HUYNH TRƯỞNG VẠN VẠN TUẾ

Xe ngựa lung lay, người thiếu nữ trong ngực cứng đờ... Mở to con mắt đỏ bừng nhìn mình, trong ánh mắt không che giấu được vẻ bối rối cùng ngượng ngùng.

"Huynh... Huynh trưởng... Huynh… Sao huynh có thể hôn ta chứ? Ta... Ta..." Đầu óc Tô Hiểu Nguyệt đều loạn lên, nói không đầu không đuôi, nhưng người kia lại nhướng mày nhìn nàng, ôn nhu như vậy, một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lau nước mắt ở khóe mắt, nói với nàng: "Sao ta lại không thể hôn muội?"

"Nhưng mà... Nhưng mà..." Tô Hiểu Nguyệt hoàn toàn bối rối, nhưng nàng còn chưa nói xong, người kia lại hôn xuống, lần này không chỉ là ở khóe mắt thôi, toàn bộ hơi thở đều phả vào mặt, nâng cằm nàng lên, trong mùi rượu có hương thơm ngát, nàng say đến mức con mắt cũng không mở ra hết được.

Tô Hiểu Nguyệt cảm thấy mình sắp không thở nổi, người kia mới buông lòng nàng ra một cái, lẩm bẩm ở bên tai nàng: "Muội sợ cái gì, đây là ở trong mộng, muội muốn như thế nào cũng được hết."

Tô Hiểu Nguyệt mở to hai mắt, đầu ngón tay dán lên lông mày Tô Cẩn Sâm, nhìn đôi mắt sâu thẳm của hắn, giống như là bị trúng cổ, ăn nói linh tinh: "Thật... Thật là cái gì cũng làm sao?"

Bỗng nhiên trong dâng lên một tia mừng thầm, ông trời lại cho nàng một giấc mơ này!

Nếu không phải ở trong mơ, có lẽ cả đời nàng sẽ không có can đảm như vậy, Tô Hiểu Nguyệt ôm cổ Tô Cẩn Sâm, ngẩng đầu cắn lên bờ môi hắn.

Nàng thích hắn!

Nàng đã bỏ bao nhiêu tâm tư, dày công tạo ra nhân vật như thế, loại yêu thích sâu tận xương tủy, nhưng lại chỉ có thể ẩn nhẫn không phát. Muốn đến gần lại không dám đến gần, giày vò đến tim nàng rất đau.

Cũng chỉ ở trong giấc mơ này, có thể càn rỡ không chút kiêng kị nào.

Tô Cẩn Sâm không ngờ, người trong ngực lại nhiệt tình như vậy, đôi mỏ đỏ tươi kia tùy ý tiến đến, khiến cả người hắn như bị dội dầu nóng. Hắn cố nén lửa nóng trong lòng, sợ động tác quá lớn sẽ làm nàng tỉnh lại.

Ôm nàng như vậy, cơ thể đều căng cứng, nhưng người kia vẫn không chịu yên mà lộn xộn, một đôi tay nhỏ ôm lấy cổ hắn, một hồi lại dựa vào lồng ngực hắn, bên trong miệng thì thầm nói: "Ta... Ta... Đây cũng là của ta..."

Cuối cùng Tô Cẩn Sâm không chịu nổi, đưa tay giữ chặt đôi tay đang lộn xộn của nàng, tiến đến bên tai của nàng nói: "Người của ta đều là của muội..."


Dường như người kia nghe được an ủi, mở to đôi mắt say lờ đờ nhìn hắn, lại từ trong ngực hắn thoát ra, lại vươn tay sờ gương mặt của hắn, khẽ vuốt ve hai lần, đôi tay buông xuống ngủ thiếp đi.

Bên ngoài trời đã tối, người xem hoa đăng cũng đã tàn đi.

Đầu ngón tay Tô Cẩn Sâm khẽ lướt qua chỗ hắn vừa mới hái qua, vẻ mặt đều lộ ra ý cười.

