HUYNH TRƯỞNG VẠN VẠN TUẾ

Ôn Dư phải có mặt ở khách sạn lúc 6 giờ nên hiện tại cô nhất định phải trở về trước ba tiếng thì mới kịp, tuy Tưởng Vũ Hách còn có tiệc tối nhưng đi sớm về sớm vẫn tốt hơn.

Ôn Dư gọi xe, báo trước cho Chu Việt rồi mới đi tới căn hộ trong thành phố Phú Sâm.

Đây là căn hộ duy nhất còn sót lại thuộc quyền sở hữu của cô và cũng là nơi cô thường ở trước khi biến cố kia xảy ra.

Hiện tại Ôn Dịch An đang sống ở đó.

Lòng của Ôn Dư vô cùng rối bời khi nghĩ tới việc sắp được nhìn thấy cha.

Vừa mong chờ lại có chút sợ hãi.

Bởi vì bọn họ sắp phải bàn bạc cùng nhau về chuyện công ty sắp phá sản.

Xe đi mười phút là tới ngõ số 2 của thành phố Phú Sâm.

Đây là khu chung cư cao cấp nhất quận Giang Thành.

Lúc Ôn Dư quét mặt xác nhận danh tính trước khi vào khu chung cư, cô thấy khuân mặt của ông bảo vệ hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Cô không nói gì, chỉ cười với ông, men theo con đường quen thuộc trở về nhà.

Ngón tay cô ấn trên khóa vân tay, một tiếng “Bang” vang lên, cửa tự động mở ra.

Trời chưa tối nhưng trong phòng lại rất âm u, bức màn khép hờ nên ánh mặt trời không chiếu vào được, cảm giác áp lực vô cùng.

Một người đàn ông trung niên đang nghiêng bình nước để tưới hoa trên ban công.

Lưng ông hơi còng, thân người gầy guộc.

Ôn Dư run rẩy, khẽ gọi: “Cha ơi?”

Thân ảnh già nua khựng lại, xoay người: “Dư Dư về rồi à?”



Tuy Ôn Dư mới rời đi gần một tháng, nhưng ngẫm kỹ thì thật ra cô đã không gặp Ôn Dịch An tầm hai tới ba tháng nay rồi.

Trước đó Ôn Dư không biết gì về việc công ty sắp phá sản, thậm chí lúc đó cô còn đang đi mua sắm ở Paris.

Cô muốn tự đầu tư vào vài hạng mục để gây dựng sự nghiệp, vốn cô thấy hãng thời trang đó rất có triển vọng nhưng vì hai bên không nhất trí ý kiến của nhau nên đã dừng hợp tác.

Vừa trở về thì hàng loạt chuyện rắc rối đã xảy ra.

Người cha khí phách của cô giờ đã trở nên ủ rũ và chán nản.

“Sao con lại về đây?” Ôn Dịch An ngạc nhiên: “Cha đã bảo con đừng về nhà vào thời điểm này rồi mà?”

Ôn Dư cố gắng mỉm cười, tiến lên ôm lấy cánh tay ông: “Bởi vì con nhớ cha quá à.”

Cô đỡ cha ngồi xuống, thuận tiện kéo hết bức màn ra:

“Có mỗi cha ở nhà nên con không yên tâm.”

Ôn Dịch An thở dài, lắc đầu: “Trở về làm cái gì, con còn quá trẻ để có thể chịu đựng được hết sự khinh thường từ kẻ khác.”

Ôn Dư biết cha mình rất mạnh mẽ, lúc trước cũng chỉ vì vấn đề kinh tế mà mẹ quyết định ly hôn với cha nên cha vẫn luôn chấp nhất việc kiếm tiền.

Công việc chỉ thuận lợi được mấy năm, giờ lại đột nhiên đổ vỡ hết thì làm sao người cha đã nhiều tuổi của cô chịu đựng được?

Ôn Dư rất thấu hiểu cho cha.


“Con không thèm để ý đâu.” Ôn Dư kéo cánh tay của Ôn Dịch An, thì thầm: “Cha thấy con dễ bị bắt nạt thế à? Ai dám xem thường con, con móc mắt họ ra.”

“Được rồi, được rồi.” Ôn Dịch An cũng cố gượng cười: “Nhưng thức khuya mới biết đêm dài, đói nghèo mới biết rằng ai thương mình, mấy đứa bạn chơi cùng con thấy nhà mình gặp chuyện khó khăn thì cắt đứt hết liên lạc rồi, chỉ còn mỗi Vưu Hân là thiệt tình, mỗi ngày con bé đều tới thăm cha đấy.”

