Sự thân mật đột ngột này khiến Ôn Dư vô cùng hoảng hốt.
Hai chữ "anh trai" không phải được phát ra từ miệng cô, mà chính là từ miệng của Tưởng Vũ Hách, lông tơ trên người Ôn Dư run lên.
Chuyện gì đã xảy ra với anh?
Ngày hôm qua còn thờ ơ với mình, hôm nay lại nổi hứng chơi trò anh em tình thâm?
Chẳng lẽ là loại tình cảm chân thành tối hôm qua mình đã làm lay động được anh? Đánh thức được lương tâm bị phai mờ đã lâu của anh rồi?
Sau khi cô suy nghĩ lại, ngoại trừ sự cố này, dường như không còn gì khác có thể khiến cho người đàn ông này thay đổi lớn như vậy.
Thật sự không nhìn ra, anh trai vẫn là cái người có tính khí thất thường đó à?
Cửa xe bên phụ lái mở ra, Tưởng Vũ Hách đứng ở bên cửa, đợi Ôn Dư đi đến.
Ôn Dư dừng lại một chút, cô cẩn thận tiến lên hai bước rồi lại dừng lại.
Chờ một chút, hiện tại trong lương tâm anh tựa hồ đang tràn ngập tình cảm gia đình, nếu như anh bình tĩnh lại, thì sẽ không nhiệt tình như vậy đâu nhỉ?
Đến lúc đó, cô sẽ bị anh nói là to gan làm càn, vậy mà dám ngồi cạnh anh à?
Dù sao tâm tình của người đàn ông này thay đổi quá nhanh, Ôn Dư có chút không xác định được.
“Có cần anh giúp không?” Tưởng Vũ Hách đột nhiên hỏi cô.
“A?” Đang rơi vào trầm tư Ôn Dư sửng sốt một chút, cô còn chưa kịp nói ra hai chữ: “Không cần”, Tưởng Vũ Hách đã duỗi tay ra.
Anh nhẹ nhàng đặt cánh tay Ôn Dư lên cánh tay mình, chậm rãi đến gần ghế phụ.
"..."
Đầu óc Ôn Dư nhất thời trống rỗng.
Không đến hai giây, cô đã bị Tưởng Vũ Hách đưa đến ghế phụ lái.
Không chỉ vậy, Tưởng Vũ Hách còn chu đáo giúp cô thắt dây an toàn.
Ôn Dư: "..."
Cảm ơn anh, tôi đã bị tê liệt hoàn toàn.
Ôn Dư cả người cứng đờ, mặc dù nhìn không ra bất kỳ dao động nào trên mặt, nhưng trong lòng cô đã điên cuồng nổ tung.
Điều gì vừa xảy ra!
Người đàn ông này thế mà lại chủ động cùng cô tiếp xúc thân thể?
Anh không ghét phụ nữ chạm vào anh à?
Khoảng cách gần như vậy, Ôn Dư thậm chí có thể ngửi được mùi thuốc lá còn chưa tản đi trên người anh, khi anh cúi người cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh.
Trong nháy mắt nhịp tim cô tăng vọt tới một trăm lẻ hai.
Phía bên anh nhìn thấy Ôn Dư ngồi thẳng người như một con rối gỗ, Tưởng Vũ Hách cau mày: "Em đang làm gì đấy?"
Âm thanh phát ra làm Ôn Dư tỉnh táo lại, cô cố gắng che giấu vẻ mặt kinh ngạc của mình, nuốt nước miếng, gượng cười nói:
"...Không, anh đột nhiên đối xử tốt với em như vậy, làm em có chút không quen thôi."
Sao cô có thể quen với nó được chứ.
Bây giờ cô đang cảm thấy khó chịu dữ dội từ sợi tóc cho đến lòng bàn chân!
Tưởng Vũ Hách nhàn nhạt ừ một tiếng, "Vậy thì tập quen đi, về sau vĩnh viễn là như vậy."
"..."
Ôn Dư bị anh làm cho không thoải mái, ngồi cũng không được tự nhiên:
"Anh à, gần đây anh không vui sao?"
