IZUMIN, TA YÊU CHÀNG MẤT RỒI!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 33: Thoát ra ngoài.

Nguyên ngày hôm đó, Diana bị Izumin nhốt, không cho cô ra ngoài gặp ai. Dường như anh muốn tách biệt cô với thế giới vậy.

Cô không hiểu anh đang muốn làm gì, chẳng lẽ lại muốn bắt cô làm công cụ chinh phục Địa Trung Hải? Nói tới đây, cô lại nghĩ đến câu chuyện mình được kể ở khách điếm. Có khi nào đây là một kế hoạch của anh? Anh đã đoán được trước là cô chưa chết nên mới làm vậy? Nếu đúng là như vậy thì Izumin cũng quá giảo hoạt rồi!

Mặc kệ! Cho dù anh làm gì cũng không liên quan đến cô! Điều duy nhất cô cần làm bây giờ là phải tìm cách thoát ra ngoài. Sau đó tìm Hashan để bắt đầu kế sách. Ramah đang chờ cô, Radiah và Hashan cũng đang chờ cô, cô không thể để họ lo thêm nữa!

Diana ngồi trên giường, đăm chiêu suy nghĩ kế. Đột nhiên, ai đó đẩy cửa bước vào làm cô hoảng, hóa ra đó chỉ là một thị nữ. Nhìn người này, Diana trong đầu lại lóe lên một ý tưởng.


Cô tiến lại gần thị nữ đang dọn dẹp đó, giơ tay lên một chiêu hạ xuống làm nàng ta ngất đi.

He...He...Xin lỗi tỷ muội, cho ta mượn y phục của ngươi chút a!

Mắt hạnh trong đêm lóe lên tia ranh mãnh khiến người hãi hùng...

-------------

Radiah...

-Trang chủ!-Một người hớt hải từ ngoài chạy vào, trên tay cầm một phong thư. Ramah nhìn phong thư đó, vội bỏ đồ đạc trên tay chạy ra lấy.

-Diana...Nàng...-Nhìn nội dung trong thư, hắn không khỏi bực dọc thở dài, lòng đầy lo lắng.

Nàng biết nơi đó nguy hiểm thế nào mà Diana, sao lại còn tới nữa?

Hai tay cầm thư không kìm được mà run lên nhè nhẹ. Ramah nghĩ gì đó liền đi ra ngoài, ra lệnh cho người phía sau:

-Ngươi hãy chuẩn bị cho ta một con lạc đà! Ta cần đi ra ngoài! Sau đó nói với dân làng tạm thời ta sẽ vắng mặt, bảo họ tự lo cho mình đi!


Người sau nghe vậy liền nhanh chóng làm theo, không dám chậm trễ. Có thể hắn cũng đoán được tại sao trang chủ lại hối hả như vậy, ắt hẳn là có liên quan đến phu nhân.

Đêm hôm đó, Ramah đơn thương cưỡi lạc đà chạy trên sa mạc.

-------------------------

Kinh thành Hatusha...

-Diana!

Hashan tìm được Diana, trong lòng vui sướng. Y vội ôm cô vào lòng, cả người run lên. Diana thấy vậy cũng chỉ nhẹ nhàng mà ôm lại y, như đang trấn an. Cô đang muốn nói thêm gì đó thì lại bị y chặn họng:

-Muội đi đâu vậy hả? Ta đã tìm muội suốt ngày nay đấy! Có biết ta lo lắm không?-Y trách mắng cô, rất tức giận mà ôm cô chặt hơn nhưng rồi lại nhẹ nhàng buông lỏng, sợ cô đau. Cô nghe vậy thầm cười một cái, trong lòng ấm áp nói:

-Ta không sao! Chỉ là muốn nhìn xem nơi này thế nào thôi!-Cô đẩy y ra, nhìn y mà nói. Ánh mắt nhẹ nhàng nhưng thực chất lại đang cố tình che giấu điều gì đó. Hashan nhìn ra điểm này nhưng y không hỏi vì có lẽ cô không muốn nói cho y biết. Nếu đã không muốn nói thì thôi.


-Xin lỗi huynh nhé!-Cô nắm một góc tay áo y, làm nũng. Hashan đột nhiên cảm thấy lòng bớt giận, hắng giọng tha thứ.