Nha đầu này...

Hắn thở dài một hơi, vén rèm lên, thấy thừa ân hầu phủ ở cách đó không xa.

** ** **

Tô Hiểu Nguyệt ngủ một giấc đến buổi trưa hôm sau, mới tỉnh lại.

Đầu vẫn còn có chút choáng váng.

"Rượu ở Phiên Hương Lâu này, tác dụng chậm này quá là lớn, ta mới uống hai ly..." Tô Hiểu Nguyệt vuốt mi nói.

"Đó là cô nương uống hai ly, nô tỳ cũng đâu có thấy, dù sao hôm qua cô nương là bị đại thiếu gia ôm trở về." Nhắc đến cái này, lúc này Thanh Hạnh còn có chút tự trách, hôm qua Tô Hiểu Nguyệt bảo nàng ấy dẫn Hồng Tiên đi dạo khắp nơi, nhưng mới chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng Hồng Tiên đâu, hại nàng ấy phải đi tìm. Chờ lúc nàng ấy về trà lâu, ngược lại người kia giống như không có việc gì ở đó chờ mình, còn nói đại cô nương đã đi theo đại thiếu gia trở về phủ.

Cũng may mắn là có đại thiếu gia ở đó, nếu mà không có ở đây, thì nàng ấy đã mắc lỗi lớn.

Thanh Hạnh đỏ mặt nói: "Vốn dĩ tửu lượng của cô nương không tốt, sau này vẫn là đừng nên uống rượu."


Tô Hiểu Nguyệt lại nghe được chút manh mối, chỉ ôm chăn mền, tựa ở trên giường suy nghĩ nửa ngày, giật mình quay đầu lại mở to mắt hỏi Thanh Hạnh: "Ngươi... Vừa rồi ngươi nói cái gì?"

"Nô tỳ nói cái gì hả?" Thanh Hạnh kỳ quái: "Nô tỳ nói sau này cô nương hãy uống ít rượu."

"Không phải, không phải... Câu phía trước kìa." Lúc này Tô Hiểu Nguyệt đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng mạch suy nghĩ còn chưa thông, chỉ lại hỏi: "Vừa rồi ngươi nói... Là ai đưa ta về?"

"Là đại thiếu gia... Nếu không thì có ai?" Thanh Hạnh nhíu mày thầm nghĩ: "Tối hôm qua cô nương uống say, nô tỳ cũng không dám quấy rầy đến phu nhân, sáng nay mới dám báo lại."

Lúc này vẻ mặt Tô Hiểu Nguyệt vô cùng cau có... Sao nàng lại không nhớ rõ hôm qua Tô Cẩn Sâm đi ra ngoài lúc nào vậy?

Nàng mơ thấy làm những hành động đó ở trong xe ngựa...?

"A... A a..." Tô Hiểu Nguyệt phát ra tiếng thét như chuột chũi, chôn mình vào trong chăn.

"Cô nương, người sao thế?" Thanh Hạnh thấy nàng như vậy, vội vàng đi qua hỏi, Tô Hiểu Nguyệt chỉ rụt đầu lại, ngay cả con mắt cũng không dám lộ ra, khóc lóc thảm thiết nói: "Sáng hôm nay ngươi có thấy huynh trưởng không? Huynh ấy thế nào?"

Hiện tại nàng xấu hổ cả người đều đỏ bừng, gương mặt nóng đến kinh người, chỉ muốn tìm chỗ để trốn đi.

"Lúc nô tỳ đi bẩm báo phu nhân, đại thiếu gia cũng có ở đó, ngài ấy rất tốt... Chính là... Không biết vì sao miệng lại sưng lên..." Thực sự Thanh Hạnh không hiểu Tô Hiểu Nguyệt bị cái gì, cho rằng nàng cảm thấy uống say trước mặt Tô Cẩn Sâm, không có mặt mũi, chỉ đành khuyên nhủ: "Cô nương cũng đừng xấu hổ, lúc cô nương bị quẫn bách nhất, đại thiếu gia cũng đã thấy, uống say cũng không sao cả."