"Anh không vui cũng không thể im lìm như vậy, sao anh không nói cho em biết, nói không chừng em có thể giúp anh?"
Dù sao đi nữa, đừng trêu chọc tôi, được chứ?
Anh thật đáng sợ!
Tưởng Vũ Hách đang lái xe, anh khẽ liếc nhìn Ôn Dư.
Không vui?
Thực sự có một chút.
Anh bắt đầu với cảm giác tội lỗi khi anh nhận ra rằng anh đã có lỗi với cô vào ngày hôm đó.
Anh bắt đầu cảm thấy bất đắc dĩ khi nhìn thấy cô khóc một cách đáng thương và bất lực vào đêm qua.
Tưởng Vũ Hách cuối cùng cũng nhận ra rằng cuộc sống tự do hai mươi sáu năm của mình bắt đầu có thêm một cái đuôi không thể bỏ mặc được.
Thật khó chịu khi nghĩ về nó.
Anh đã quen với tự do, anh ghét bị quấy rầy trong cuộc sống của mình, anh ghét bị người khác kiểm soát và anh ghét mọi nỗ lực thay đổi sự tồn tại của anh.
Nhưng suy cho cùng, chính anh là người đã đến cửa viện điều dưỡng rồi đưa người ta đi.
Vì là người được anh mang về nên không có gì phải phàn nàn cả. Thay vì thờ ơ và tiêu cực, tốt hơn là tích cực, như bác sĩ đã nói, phối hợp với cô làm anh em của cô, hy vọng sớm khơi dậy trí nhớ của cô, để cô có thể sớm được rời khỏi đây còn anh có thể lấy lại sự thanh tịnh trước giờ của mình.
"Anh không phải không vui." Anh đáp lại câu hỏi của Ôn Dư: "Em suy nghĩ nhiều rồi."
Ôn Dư: "..."
Sau đó, hai người không gì nói nữa, Ôn Dư cũng đang yên lặng tiêu hóa sự thay đổi đột ngột trong mối quan hệ của bọn họ.
Sau khi xe đến biệt thự, Tưởng Vũ Hách dừng xe ở cửa: "Em về trước đi, anh còn có hẹn."
Ôn Dư vừa cởi dây an toàn, vừa thuận miệng hỏi: "Anh đi đâu vậy? Đã muộn như vậy rồi."
Câu trả lời theo thói quen của Tưởng Vũ Hách vốn là "Không phải việc của em", nhưng khi lời nói đến đầu môi, anh nhớ đến nhiệm vụ trước mắt, vì vậy anh buộc mình thu lại, kiên nhẫn trả lời:
"Anh có hẹn với một người bạn đi bắn cung."
"Bắn cung?"
Ôn Dư hai mắt sáng lên, cô vừa tháo dây an toàn liền thắt lại: "Nghe có vẻ rất thú vị."
Tưởng Vũ Hách chú ý đến động tác nhỏ của cô, anh nghiêng đầu nhìn cô.
Ôn Dư chớp chớp mắt, "Anh, em cũng muốn đi chơi."
"..."
Tưởng Vũ Hách giữ tay lái một lúc lâu, đấu tranh trong lòng vài giây và cuối cùng anh chịu thua.
Dù sao anh cũng chỉ nói với vẻ mặt thân thiện rằng sau này anh sẽ đối xử tốt với cô, nhưng bây giờ cô chỉ muốn ra ngoài chơi với anh, nếu từ chối chuyện nhỏ như vậy, xem ra cũng hơi mất mặt.
Quên đi.
Tưởng Vũ Hách khởi động xe, "Đi thôi."
Vốn dĩ Ôn Dư chỉ hỏi dò, nhưng cô không ngờ Tưởng Vũ Hách lại đồng ý.
Cô bắt đầu thực sự tin rằng người đàn ông này đã rung động trước những gì cô nói tối qua, sau khi hối hận và tự kiểm điểm sâu sắc, anh đã nhận ra sai lầm của mình.
Nhất định là như vậy!
Ôn Dư không ngờ rằng một màn trình diễn ngẫu hứng của mình lại có thể giải quyết được vấn đề mà cô không thể vượt qua bấy lâu nay.