Sau đó, Diana liền bàn tiếp với Hashan công việc. Vì hôm nay có khá nhiều chuyện xảy ra nên mọi chuyện để mai mới bàn tiếp. Hai người đành gác lại chuyện công, quyết định tìm một khách điếm nghỉ qua đêm.

Trong khi đó, tại Ái Tư phủ...

"Chát...Chát..."

Từng tiếng gioi vọt giòn giã vang lên, lục y rách tươm nhuốm máu một mảng. Xa xa, bạch y nam tử tay cầm kinh thư nhìn người trước mắt, tàn lãnh hỏi:

-Ngươi biết tội chưa?

-Dạ biết!-Lục y đẫm máu, nam tử kia giọng điệu yếu ớt đáp lại. Bạch y nam tử thấy vậy, nhếch miệng nói:

-Tiếp tục làm việc đi...

-Vâng!!

-------------------------

Sáng hôm sau, Diana và Hashan đã đến được nơi đúc luyện vũ khí cực phẩm nhất Hittitle. Ban đầu, cô nghĩ mọi chuyện rất dễ dàng nhưng không ngờ:
-Ký kết thương mại? Xin lỗi tiểu cô nương, nếu cô muốn ký kết thương mại e không chỉ hỏi ta là được!-Xenus, ông chủ của lò rèn cười nói với cô. Diana thấy vậy, nôn nóng hỏi tiếp:

-Vậy ta còn phải hỏi ý ai nữa?

-Thì chính là ông chủ thực sự của nơi đây, Hoàng tử Hittitle!-Ông đáp.

-Cái gì?!-Cô kinh hãi thốt lên, lắp bắp không nói thành lời:

-Thế này....Thế này làm sao được chứ?

Ông nói tiếp:

-Sao mà không được, hoàng tử của ta rất ôn hòa lại coi trọng việc phát triển đất nước! Chỉ cần có lợi cho nước, ngài đều đồng ý!

Nhìn vẻ mặt tự hào của ông càng khiến Diana rầu hơn. Cô đương nhiên biết cái này. Vì nó mà cô mới thấy sợ.

Điều đầu tiên là, cô muốn tránh anh. Nếu gặp lại sẽ chỉ có nước bị bắt, nhốt lại chứ nói gì đến việc giao dịch thương mại chứ?
Cái thứ hai là, Radiah vốn dĩ còn là một vùng nhỏ bé. Xét về vấn đề đem lại lợi ích cho Hittitle, chắc chắn là chả có lấy một xu. Như vậy, đời nào anh đồng ý.

-Haiz.....-Diana thở dài, mờ ảo thấy tương lai mù mịt. Cô nên làm sao đây?

Xenus thấy cô buồn như vậy liền khích lệ:

-Tiểu cô nương, có vẻ cô thích mấy việc luyện đúc này lắm à?

Diana gật đầu, đây cũng là lí do đi.

Ông nhìn cái gật đầu của cô, bật cười lớn nói:

-Ha....Ha....Vậy thì tiểu cô nương có muốn học nghề không? Đích thân ta sẽ dạy cho cô!-Ánh mắt ông lóe lên vẻ thích thú. Sống đến ngần tuổi này, đây là lần đầu tiên ông nghe thấy chuyện một tiểu cô nương thích những việc của nam tử đấy! Quả là khác lạ a!

-Thật....Thật sao?-Cô vui mừng hỏi lại, tương lai bỗng chốc lóe lên một tia sáng rực rỡ.
Ông ấy gật đầu khẳng định. Cô liền vui sướng ôm lấy ông, mỉm cười hạnh phúc.

-Đa tạ người, sư phụ!- Cô gọi một tiếng, cúi đầu cảm tạ. Xenus cũng bằng lòng nhận cái tạ đầu này của cô. Và thế là những ngày tháng tập sự bắt đầu, có vất vả cũng có hạnh phúc. Cô học hỏi được ở đây rất nhiều thứ, không chỉ về nghề mà còn về cuộc sống. Những trải nghiệm trong đời hay cuộc sống thật sự. Quả là một kỉ niệm đáng quý!
Mọi người nhìn ảnh đoán xem ai nào?

Bình luận

Truyện đang đọc