Đây không phải lần đầu tiên Ôn Dư đi xã giao, chỉ có điều đây là lần đầu tiên cô đứng đầu đám người tổ chức trò chơi. Cùng một lúc phải đối mặt với mười mấy người, khó tránh khỏi tốn sức hơn so với những lần trước đây
Dù sao bản thân cũng là người mới, đối với những "sếp lớn và "tiền bối" này thì vẫn nên giữ thái độ khiêm tốn, kính trọng.
Trong số đó, đạo diễn Trần Hữu Sinh được Ôn Dư kính trọng nhất.
Ngoài việc là một đạo diễn nổi tiếng hiếm có, Ôn Dư còn có rất có duyên với ông.
Tại buổi hòa nhạc nửa năm trước, Vưu Hân từng rất nhiệt tình tìm ông rồi tự tiến cử bản thân.
Kết quả là nửa năm sau, Ôn Dư lại cùng ông hợp tác quay một bộ phim điện ảnh.
Thời gian quả thực như tuần hoàn vậy, mọi người đều nằm trong một cái vòng tròn, sau đó dùng những cách khác nhau để gặp mặt.
Ôn Dư chủ động nâng cốc kính rượu Trần Hữu Sinh, dự định muốn giới thiệu Vưu Hân cho ông: "Đạo diễn Trần, tôi có một người bạn rất thích phim của ngài, cô ấy là một diễn viên xuất sắc."
Trần Hữu Sinh cũng rất cho cô thể diện: "Thật sao, nếu có cơ hội thì có thể làm quen một chút."
"Vâng."
Mọi người trò chuyện xung quanh bộ phim. Trong thời gian đó, ai cũng đều không ngừng đi tới nâng ly với Ôn Dư, có điều họ cũng biết điểm dừng, không hề giở trò ép rượu. Bầu không khí rất hài hòa cho đến khi một người đàn ông cầm chai rượu đến trước mặt Ôn Dư:
"Giám đốc Ôn, nói chuyện cả đêm rồi mà chưa uống cạn một ly với chúng tôi, thế là không được rồi."
Người nói chuyện là người bên phụ trách trang phục, tên là Cố Tần.
Chu Việt lịch sự đáp lại: "Anh Cố, giám đốc Ôn không giỏi uống rượu."
Cố Tần xua tay, "Sao thế được, trong cái giới giải trí này, không có ai không uống được rượu hết, giám đốc Ôn không uống là không nể mặt tôi rồi. Nào!"
Anh ta rót đầy một chiếc ly rỗng, uống một hơi cạn sạch: "Tôi uống cạn rồi, đến lượt giám đốc Ôn."
Đây là lần đầu tiên Ôn Dư cảm thấy khó xử.
Sở dĩ thấy khó xử là bởi vì Ôn Dư biết trong mắt đám đàn ông này, làm việc dưới trướng một người phụ nữ, hoặc một cô gái trẻ như vậy, ít nhiều đều cảm thấy coi thường.
Nhưng những người này rất thông minh, họ sẽ không chủ động biểu lộ ra. Thế mà cái tên Cố Tần này lại ra tay trước, nhảy ra ngoài muốn áp đảo Ôn Dư.
Bầu không khí vốn đang sôi nổi lặng lẽ giảm xuống một chút, mọi người ra vẻ cũng không để ý tới, nhưng trên thực tế, tất cả lực chú ý đều đổ dồn về phía Ôn Dư.
Họ muốn xem cô phản ứng thế nào, giải quyết sự khiêu khích của Cố Tần ra sao.
Ôn Dư mặt không chút thay đổi, cười cười: "Anh Cố..."
Cô vừa định nói tiếp, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Có một vài người bước vào.
Sự chú ý của mọi người lại tập trung ra ngoài cửa, sau khi nhìn thấy người tới là ai, tất cả đều sửng sốt một chút, theo bản năng đứng lên, kính cẩn nói:
"Giám đốc Tưởng?"
"Xin chào, giám đốc Tưởng."
"Giám đốc Tưởng, đã lâu không gặp!"
Nhìn thấy bóng người cao lớn thẳng tắp đi vào trong đám người vây quanh, Ôn Dư cũng sững sờ ở đó.
Tại sao anh ấy lại đến đây?
Cố Tần buộc phải dừng chuyện ép rượu lại, anh ta tức giận quay trở lại chỗ ngồi của mình. Vốn tưởng rằng Tưởng Vũ Hách đến tìm Ôn Dư, nhưng không ngờ vừa vào anh đã trực tiếp chào hỏi Trần Hữu Sinh.
"Tôi ở phòng bên cạnh nghe nói đạo diễn Trần đang ở đây, cho nên muốn tới uống cùng ngài một ly."