Đây có lẽ là niềm vui bất ngờ đi.
Mười phút sau, xe dừng lại ở một phòng tập bắn cung tư nhân ở Kinh Thị.
Trước đây Ôn Dư có một người bạn hay chơi bắn cung, cô biết đôi điều về môn thể thao này, mặc dù cô chơi không giỏi lắm nhưng cô biết rằng đó là một trò chơi khi đạt đến trình độ cao thì sẽ yêu thích rồi bắt đầu đốt tiền vào nó.
Tưởng Vũ Hách đã hẹn với một người bạn, Ôn Dư nghe hắn giới thiệu, hóa ra hắn là Kỳ Tự, ông chủ lớn của ngành khách sạn trong nước.
Ôn Dư có ấn tượng với người đàn ông này, khi cô kiểm tra thông tin và phỏng vấn của Tưởng Vũ Hách trên Internet, cô thường xuyên xem các báo cáo về hai người này và biết rằng họ là bạn rất tốt.
"Đây là ai?" Kỳ Tự chỉ vào Ôn Dư hỏi Tưởng Vũ Hách.
Thấy Tưởng Vũ Hách nhất thời không nghĩ ra từ nào thích hợp để giới thiệu về mình, Ôn Dư lập tức giới thiệu: "Xin chào, anh Kỳ, anh cứ gọi tôi là Tiểu Ngư."
...
Sau khi giới thiệu ngắn gọn, Tưởng Vũ Hách và Kỳ Tự rời đi.
Ôn Dư ngồi xem họ chơi.
Tưởng Vũ Hách cởi áo khoác gió ra, tay áo sơ mi đen được xắn lên một nửa, đứng đúng tư thế giương cung kéo tên, nhìn từ phía sau, anh không thua những ngôi sao và người mẫu nam trong làng giải trí một chút nào.
Ôn Dư lặng lẽ chụp ảnh anh từ phía sau và gửi cho Vưu Hân.
Vưu Hân: [Ai vậy?]
Ôn Dư: [Cậu cho bao nhiêu điểm?]
Vưu Hân: [Nhìn đằng sau có thể thấy cái rắm, nếu có bản lĩnh thì cho tôi xem đằng trước.]
Ôn Dư nhìn màn hình cười cười.
Chính diện.
Cô ngẩng đầu lên, lặng lẽ di chuyển xe lăn dưới chân đến vị trí có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của Tưởng Vũ Hách.
Sau đó, nhân lúc anh không để ý, cô đã nhanh chóng chụp vài bức ảnh.
Trong máy ảnh, người đàn ông giương cung nhìn về phía trước, dáng người cao thẳng, thời điểm mũi tên bắn ra, thần sắc bình tĩnh thản nhiên.
Ôn Dư liếc nhìn vài lần, mở lại WeChat và trả lời Vưu Hân:
[Tôi không thể cho cậu xem chính diện, sợ đẹp trai dọa đến cậu.]
Vưu Hân đã gửi một biểu tượng cảm xúc khinh thường: [Tôi không thấy anh chàng đẹp trai nào trong vòng kết nối của chúng ta? Trừ phi là ở cấp bậc của đại boss ông chủ Tưởng, nếu không tôi cũng không bị dọa, cậu cứ yên tâm gửi đi.]
Ôn Dư mím môi, cô gõ ra rất nhiều chữ và ảnh, nhưng sau khi suy nghĩ lại cô quyết định xóa đi.
Khi chủ đề về Tưởng Vũ Hách bắt đầu, cô tin rằng Vưu Hân sẽ quấy rầy cô cho đến bình minh.
Vì lý do an toàn, chúng ta hãy tạm thời quên nó đi và nói về nó vào lần sau.
Vì vậy, cô đã thay đổi chủ đề và hỏi cô ấy: [Cậu có khỏe không?]
Vưu Hân: [Tôi vừa quay xong với một đoàn, tạm thời chưa có cảnh quay nên hiện tại đang nghỉ ngơi ở nhà.]
[Còn nữa, tôi đã rời nhóm câu lạc bộ người nổi tiếng rồi.]
Ôn Dư sửng sốt một chút, lập tức hỏi: [Tại sao?]