Đúng vậy... Hắn cũng đã nhìn qua nàng đi vệ sinh...


Nhưng mà... Đó hoàn toàn không giống! Tối hôm qua nàng... Hình như là do nàng chủ động... Còn... Còn hôn đến mức làm miệng người kia sưng lên?

"Ô... Ô ô..." Tô Hiểu Nguyệt tuyệt vọng, nàng không còn mặt mũi gặp Tô Cẩn Sâm, nàng thật sự muốn chết!

** ** **

Tết nguyên tiêu vừa qua, Vân gia đã thu đèn vào, thọ an đường của Vân lão phu nhân lại vô cùng yên tĩnh, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít trong đó.

Là Vân phu nhân đang khóc lóc ôm Vân Thi Tú.

Đôi mắt Vân Thi Tú đỏ bừng lên, dùng khăn lau khóe mắt, ngẩng đầu nói: "Tổ mẫu... Ta không muốn gả cho tiểu quận vương."

"Con không muốn gả cho tiểu quận vương, chẳng lẽ muốn gả cho Vĩnh định hầu sao?" Vĩnh định hầu Trịnh Trùng lại phái bà mai nói đến hôn sự, muốn Vân Thi Tú làm kế thê hắn ta.

Vân lão phu nhân nhìn Vân Thi Tú, vẻ mặt cũng đau lòng, nhắm mắt lại rơi nước mắt: "Thái hậu nương nương đã đáp ứng tổ phụ con, chỉ cần ông ấy thượng tấu ủng hộ lập tiểu quận vương làm thái tử, tương lai sẽ sắc phong con làm thái tử phi, gả cho tiểu quận vương, dù sao cũng tốt hơn gả cho Vĩnh định hầu?"

Vân lão phu nhân nói xong, trên mặt vẫn mang theo phần tức giận, chỉ tiếp tục nói: "Vĩnh định hầu đúng là khinh người quá đáng, ba năm chết mất hai chính thất, bây giờ còn muốn gieo họa cho con... Thái hậu nương nương cũng để hắn ta muốn làm gì thì làm!"

Chuyện ở Phiên Hương Lâu hôm đó, Vân Thi Tú cũng không dám để cho người nhà biết, sợ khuê dự của mình hư tổn, lại phải bị người ta kiểm soát, nhưng mà ai ngờ Trịnh Trùng kia lại phái người đến cầu hôn.

"Tổ mẫu... Người vẫn luôn hiểu rõ con nhất, con thật sự không thích tiểu quận vương kia, hơn nữa tổ mẫu, người cũng đã thấy... Đầu tiểu quận vương bị thương, đã không nhớ đến con..." Vân Thi Tú nhớ đến Tô Cẩn Sâm hôm đó nói, hắn nói nàng ta không nên làm chậm trễ cuộc đời mình, nhưng nàng ta chỉ là một nữ nhi, hôn sự của mình, bây giờ không có cách tự làm chủ được.

"Hắn không nhớ ra con, thì các con ở chung với nhau nhiều, kiểu gì cũng sẽ nhớ ra, chờ hắn làm tới Thái tử, thì con chính là Thái Tử Phi, đến lúc đó Vĩnh định hầu kia cũng sẽ không dám chọc con." Vân lão thái đứng lên, ôm Vân Thi Tú vào trong ngực nói: "Nếu mà hắn ta còn dám chọc đến con, vậy ta sẽ đến trước mặt thái hậu kiện hắn, xem hắn ta còn dám không!"

** ** **

Lại nói đến Tô Hiểu Nguyệt, từ sau ngày uống rượu say ở tết Nguyên Tiêu, nàng đã giả vờ ốm ở trong phòng tròn 10 ngày, bên hạc thụy đường ba mời bốn mời, nàng mới gắng gượng qua đó thỉnh an.