Ánh mắt Cố Tần khéo léo, nhìn về phía Tưởng Vũ Hách, sau đó lại nhìn về phía Ôn Dư, trong lòng không biết đang suy nghĩ điều gì đó.
Đột nhiên điện thoại trong túi rung lên, anh ta lấy ra kiểm tra…
[Đm chuốc say cô ta cho tôi.]
Cố Tần trả lời lại: [Tưởng Vũ Hách tới rồi, không phải bảo bọn họ đã chia tay à?].
[Tất nhiên, tôi đã tận mắt chứng kiến họ chia tay cơ mà!]
[…]
Cố Tần quan sát động tĩnh trong phòng, Tưởng Vũ Hách sau khi vào không hề có bất cứ tương tác nào với Ôn Dư, ngược lại anh ta luôn một mực nói chuyện với Trần Hữu Sinh.
Trong giới cùng nhau uống rượu là chuyện thường, bọn họ gặp nhau cũng không có gì lạ.
Lại nhìn sang Ôn Dư đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, tựa hồ là cả đời không muốn gặp lại, gặp rồi lại làm như không quen biết.
Có vẻ như thực sự đã chia tay với cái vị kia rồi?
Cố Tần không chắc chắn, anh ta muốn thử kiểm tra lại.
Ở bên này, Tưởng Vũ Hách đã đảo khách thành chủ, hoàn toàn thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng.
Dù sao ông chủ lớn cũng hiếm khi lộ diện, có người còn chưa từng có cơ hội gặp mặt trực tiếp nên nhanh chóng chớp lấy cơ hội làm quen với anh.
Ôn Dư bí mật gửi tin nhắn cho Tưởng Vũ Hách: [Sao anh lại đến đây?]
Tưởng Vũ Hách lén trả lời lại ba từ: [Đến gặp em.]
Ôn Dư: "..."
Cô còn chưa kịp trả lời lại, đã thấy Cố Tần đứng trước mặt.
“Giám đốc Ôn, chúng ta còn chưa uống hết rượu.” Anh ta nhiệt tình nói.
Sự chú ý của mọi người lại quay trở lại.
Không biết lúc này Chu Việt đã tra ra được cái gì, ghé vào tai Ôn Dư nói cái gì đó, trong mắt Ôn Dư đột nhiên lóe lên vẻ kỳ quái, nhưng rất nhanh đã khôi phục như bình thường.
"Giám đốc Ôn thật sự không giữ mặt mũi cho tôi sao, thế thì tôi rất mất mặt đấy." Cố Tần nhìn Ôn Dư không hề nhúc nhích, quay người lại giả bộ xấu hổ:"Đây là lần đầu tiên tôi ở trong giới mà."
Có người khẽ cười, bỏ thêm củi vào lửa: "Thế thì giám đốc Ôn giữ thể diện giúp đi."
Chu Việt muốn nói điều gì đó nhưng đã bị Ôn Dư ngăn lại.
Cô cầm ly lên, uống cạn một hơi: "Tôi cho anh thể diện rồi đó, như vậy được chưa?"
"Được!" Cố Tần giả vờ vỗ tay, sau đó lại rót một ly: "Tôi lại nâng một ly chúc mừng cô, ly này chúc chúng ta hợp tác thành công!"
Nói xong lại ngẩng đầu uống cạn một hơi: "Đến lượt giám đốc Ôn!"
Tưởng Vũ Hách nhíu mày chứng kiến tất cả những điều này, rõ ràng là người đàn ông này đang cố ý chuốc say Ôn Dư.
Ánh mắt của anh tối lại, Ôn Dư uống một ly thôi đã thấy không vui, huống chi đối phương còn mạnh bạo đoạt lấy ly thứ hai.
Bầu không khí dưới chuyện ép uống rượu của Cố Tần trở nên có chút vi diệu, không có ai ra tay giải vây, có lẽ là không muốn chuốc lấy phiền phức, nhưng cũng có người chỉ muốn ngụy trang để xem trò cười của Ôn Dư.
Mặc dù Tưởng Vũ Hách không nỡ để cô ấy bị làm khó như vậy, nhưng trên thực tế, đây là một cửa mà Ôn Dư phải vượt qua.
Nếu muốn trở thành một nhà đầu tư khiến người ta tín phục, nhất định phải có khả năng nắm quyền chủ động trong lĩnh vực này. Cho nên chỉ cần không đi quá xa, Tưởng Vũ Hách cũng không dự định sẽ xuất hiện.
An nhìn Ôn Dư từ xa, cũng muốn biết người phụ nữ mà anh yêu sẽ làm thế nào để giải vây cho chính mình.
Đi theo anh lâu như vậy rồi, cũng nên có phong thái giống như anh mới đúng.
Thấy Tưởng Vũ Hách không có phản ứng gì với tình huống khó khăn của Ôn Dư, Cố Tần càng chắc chắn hai người đã trở mặt với nhau rồi.