Nói xong ông ngẩng đầu, giật mình: “Mũi của con bị sao thế này?”

Ôn Dư đi vội quá nên quên gỡ bỏ băng gạc che trên mũi, bây giờ nếu nói cho Ôn Dịch An rằng cô từng bị tai nạn xe cộ thì chỉ khiến ông càng thêm lo lắng.

Cô biết mình tốt nhất không nên kể ra làm gì.

Ôn Dư cười rồi chọc nhẹ chóp mũi, vô tư nói: “Không có gì đâu cha, con bất cẩn té ngã thôi.”

Nụ cười đó như liều thuốc bổ xoa dịu sự lo lắng của Ôn Dịch An, ông thở phào nhẹ nhõm, kéo Ôn Dư ngồi ở bên người rồi hỏi: “Cha vẫn tò mò về người bạn của con ở Kinh Thị đấy, cha từng gặp cậu ta chưa nhỉ?”

Ôn Dư đánh trống lảng: “Anh ấy đang tự kinh doanh một công ty nhỏ nên con đi theo để học tập chút kinh nghiệm, sau này con cũng muốn tự gây dựng sự nghiệp giống anh ấy.”

Ôn Dịch An vui vẻ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Thôi, con gái thì đi gây dựng sự nghiệp làm gì cho cực, hiện tại cha cũng đang gặp khó khăn nên không giúp con được. Bằng không…”

Ôn Dịch An trầm mặc một lát: “Lấy chồng đi con.”

“?” Ôn Dư đùa cợt: “Cha, con mới 22 thôi mà cha đã nhắc chuyện lấy chồng rồi? Mà cha xem tên Thẩm Minh Gia đi, con trai chẳng có kẻ nào đáng tin cả.”

“Tên nhóc Thẩm Minh Gia kia đúng là không ra gì, nhưng cha biết có một người tuyệt đối đáng tin cậy.” Ôn Dịch An mỉm cười vui vẻ, tự tin khoe ra.

Ôn Dư nhíu mày: “Ai ạ?”

“Chính là A Việt đấy.”

“…”

Người cha vừa ủ rũ của cô đột nhiên trở nên hưng phấn hơn hẳn, giống mấy ông mối chuyên đi giới thiệu đối tượng, nói liên tục: “Bao lâu nay Chu Việt vẫn luôn tận tâm tận lực làm việc cho cha, hiện tại mọi chuyện rắc rối trên công ty cũng đều nhờ cậu ấy xử lý cả. Chu Việt là nghiên cứu sinh tốt nghiệp trường đại học danh giá, họ hàng người thân của cậu ấy cũng đều là người trí thức, con kết hôn với cậu ấy là hợp quá rồi còn gì.”

Ôn Dư: “…”

Ôn Dịch An vỗ nhẹ tay cô: “Kỳ thật nếu chúng ta không phá sản thì cha vẫn muốn khuyên con lấy cậu ấy, A Việt rất khiêm tốn và chững chạc, tốt bụng, lại có học thức, hơn nữa…”

“Cha.” Ôn Dư ngắt lời Ôn Dịch An, dừng một chút: “Nhưng hiện tại chúng ta đã phá sản.”

Ôn Dư hiểu rõ…

Việc họ hợp nhau, đã là chuyện quá khứ rồi.

Hiện tại cô trèo cao không nổi.

Thấy con mình nhắc tới chuyện này, Ôn Dịch An bỗng chốc lại trở nên buồn bã.

“Đúng vậy.” Ông lẩm bẩm.

Chuông cửa chợt vang lên, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Chu Việt đúng lúc mang theo túi nguyên liệu nấu ăn tới.

Anh ta gật đầu chào hỏi Ôn Dư: “Đại tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Thực ra Ôn Dư không quá thân với Chu Việt, trước kia họ chỉ tiếp xúc qua loa vì chuyện công tác trong công ty của cha thôi. Thậm chí Ôn Dư còn chưa từng nghiêm túc nhìn kỹ anh ta trông ra làm sao.

Nhưng hôm nay cuối cùng cô cũng có cơ hội nhìn rõ anh ta rồi.

Mặc áo sơ mi trắng, đeo kính gắn dây tơ vàng, nhìn qua là biết người có học thức, trông ngay thẳng chính trực, gọn gàng sạch sẽ.