[Họ đã loại tài khoản ban đầu của cậu ra khỏi nhóm, vì vậy khi tôi ở lại đó sẽ thật thiếu ý tứ. Bây giờ mọi người đang ca ngợi Triệu Văn Tĩnh, tôi không thể tâng bốc đôi chân thối của cô ta, vì vậy tôi chỉ đơn giản là rút lui, vốn dĩ họ cho tôi vào chỉ vì thể diện của cậu.]
Câu lạc bộ người nổi tiếng là một nhóm nhỏ bao gồm thế hệ thứ hai giàu có của Giang Thành và một số người mẫu và ngôi sao nổi tiếng, trước khi Ôn Dư gặp nạn, cô giống như một sự tồn tại đầy sao trong đó.
Bây giờ họ nói họ sẽ đá thì liền đá.
Điện thoại di động ban đầu của Ôn Dư đã bị mất và cô không thể truy cập WeChat mà không có xác minh danh tính và cô cũng không muốn tốn năng lượng để lấy lại.
Bởi vì đối với cô mà nói, tất cả những gì đã qua đều đã mất, thà vứt bỏ còn hơn.
Bản thân cô hiện tại là một Ôn Dư hoàn toàn mới.
Ôn Dư an ủi Vưu Hân: [Không sao, nếu cậu muốn rút lui thì cứ rút lui, sau này chị đây sẽ đưa cậu bay lên lần nữa.]
Vừa cúi đầu vừa xem tin tức, Ôn Dư đột nhiên cảm thấy có ánh mắt dán vào mình. Cô ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên…
Không biết có phải Tưởng Vũ Hách và Kỳ Tự đang nhắc đến cô hay không, mà lúc này họ đều nhìn sang.
Suy nghĩ của Ôn Dư vẫn còn ở trên người Vưu Hân trong giây lát, cô vô thức bày ra một khuôn mặt tươi cười, sau đó giả vờ đáng yêu, giơ hai tay lên trên đầu và dành cho Tưởng Vũ Hách một trái tim chân thành.
Kỳ Tự cười nhạt một tiếng, xoay người vừa lau cung vừa hỏi Tưởng Vũ Hách: “Cô ấy dành cho cậu trái tim, cậu không đáp một câu à?”
Tưởng Vũ Hách cười một tiếng và nhìn chằm chằm vào mục tiêu: "Tôi không nhàm chán như vậy."
“Cậu không nhàm chán như vậy mà còn đưa người ta về nhà.” Kỳ Tự giương cung, đồng thời Tưởng Vũ Hách cũng kéo dây: “Chẳng lẽ là cậu nhìn thấy cô ấy mất trí nhớ, cậu muốn đoạt cơ hội để giành lấy cô ấy cho chính mình?"
"Có bệnh."
Trong lúc nói chuyện, mũi tên của hai người gần như song song bắn ra.
Khi đến gần mục tiêu hơn, kết quả của hai bên trong nháy mắt đã rõ ràng, Kỳ Tự có ý nói: "Cậu đang nghĩ gì vậy, dường như tối nay cậu không ổn."
Tưởng Vũ Hách cũng không quay lại, cúi đầu chỉnh cung tên, sau đó dừng một chút, "Cậu có quen biết chuyên gia nào có thể chữa trị chứng mất trí nhớ không?"
Kỳ Tự trầm ngâm một lát: "Trước đây ở khách sạn chúng tôi có một bác sĩ nước ngoài giảng bài, hình như là chuyên đề về vấn đề này, tôi nhớ loáng thoáng là bọn họ đã thử qua một phương pháp trị liệu, cũng có hiệu quả, nhưng phải chịu rất nhiều đau đớn.”
Nói xong, Kỳ Tự quay đầu chán nản nhìn Ôn Dư một vòng: "Tôi cảm thấy cô ấy không chịu nổi."
Tuy nhiên, Tưởng Vũ Hách dường như không nghe thấy câu cuối cùng của Kỳ Tự, anh nói thẳng: "Cậu cho tôi thông tin liên lạc của bác sĩ đó."
Từ phòng tập bắn cung trở về, tâm trạng của Ôn Dư rất tốt.