"Giám đốc Ôn, uống đi!"
Chu Việt lúc này mới đứng lên: "Ly này để tôi uống giúp giám đốc Ôn vậy."
Ôn Dư còn chưa kịp ngăn cản, Chu Việt đã giúp cô uống hết ly rượu thứ hai.
Cố Tần tặc lưỡi: "Thế làm sao được, cái ngành này của chúng ta không có quy tắc uống thay đâu nhé."
Vừa nói, anh ta lại vừa muốn rót thêm rượu vào ly của Ôn Dư. Nhưng miệng chai vừa hạ xuống, Ôn Dư đã đưa tay che lấy miệng ly.
“Anh Cố.” Cô cười: “Anh nên biết chừng mực thì hơn.”
Đây là một lời từ chối không nói thẳng, cũng mang theo chút đe doạ.
Ai cũng không nghĩ tới Ôn Dư sẽ nói như vậy, Cố Tần bị một người phụ nữ làm cho mất mặt: "Giám đốc Ôn sao lại thế nhỉ, ra ngoài chơi cũng không tận hứng."
Ôn Dư cười cười, nhẹ giọng nói: "Tôi ra ngoài chơi cùng với anh à?"
Cô nói xong, một tia ý cười trong mắt cũng biến mất, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Ôn Dư tôi trả tiền mời anh tới làm quản lý trang phục, là cho anh bát cơm đấy, tốt nhất là anh nên biết rõ thân phận của mình, hiểu rõ bản thân anh mới là bên được hợp tác với tôi. Đúng là tôi mới vào ngành, tôi tôn trọng mỗi một vị tiền bối ở đây, nhưng tôn trọng không có nghĩa là không có nguyên tắc, nếu mọi người thấy bát cơm tôi cho mọi người ăn không ngon thì đừng miễn cưỡng mình phải hợp tác với tôi."
Nói xong, Ôn Dư nhìn chung quanh một vòng: "Ở đây tôi cũng nói rõ ràng luôn với mỗi một vị tiền bối đang ngồi ở đây, đừng giở mấy cái trò mèo để ra oai phủ đầu tôi, tôi không chơi cái này, nếu hợp tác được thì cùng thắng, mà không muốn hợp tác thì mời đi cho."
Cố Tần: "..."
Tất cả mọi người: "..."
Tưởng Vũ Hách im lặng hai giây, đột nhiên khóe môi hơi giật giật, nở nụ cười.
Người phụ nữ do chính tay anh chỉ bảo, lúc giận dữ đúng là giống anh tới mấy phần.
Ôn Dư nói xong liền đứng dậy, sắc mặt âm trầm rời đi: "Mọi người cứ tiếp tục, tôi còn có việc khác phải đi."
Khi đi ngang qua Cố Tần, cô mỉa mai nói: "Thích giúp người khác lộ diện như vậy, người đó đang bao nuôi anh à?"
Sắc mặt Cố Tần bỗng chốc tái nhợt: "..."
Cánh cửa phòng bị kéo ra, rồi lại đóng vào kéo theo một cơn gió mạnh.
Lời nói sắc bén nhưng đầy uy nghiêm của Ôn Dư đã hoàn toàn khiến một nhóm đàn ông trong phòng choáng váng, một lúc sau, Trần Hữu Sinh cảm khái nói với Tưởng Vũ Hách:
"Xem ra Tiểu Ôn này là một người rất được việc."
Tưởng Vũ Hách cười thầm trong lòng.
Người phụ nữ này còn dám chơi đùa với anh trong ba tháng, còn có chuyện gì mà cô không dám làm cơ chứ.
Anh cúi đầu gửi tin nhắn cho Ôn Dư: [Đợi anh ở bãi đậu xe.]
Sau khi tuỳ tiện nói vài câu, anh cũng cũng rời khỏi đó.
Khi Tưởng Vũ Hách đến bãi đậu xe, Ôn Dư và Chu Việt đang đứng rất gần nhau bên cạnh chiếc xe, không biết đang nói chuyện gì.
Thấy anh đến, Chu Việt gật đầu, sau đó lái xe của Ôn Dư đi.
Ôn Dư lên xe của Tưởng Vũ Hách.
Kéo rèm xe xuống, Tưởng Vũ Hách nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, hỏi: "Uống nhiều à?"
Ôn Dư lắc đầu, mặc dù có chút choáng váng, nhưng cũng không biết là do vừa rồi uống cạn ly quá nhanh hay là bởi vì tức giận.
"Cái tên Cố Tần kia rõ ràng là cố ý." Cô nói: "Anh ta là bạn của Thẩm Minh Gia, muốn giúp tên đó trút giận chơi em? Mơ đẹp ghê!"