Ôn Dư cũng gật đầu: “Đã lâu không thấy bí thư Chu, rất cảm ơn anh đã giúp đỡ cha em trong khoảng thời gian này.”

Chu Việt cười rất dịu dàng: “Có gì đâu, anh vừa tốt nghiệp đã vào làm cho ngài Ôn rồi nên quen tay quen việc thôi.”


Ôn Dư đáp ‘‘Vâng’’ một tiếng, xem như kết thúc cuộc trò chuyện: “Vậy… anh đưa công văn cho em xử lý là được rồi.”

“Ừm.”

Ôn Dư cầm công văn trở lại phòng riêng của mình.

Tuy cô đã rời đi một thời gian nhưng căn phòng vẫn rất sạch sẽ và gọn gàng. Khăn trải giường mới tinh, còn có một con thú bông trong bộ phim hoạt hình cô thích xem nhất đặt giữa gối.

Vốn dĩ cô từng rất quen thuộc với nơi này, nhưng giờ lại thấy có chút xa lạ.

Những thứ cô mua vẫn đặt nguyên trong phòng thay đồ, toàn bộ đều là hàng xa xỉ, bản giới hạn.

Ôn Dư ngón tay xẹt qua từng thứ một, giống như đang nói tạm biệt với quá khứ xa hoa của mình, rất tiếc nuối nhưng cũng thấy may mắn vì dù có phá sản thì cô vẫn có thể dựa vào những đồ này để giúp cha một tay.

Tuy cuộc nói chuyện vừa rồi không quá nghiêm trọng như trong tưởng tượng của cô, nhưng Ôn Dư rất rõ ràng, Ôn Dịch An và cô chỉ đang nỗ lực tỏ ra vui vẻ vì không muốn làm đối phương lo lắng thôi.

Ôn Dư thở dài, ngồi xuống trước bàn hoá trang, đọc kỹ rồi ký vào từng trang công văn mà Chu Việt đưa.

Lúc cô ký xong rồi chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài thì bất cẩn đụng vào chiếc bình nhỏ trên bàn, cúi xuống nhìn mới phát hiện…

Đây là chai nước hoa cô từng mua tại một xưởng sản xuất thủ công ở Paris, cô từng dùng thử vào cái đêm đi tham gia lễ hội âm nhạc, mùi hương có nó rất thoải mái.

Ôn Dư vốn không muốn cầm đi bất cứ thứ gì trong phòng này.

Nhưng giờ cô lại không nỡ bỏ chai nước hoa ở đây.

Một lát sau, cô dứt khoát cầm lấy nó rồi đặt trong túi khoác.

Coi như lưu lại một kỷ vật của quá khứ đi, sau này muốn nhớ lại cũng có thứ để hồi tưởng.

Lúc cô trở lại phòng khách, Chu Việt đã nấu xong một bàn đồ ăn.

Bốn món ăn và một món canh, chay mặn đủ cả.

“Ngài Ôn nói em thích ăn thịt thăn chua ngọt, anh lần đầu tiên nấu món này nên không biết có hợp khẩu vị em không.” Chu Việt nói, kéo ra ghế dựa cho Ôn Dư: “Hy vọng đại tiểu thư ăn xong rồi cho anh xin nhận xét nhé.”

Ôn Dư: “…”

Ôn Dịch An ngồi xuống, thúc giục Ôn Dư: “Ngồi đi, ngây ngẩn đứng đấy làm gì.”

Ôn Dư giao công văn cho Chu Việt, im lặng một lúc lâu mới áy náy nói: “Cha ơi, chắc con không ngồi ăn cùng mọi người đâu, con đã đặt vé bay về Kinh Thị vào tối nay rồi.”

Ôn Dịch An giật mình: “Vừa về đã định đi luôn rồi à?”

Ôn Dư khẽ gật đầu.

Ôn Dịch An buông đũa, im lặng không nói chuyện.

Ôn Dư cũng rất phân vân.

Đã 5 giờ 40 rồi, Tưởng Vũ Hách còn có tiệc vào tối nay nữa.

Ở thêm nửa giờ chắc là… vẫn kịp nhỉ?

Ôn Dư không muốn thấy khuân mặt buồn bã lưu luyến của cha, nếu thời gian để ăn một bữa cơm với cha cũng không có thì cô còn trở lại để làm gì.

Định làm cha buồn thêm sao?


Cô không đắn đo nữa.

