IZUMIN, TA YÊU CHÀNG MẤT RỒI!

Sao mik lười thế nhỉ? Một chương truyện chưa tới 1000 từ nữa!?

Cơ mà mí bẹn yên tâm đi, hai chap sau sẽ dài và hơi ngọt cho mí bạn ăn đấy!???❤??

Cho nên nhớ đọc nhá! He...he...

‐----------------

Chương 21: Gặp Hashan.

Hôm nay là lễ Phiên Hội, ngày lễ dành cho những thương nhân buôn bán. Tại dịp này, thương nhân từ khắp nước đều được chào đón ở bất kỳ đâu. Họ đem đến những mặt hàng hóa đa dạng, phong phú từ phẩm hạ, trung đến thượng. Mỗi loại sản phẩm chất lượng đảm bảo tốt hơn cả tốt mà mắc cũng hơn mắc. Nghĩa là tiền tệ phụ thuộc hoàn toàn vào chất lượng của chúng. Chung quy đây là quy luật vốn có trong xã hội, ta bán ngươi mua, tiền trao cháo múc. Muốn có gì trước tiên phải nói đến tiền! Bởi vì có tiền là có tất cả!

Là người hiểu rất rõ điều này, Hashan cũng không nằm ngoài nhóm đó. Muốn sống phải ăn mà muốn ăn là phải có tiền. Giống như bao người, huynh cũng làm ăn buôn bán bằng nghề y của mình. Làm thuốc chữa bệnh cho bá tánh, không phân giàu nghèo sang hèn. Đó là nghề của huynh.


Nói đi cũng phải nói lại, sau lần được y quan trữ danh Sunmest nhận làm đệ tử tay nghề của y tốt lên rất nhiều. Có thể nói, khắp Astiria này có ai tay nghề bằng y?

Vì thế, Hashan liền mở một sạp thuốc nho nhỏ, khám chữa cho bá tánh. Y tạm thời không liên lạc được với thúc thúc của mình. Nhưng cũng chả muốn liên lạc vì sau những gì thúc ấy đã làm.

Đang thẩn thơ hồi lâu, Hashan bỗng nghe được tiếng huyên náo ầm ĩ không thôi. Mà từ phía đó, cư nhiên lại truyền đến một giọng nói quen thuộc....

-Diana?

Vô thức đứng bật dậy, y lao nhanh về hướng đó. Đầu óc lẫn trái tim ngổn ngamg cảm xúc, rung động từng hồi.

Là muội sao?

------

Xa xa, giữa đám người đông đúc. Có một vị nữ tử đang vui đùa bên hồ, cất lên một bài ca câu từ lạ lẫm. Trăng trên cao khẽ chiếu rọi xuống bóng dáng bé nhỏ của nàng, làm dung mạo càng thêm lung linh, huyền ảo. Bên cạnh nàng còn có một nam tử khác, trạc tuổi. Dung mạo ngây thơ nhưng toát lên một nét gì đó sắc xảo, ngoại hình có chút giống nàng.


- Diana?- Hashan khẽ gọi nữ tử ấy.

Diana nghe có ai gọi mình, giọng quen thuộc. Cô quay đầu nhìn người đó. Lập tức trong mắt tỏ vẻ phấn khởi.

- Hashan!!

Cô đứng bật dậy chạy về phía y, như một đứa trẻ nhảy cẫng lên mà ôm chầm lấy.

- Cuối cùng cũng tìm được huynh rồi!- Nở nụ cười xinh đẹp. Cô nhìn y, có chút nhớ mong. Hashan bị cô làm kinh vía một hồi, dần dần mới bình thản đáp lại nụ cười ấy. Y nói:

- Lâu rồi không gặp...

Vẫn là ánh mắt ôn nhu, thanh tịnh.

- Đây là...-Kuro lúc này tiến lại chỗ họ. Hashan liếc mắt nhìn sang, hỏi nhỏ. Kuro thấy vậy khẽ cười, tự giới thiệu bản thân mình:

- Tại hạ là Kuro, một thương nhân nhỏ.

- Ồ...- Hashan chỉ tỏ vẻ ngạc nhiên một cái rồi thôi. Lúc đó, trời đã khuy nên y mời hai người họ hãy ký túc qua đêm như khách. Tất nhiên, Diana và Kuro đều vui vẻ bằng lòng.


--------

Đừng ném đá a~?

Bình luận

Truyện đang đọc