Ôn Dư tức giận đến nhức cả đầu, vừa day huyệt thái dương vừa nói: "Ngày mai em sẽ đến công ty huỷ hợp đồng với đoàn đội của anh ra, thật đúng là nghĩ bản thân mình hay ho à, ai mới là bên đầu tư không biết? Chẳng lẽ cả cái giới này chỉ có bên anh ta mới cung cấp trang phục chắc? Hay cảm thấy nữ giới như em không dám làm gì anh ta?"
Ôn Dư cáu kỉnh như một con vật nhỏ, nhưng Tưởng Vỹ Hách lại cảm thấy thú vị. Anh đã từng nhìn thấy nhiều vẻ của cô: xinh đẹp, dịu dàng, quyến rũ thậm chí là làm ra vẻ, duy nhất hình ảnh như hiện tại là chưa từng nhìn thấy.
Hóa ra bình thường một chú mèo con ngoan ngoãn cũng sẽ lộ ra mấy chiếc răng nanh sắc nhọn.
Trong cái giới này, chỉ cần bản thân đủ mạnh, người khác sẽ không thể làm gì được bạn.
Tưởng Vũ Hách tin rằng, ít nhất kể từ thời điểm đó trở đi, những tên tinh ranh lăn lộn lâu đời trong giới cũng sẽ không dám chê trách gì Ôn Dư nữa.
Thấy Tưởng Vũ Hách không nói chuyện, Ôn Dư quay đầu nhìn anh: “Sao đột nhiên anh lại tới đây thế?”
Tưởng Vũ Hách: "Anh nói rồi mà, tới để gặp em."
Câu nói ngắn gọn này trong nháy mắt khiến Ôn Dư như biến thành một người khác, cô chớp chớp mắt, hơi làm nũng, hỏi: "Anh gặp em làm gì, sợ em bị người khác bắt nạt sao? "
Cô chống tay lên cằm, dựa vào tay ghế ở giữa hai người để nhìn Tưởng Vũ Hách, hai chân cũng nghiêng nghiêng, vắt chéo qua đây.
Tối nay Ôn Dư mặc một chiếc váy chữ A quấn ngang hông, tư thế nửa nghiêng người hiện giờ của cô rất có tính khiêu khích.
Phần thân dưới hơi vểnh, đường hông tròn mềm mại kéo dài đến phần cẳng chân thon gọn và ôm sát.
Giống như một tác phẩm nghệ thuật vừa rực rỡ vừa bí ẩn.
Tưởng Vũ Hách lại nghĩ đến những lời nói của mấy người trong bữa tối, chỉ cảm thấy trong lòng có một sự khó chịu vô hình.
Anh bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, hướng ra ngoài cửa sổ: "Cần anh phải lo lắng à? Cái người Chu Việt kia tốt lắm mà, còn giúp em chắn rượu nữa cơ đấy."
"..."
Mùi vị quen thuộc lại tới rồi.
Ôn Dư cười ha hả: "Anh làm sao ý, người ta uống giúp em một ly không được sao?"
"Không được."
Cười cười một lúc, Ôn Dư cảm thấy hơi choáng váng, đầu cũng nặng hơn. Cô ngả người ra sau ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, rồi lại nói:
"Đừng nhỏ nhen như vậy mà, em coi anh Việt như anh trai thôi, không có gì hết á."
"Thế thì anh trai của em cũng không ít đâu." Giọng Tưởng Vũ Hách nhàn nhạt, ngữ khí lại càng lúc càng không đúng "Anh này, Ôn Thanh Hữu này, giờ còn có cả Chu Việt nữa."
Ôn Dư cong môi, mặc dù có chút buồn ngủ, nhưng vẫn không quên đáp lại Tưởng Vũ Hách: "Mặc dù đều gọi là anh, nhưng khác nhau mà."
Ánh mắt Tưởng Vũ Hách khẽ động, dừng một chút, xoay người lại: "Không giống nhau chỗ nào cơ?"
Im lặng vài giây, Ôn Dư mở mắt ra, dưới ánh đèn xe mờ mờ, ánh mắt cô có chút mơ hồ, nửa say nửa tỉnh nhìn Tưởng Vũ Hách.
Sau đó cô đột nhiên dang hai tay ra: "Anh, ôm em."
Tưởng Vũ Hách: "..."
Chú Hà ở phía trước bị ép buộc nghe cuộc đối thoại này, lập tức ấn nút cho tấm ngăn cách ở giữa hạ xuống.
Tấm chắn ngăn cách từ từ được hạ xuống, không còn ai cản trở hai người.
Không đợi Tưởng Vũ Hách phản ứng, Ôn Dư đã hơi say liền nghiêng người chui vào trong ngực anh, một lúc sau mới nhẹ giọng nói:
"Chỉ có anh mới có thể ôm em thôi."