Dù chỉ là ngồi trong sân vận động, nhưng vẫn tốt hơn là quay lại đối mặt với bốn bức tường của phòng công dân hạng ba, thật nhàm chán.
Hơn nữa, xem Tưởng Vũ Hách bắn một mũi tên thực sự là một cảnh tượng thú vị.
Ôn Dư lén lút liếc nhìn Tưởng Vũ Hách, người đàn ông này đang chuyên tâm lái xe, không để ý đến cô.
Suy đi tính lại, người ta đã đưa cô đi chơi, đổi lại cũng đến lúc cô phải nói gì đó.
Thế là Ôn Dư hắng giọng, ngồi xuống bắt đầu công việc:
"Anh, anh bắn tên nhìn rất đẹp trai nha."
Tưởng Vũ Hách: "..."
"Anh chỉ đứng đó, những người bên cạnh đều bị anh làm cho lu mờ."
"..."
"Thật đấy, em thấy rất nhiều người đẹp lén lút chụp ảnh anh và giám đốc Kỳ, nhất định là sức hút của anh đã chinh phục được họ."
"..."
Tưởng Vũ Hách nhìn về phía trước, một tay điều khiển vô lăng, tay kia chống lên cửa sổ xe, rõ ràng anh đang làm động tác thở phào nhẹ nhõm.
Anh đang học cách chấp nhận tiếng huyên thuyên trong xe.
Một lúc sau, "Thật à."
Tưởng Vũ Hách nói như thể anh có hứng thú cùng Ôn Dư tiếp tục chủ đề này, nhưng trên thực tế, khuôn mặt anh vô cảm: "Vậy, em cảm thấy ai hấp dẫn hơn, anh hay hắn?"
Giỏi thật, anh còn không biết xấu hổ.
Anh hỏi câu này không phải là đang chờ tôi khen đó chứ?
Ôn Dư hiểu quá rõ.
Dựa theo lệ thường, Ôn Dư sẽ tung hô Tưởng Vũ Hách lên tận trời.
Nhưng hôm nay cô sẽ không làm thế.
Bởi đôi khi quá chu đáo sẽ khiến cô giống như một con cún không có nguyên tắc chỉ biết nịnh nọt, thủ thuật này có thể hiệu quả lúc đầu nhưng lâu dần sẽ khiến người khác chán ngán và cảm thấy cô đạo đức giả.
Cố chấp quá đến cuối cùng chỉ còn hai bàn tay trắng.
Những gì Ôn Dư phải làm là đánh tỉnh Tưởng Vũ Hách, người đã bị mắc kẹt trong vùng thoải mái.
Cô phải dùng sự thật tàn khốc nói cho anh biết rằng cô là một người phụ nữ nguyên tắc, trang nhã, công bằng và chính trực.
Huống chi, giám đốc Kỳ còn nhiệt tình hơn anh một chút, trên đường hắn còn biết mang nước cho cô.
Đúng vậy, hôm nay là để khen ngợi giám đốc Kỳ.
Ôn Dư cố ý làm dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ so sánh: "Áo sơ mi trắng và cặp kính gọng vàng của giám đốc Kỳ phối rất đẹp, đẹp trai và ổn định, chín chắn và khôn ngoan, đầy cung kính, khí chất cao quý và thần bí."
Tưởng Vũ Hách không nói gì, chờ cô tiếp tục đánh giá mình.
Bất quá, đợi hai giây sau, "Anh, về phương diện này anh còn kém một chút."
"?"
"Vậy xin lỗi anh, em chọn anh Kỳ."
"...?"
Tưởng Vũ Hách cười nhạt một tiếng
Thật là một người em tốt.
Cho cô ăn, cho cô chỗ ở, đóng vai anh trai chết tiệt, nhưng cuối cùng anh so sánh với một người đàn ông mới gặp còn kém?
Tưởng Vũ Hách tiếp tục lái xe mà không nói một lời. Mãi đến khi dừng lại ở một ngã tư đường, anh mới lạnh lùng nói với không khí:
"Đừng mơ mộng nữa, hắn có bạn gái rồi, không đến lượt em đâu."