lại chầm chậm quay về, muốn ra phòng tắm xem Tưởng Vũ Hách đang rửa cái gì mà nghiêm túc như thế, vừa đi được hai bước đã thấy anh đi ra.
Trong tay anh vẫn còn khăn giấy chưa lau khô, vừa đi vừa vừa vứt vào thùng rác.
“Ngồi xuống.” Anh nói
Ôn Dư bị Tưởng Vũ Hách ấn xuống ngồi vào chiếc sofa đầu giường, còn chưa kịp hoàn hồn, bắp chân đột nhiên man mát.
Cô cúi đầu nhìn xuống thấy Tưởng Vũ Hách kéo cao ống quần của cô, tay cầm thuốc mỡ mà bác sĩ đưa cho, xoa một chút lên chỗ cô bị va vào.
Thuốc mỡ hơi mát chầm chậm bị anh đẩy ra.
Loạt động tác này đến bất ngờ, Ôn Dư hít sâu: “… Anh làm gì thế?”
Tưởng Vũ Hách không ngẩng đầu nói: “Đền tội.”
Ôn Dư: “…”
Ngừng lại mấy giây, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Em thấy anh không giống đang đền tội.”
Tưởng Vũ Hách dừng lại, nhìn cô: “Thế anh giống đang làm gì?”
Đầu ngón tay của nam giới không mềm mại như của nữ giới, khi xoa sẽ có cảm giác hơi thô ráp, nhưng da chân của Ôn Dư lại đặc biệt mỏng manh, Tưởng Vũ Hách cứ xoa tròn như vậy.
Ôn Dư mấp máy nói: “Em cảm thấy anh đang dụ dỗ em.”
“…”
Yên tĩnh mấy giây, Tưởng Vũ Hách dường như không thèm để ý đến Ôn Dư nữa, tiếp tục cúi xuống bôi thuốc.
Ôn Dư có thể từ trong mắt anh nhìn thấy ý: [Em có phải có cái tật tự mình đa tình không?]
“Em nói sai rồi hả?” Cô lập tức ngồi thẳng lại, cuối cùng nhắc đến chuyện đôi tất đen: “Buổi trưa anh tặng em món quà kia không phải ôm ý đồ muốn câu dẫn em.”
Tưởng Hách Vũ không đáp lại cô
Ôn Dư càng cảm thấy bản thân bị mạo phạm, phô trương uy hiếp nói:
“Dù sao thì em cũng sẽ không mặc đâu.”
“Anh đừng có mơ.”
Tưởng Vũ Hách xoa thuốc xong xuôi cho Ôn Dư, kéo ống chân quần cô xuống, xong mới chậm rãi cúi xuống chế ngự Ôn Dư.
Ánh mắt anh hướng thẳng vào trong mắt cô, anh nhìn cô mấy giấy, nhàn nhạt nói:
“Anh mới không nóng lòng như vậy.”
Ôn Dư: “…”
“Anh tặng em thứ đó là muốn em hiểu rằng không phải chuyện gì đều nghe chỉ bảo của Ôn Thanh Hữu, anh không giống với cậu ta.”
Anh hạ thấp giọng, ánh mắt sáng rực nhìn cô, Ôn Dư không có cách nào chịu đựng được cái nhìn lâu như thế, nên chủ động di chuyển ánh nhìn, đẩy anh ra nói:
“Anh ấy quy củ như vậy, mới không không đoan chính như anh.”
Vừa nói dứt lời, bên ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng ồn ào.
Có người mở cửa vào rồi.
Tưởng Vũ Hách biết Ôn Thanh Hữu về nhà rồi, nghĩ rằng bản thân tiếp tục ở lại sẽ bị đuổi ra ngoài, thế nên dứt khoát đi trước.
Anh đặt lọ thuốc mỡ lên bàn, dặn dò Ôn Dư: “Trước khi ngủ nhớ bôi một lần nữa.”
Nói xong anh mở cửa đi ra ngoài, Ôn Dư gọi lại: “Anh đợi chút, em vẫn còn chưa nói xong mà.”
Vừa định đuổi theo, Ôn Dư đột nhiên thấy Tưởng Hách Vũ đứng ở ngoài cửa không động đậy.
Biểu tình có chút không đúng lắm.
Hình như nhìn thấy cảnh tượng gì đó không thể tiếp tục bước ra.
“Gì thế?” Ôn Dư tò mò đi đến xem
Đi đến hành lang dài hẹp, cô sững người khi thấy cảnh tượng trong phòng khách, sau đó hai mắt từ từ mở to, thiếu chút nữa nín thở.
Ở trong phòng khách bị bao phủ trong ánh hoàng hôn và mờ mờ tối.
Một đôi nam nữ giống như nơi không người đang say đắm hôn nhau trên bức tường.
Vừa hôn, vừa cùng cởi quần áo của đối phương.
Cổ áo của cô gái bị kéo ra một nửa, cúc áo sơ mi của chàng trai cũng bị cởi ra từng cái từng cái một.
Trong tiếng thở hổn hển cuồng nhiệt, Tưởng Vũ Hách chầm chậm quay đầu nhìn Ôn Dư, trong mắt dường như muốn nói: [Anh trai của em đúng là rất đoan chính đấy.]
Ôn Dư nhìn trân trối không nói nên lời, thực sự thì không thể xây dựng hình tượng cho anh ấy được nữa rồi.
Anh ấy chắc chắn nghe mình nói rằng tối nay không về nhà nên mới dám chơi lớn như vậy.
Chơi cũng không sao.
Nhưng mà sao anh ấy lại chơi chị gái nhà người ta thế hả!
A a a a!
Trong góc của phòng khách, sự cuồng nhiệt si mê vẫn tiếp diễn, trước khi áo sơ mi của Ôn Thanh Hữu sắp tuột khỏi người, Tưởng Vũ Hách giơ tay che mắt của Ôn Dư.
Sau đó bình tĩnh nhìn vào hai người kia nói:
“Vào phòng rồi làm tiếp rất khó à?”