Ôn Dư ngồi xuống, mỉm cười kẹp một miếng thịt nhỏ lên: “Thôi, con phải nếm thử tài nấu ăn của bí thư Chu đã rồi mới đi.”

Hai người đàn ông nghe vậy đều đồng thời mỉm cười.



Ôn Dư chưa từng ăn một bữa cơm ngắn ngủi mà lại ấm áp thế này với cha bao giờ.

Lúc tạm biệt, Ôn Dịch An trông đã vui vẻ hơn lúc trước rất nhiều: “Yên tâm đi, cha sống một mình rất tốt, đúng rồi, thay cha chào hỏi anh bạn của con nhé, bảo cha lần sau sẽ tự mình tới Kinh Thị cảm ơn cậu ta vì đã giúp đỡ con.”

Ôn Dư đồng ý qua loa cho có.

Chu Việt tiễn Ôn Dư đến cửa chung cư, thấy cô sốt ruột tìm cách bắt xe, nói: “Bây giờ đang lúc cao điểm nên rất khó gọi xe nên để anh đưa em qua đó đi.”

Đã 6.30 nên Ôn Dư không dám lại trì hoãn, do dự một lát, đồng ý với Chu Việt.

Chu Việt lái một chiếc SUV, thùng xe rộng rãi sáng loáng, ngồi vào rất thoải mái giống như chủ nhân của nó.

Ôn Dư thắt kỹ đai an toàn: “Làm phiền bí thư Chu rồi.”

Chu Việt giật mình, sau đó cười khẽ: “Anh cảm thấy đại tiểu thư đã thay đổi rất nhiều.”

“Vậy à?” Ôn Dư cười khổ: “Đừng gọi em là đại tiểu thư nữa, hiện tại thời thế thay đổi rồi, anh cứ gọi thẳng tên em đi.”

“Ừm.” Chu Việt dừng một chút, mới nhẹ nhàng tha thiết gọi: “Ôn Dư.”

Ôn Dư không chú ý tới cảm xúc của anh ta đã thay đổi, nghiêng đầu hỏi: “Em nhờ anh một chuyện được không?”

Chu Việt: “Chuyện gì?”

“Anh bán giúp em mấy bộ quần áo và đồ đạc trong phòng em cho cửa hàng đồ cũ nhé? Hiện tại có giữ mấy thứ đó cũng chẳng để làm gì, anh xem bán được bao nhiêu tiền, nếu công ty còn thiếu nợ thì bổ sung vào, còn…”

Ôn Dư ngẫm nghĩ tìm từ, vài giây sau mới nói: “Lương tháng của anh là bao nhiêu? Em sẽ thay cha trả cho anh.”

Ôn Dư không muốn thiếu nợ người khác.

Cũng hy vọng làm như vậy thì Chu Việt sẽ hiểu ý cô muốn nói.

Chu Việt trầm mặc một lát, không từ chối: “Được.”

“Cảm ơn anh.” Ôn Dư thở phào, nhìn con đường phía trước, hỏi: “Sắp tới chưa anh?”

“Sắp rồi, rẽ vào đường kia là tới.”

Ôn Dư vừa nghe lập tức bảo anh ta: “Anh đưa em tới đây được rồi.”

Chu Việt sửng sốt: “Sao thế?”

“Em đang vội nên xuống đây luôn.” Ôn Dư cởi đai an toàn ra: “Cảm ơn anh, hẹn gặp lại.”

“…”

Chu Việt còn đang lơ ngơ đã thấy Ôn Dư xuống xe, liếc thấy chỗ cô ngồi có một chai nước hoa nhỏ bị rớt lại.

Anh ta vội xuống xe đuổi theo: “Ôn Dư!”

Ôn Dư quay đầu lại.

“Em đánh rơi đồ này.”

Ôn Dư thấy chai nước hoa, lại quay về cầm lấy nhét vào trong túi: “Cảm ơn anh, em đi trước.”

“Em không sao chứ?” Chu Việt không yên tâm hỏi một câu.

“Không có việc gì, sắp muộn giờ bay nên đi nhanh khẻo không kịp thôi, chào anh nhé.”

Ôn Dư vừa dứt lời, trực giác của cô đã mách bảo rằng có một hình bóng quen thuộc đang theo dõi cô ở đằng sau.


Thân hình cao lớn, mặc bộ đồ đen, mang theo một tia nguy hiểm tiến tới gần cô.