Tô Tích Nguyệt cứ tưởng Tô Hiểu Nguyệt thật sự bệnh, thấy nàng đến, liền vui vẻ nghênh đón: "Tam tỷ tỷ khỏi bệnh rồi sao? Hai ngày trước ta muốn đi thăm Tam tỷ tỷ, tổ mẫu nói bây giờ mẫu thân có thai, sợ ta sẽ bị nhiễm bệnh khí, cho nên không có để cho ta đi, Tam tỷ tỷ cũng đừng giận ta."

Tô Hiểu Nguyệt làm gì có bệnh chứ, chính là xấu hổ không dám gặp người, thấy Tô Tích Nguyệt nhớ mình đến vậy, cũng thấy rất ngượng, hành lễ với mọi người rồi ói: "Hiện tại con đã khỏe lên, đa tạ tổ mẫu nhớ mong."

Tô lão thái thái cũng không có hỏi chuyện gì, chỉ bảo nàng ngồi xuống rồi nói: "Vậy thì tốt, mẫu thân con nói con bị bệnh, ta cũng có chút sốt ruột, ta nghĩ đến hoa đăng đêm Nguyên Tiêu đó thật đẹp, trời gió mạnh, con bị nhiễm lạnh."

Không nhắc đến Nguyên Tiêu còn tốt, vừa nhắc tới Nguyên Tiêu, gương mặt Tô Hiểu Nguyệt không trụ được nữa.

Cũng may Tô Cẩn Sâm không có ở đây, nàng còn có thể ổn được, Tô Hiểu Nguyệt vừa mới hồi phục tâm tình, vẻ mặt vẫn muốn trò chuyện phiếm với lão thái thái như thường lệ, bên ngoài có nha hoàn tiến đến đáp: "Bẩm lão thái thái, đại thiếu gia đến thỉnh an lão thái thái."

Tô Hiểu Nguyệt suýt chút nữa từ trên ghế đứng lên.

Ngày thường hắn cũng ít đến hạc thụy đường thỉnh an, dựa vào thái độ bây giờ lão thái thái đối với Tô Cẩn Sâm, có lẽ là bà ấy đã biết thân phận của Tô Cẩn Sâm rồi, sao còn có thể để cho hắn sớm chiều phụng dưỡng chứ!

Chắc chắn hắn là cố ý, biết hôm nay mình chịu ra cửa, cho nên cũng chạy đến đây, cố ý đến xem chuyện cười của mình sao?

"Sâm ca đến sao? Mau bảo hắn vào đây..." Lão thái thái nở nụ cười, Tô Hiểu Nguyệt không đến, thì Tô Cẩn Sâm cũng sẽ không đến đây, hôm nay nàng vừa đến... Tô Cẩn Sâm đã đến, không phải là coi chừng sao!

Đều do nha đầu này, từ khi tết nguyên tiêu trở về liền cáo bệnh, ngay cả huynh trưởng nàng cũng không cho vào thăm.

Đang lúc nói chuyện Tô Cẩn Sâm đã đi vào rồi, vẻ mặt như thường, hắn chắp tay về phía mọi người, ánh mắt thoáng đảo qua trên mặt Tô Cẩn Sâm.

Gương mặt tiểu cô nương sớm đã đỏ bừng, giống như dáng vẻ uống say như ngày đó.

Tô Cẩn Sâm liền khẽ gật đầu về phía nàng.

Tô Hiểu Nguyệt đứng lên giống như trên ghế có cái đinh, sửng sốt một lát, mới lắp bắp nói: "Huynh... Huynh..." Đầu lưỡi nàng như bị buộc chặt, khó khăn lắm mới nói ra một câu: "Muội muội xin thỉnh an huynh trưởng."


Bình luận

Truyện đang đọc