Trái tim đập mạnh liên hồi, rõ ràng biết người tới là ai nhưng Ôn Dư vẫn mù quáng hy vọng đây chỉ là ảo giác.

Tim đập nhanh tới mức suýt nhảy ra khỏi cổ họng, Ôn Dư chậm rãi xoay người, vừa thấy rõ khuân mặt của người kia, toàn thân chợt trở nên lạnh ngắt…

Cô thấy Tưởng Vũ Hách bước ra khỏi chiếc xe đỗ cách đó 20 mét tại ngã rẽ.

Người đàn ông mặc chiếc áo gió màu đen, khuôn mặt lạnh tanh, dùng một bàn tay đóng mạnh cửa xe.

Lúc này anh đang đi tới phía của cô.

… Đúng là sợ cái gì thì đến cái đó mà.

Ôn Dư cảm giác dòng máu bắt đầu sôi sùng sục trong thân thể rồi chạy ngược lên não, choáng váng tới mức không biết làm sao, cả người cứng đờ đứng ở chỗ đó.

Chu Việt thấy cô tự dưng trở nên khác thường: “Em làm sao thế?”

Thấy Tưởng Vũ Hách ngày càng tới gần mình, chân của Ôn Dư run rẩy, cố gắng giữ bình tĩnh nói với Chu Việt: “Đừng nói chuyện, lát nữa nhất định không được thừa nhận là anh quen em, em nói cái gì thì anh làm cái đó, biết chưa?”

Chu Việt cái hiểu cái không, còn chưa kịp ngẫm lại xem Ôn Dư có ý gì đã thấy cô gọi một tiếng: “Anh trai, em ở chỗ này!”

Chu Việt: “…?”

Anh trai?

Tầm mắt hướng về phía cô đang nhìn.

Đúng lúc Tưởng Vũ Hách đã đi tới trước mặt.

Anh đứng yên, nhìn chằm chằm Ôn Dư cùng Chu Việt…

“Đi đâu?” Giọng nói lạnh tanh lại uy nghiêm tới đáng sợ.

Ôn Dư chuyển biến cảm xúc rất nhanh, che giấu sự khẩn trương rồi giả vờ sợ hãi nói: “Xin lỗi anh, em với anh Lệ Bạch đang tới chơi hội trên cầu Giang Kiều thì lạc đường. Em không mang tiền, định đi theo bản đồ để về khách sạn thì lại đi lầm đường, còn may được anh chàng đẹp trai này giúp đỡ đưa về tận đây.”

Đâm lao thì phải theo lao, Ôn Dư nói xong rồi xoay người nói với Chu Việt: “Làm phiền anh quá, hay là chúng ta kết bạn trên WeChat đi, đợi lát nữa em sẽ chuyển tiền xe cho anh.”

Sau đó mỉm cười đầy thâm ý…

Thông minh chút đi đại ca! Nhìn ánh mắt em ra hiệu ấy!

Mạng sống của em phụ thuộc hết vào lời nói của anh đấy!

Nghĩ kỹ rồi mới mở miệng!

Chu Việt lại không nhúc nhích.

Anh ta vẫn còn nhìn chằm chằm vào kẻ mà Ôn Dư gọi là “Anh trai”.

Tưởng Vũ Hách cũng lạnh lùng nhìn lại Chu Việt.

Ngắm nghía, xem xét, cảnh giác… Mọi cảm xúc chất chứa trong ánh mắt của Chu Việt đều mang theo sự tiêu cực.

Không khí như bị đóng băng lại, Ôn Dư lo muốn chết, gân xanh trên huyệt thái dương co giật liên hồi, lòng nóng như lửa đốt.

Đang do dự, định mở miệng phá vỡ bầu không khí…

Chu Việt khẽ cười, lấy di động ra: “Được rồi.”

Ôn Dư thở thào, vui vẻ nói: “Được ạ, để em quét mã của anh.”

Chu Việt phối hợp mở ra mã QR của mình.

Lúc Ôn Dư sắp đưa điện thoại qua, Tưởng Vũ Hách lại tóm chặt lấy cổ tay của cô, kéo mạnh người về phía mình.

Anh nghiêng đầu, ra lệnh cho Lệ Bạch: “Đưa tiền cho cậu ta.”

Nói xong mới liếc nhìn Ôn Dư một cái, chẳng nói chẳng rằng, nắm chặt tay cô lôi vào trong xe.

Ôn Dư: “…”


Bình luận

Truyện đang đọc