IZUMIN, TA YÊU CHÀNG MẤT RỒI!

Chương 26: Tiến vào sa mạc chết.

Ngay đêm đó, Diana và Izumin lên đường đến Babylon. Trải qua một quãng đường khá dài, họ cũng đến nơi. Khi ấy chỉ thấy tòa tháp Babel hùng vĩ chọc trời kia bỗng bùng lên một ngọn lửa hung tàn.

"Híiiiiii-----"- Izumin thắng dây ngựa, liếc mắt kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Là do Carol làm sao? Nàng ấy quả thực là nữ thần!

Đêm đã khuya, nền trời vốn tối đen u ám nay vì nguyệt thực diễn ra mà trở nên tối tăm hơn. Tháp Babel bị lửa thiêu đốt giữa đêm đen trông như một bó đuốc rực sáng khổng lồ. Cảnh tượng kinh ngạc đến khó tả.

Thật tiếc cho một kỳ quan thiên nhiên mà!

Diana nhìn mà lắc đầu ngao ngán, bĩu môi không đành lòng.

Nhưng mà dù sao người ta cũng là nữ chính của bộ truyện. Tác giả muốn tung hô thì sao chả được. Hết năm lần bảy lượt chị ấy làm nên kỳ tích, khiến người ta nhầm tưởng là con gái nữ thần. Izumin và nhiều người cũng vì thế mà mê Carol như điếu đổ.


Còn cô sẽ không ngốc như chị ấy đâu! Cô muốn có cuộc sống yên bình dù cho bản thân vô tình sở hữu một loại thần lực kì dị này. Mong ước của cô chỉ đơn giản là muốn được về nhà, muốn thoát khỏi đây mà thôi! Tuy giờ chưa làm được nhưng rồi cũng sẽ có một ngày cô thực hiện được nó!

-Ta đi đây!- Diana quay qua nói với anh. Đôi mắt trong veo bình thản lạ thường.

-Được! Bắt Carol về đây cho ta, không được để ai biết hết!- Anh ra lệnh, ngữ liệu lẫn biểu cảm lạnh như gió Đông.

Diana nghe vậy lòng hơi chùng xuống song cô khẽ nhếch miệng cười một cái , đáp lại anh:

-Có gì khó chứ!- Nghe chừng có vẻ rất tự tin, không chút lo âu. Gương mặt hơi nghiêng của Diana bị bóng tối che đi một nửa nhưng không hề làm lu mờ đi vẻ đẹp của nó. Ở cô, đôi mắt hạnh tinh xảo ấy toát lên một tia sáng gì đó lấp lánh, chói mắt. Nó cùng với nụ cười xinh đẹp kia lộ ra vẻ tự tin, một bông hồng kiêu hãnh. Khiến Izumin tự khắc mà thấy thật chói lóa cũng thật ấm áp.


Song, cô chầm chậm cưỡi lạc đà về phía trước. Izumin bỗng dưng muốn nói gì nhưng lại thôi. Lúc này, Kuro từ phía sau tiến đến:

-Hoàng tử, ngài có muốn tôi đi theo cô nương không?

Vẫn là hắc y ngày nào, Kuro quỳ gối trước vị chủ tử đáng kính. Thân ảnh nhỏ gầy của anh như hòa vào màn đêm tĩnh mịch.

Chỉ thấy Izumin khẽ lắc đầu, nói:

-Không cần! Ngươi bây giờ lập tức đến Hatusha chuẩn bị những gì ta cần đi!

-Vâng! Thuộc hạ đi ngay!- Lĩnh mệnh xong, Kuro liền biến mất hệt như lúc đến. Phiêu miếu vô kỵ tuyết.

Izumin lại lặng lẽ quay đầu nhìn tòa tháp rực cháy kia, suy nghĩ chút rồi phi lạc đà chạy tới.

........

Càng đến gần tòa tháp Babel ta càng cảm nhận được sức nóng của nó từ trận hỏa hoạn. Tòa tháp hùng vĩ, chọc trời ngày nào nay đang bị ngọn lửa hung tàn thiêu đốt, như lời trừng phạt thích đáng cho kẻ kiêu ngạo.


Diana cưỡi lạc đà lại gần một bụi lùm rồi nhảy xuống. Cô quan sát xung quanh một chút rồi cởi y phục.

Dướ lớp vải bố là một tầng y phục mỏng manh, gọn nhẹ, là bộ đồ cô mặc từ thời hiện đại đến, trên lưng thì khoác chiếc ba lô. Diana men theo đường đến con sông lối liền với cống thoát nước của tầng hầm. Theo trí nhớ của bản thân, một lát nữa Carol cùng Unasu và Ruka sẽ xuất hiện ở đây. Cô sẽ đi trước họ một chút sắp xếp kế hoạch mà bắt cóc Carol.

"Tùm...".

Bọt nước văng tung tóe, thân ảnh nhỏ dần biến mất sau làn nước.

Ngay khi cô lặn xuống nước, chiếc lắc chân liền sáng lên rỏa ra một thứ hào quang lấp lánh bao trùm lấy cô. Nhờ vào nó mà cô có thể thở dưới nước dễ dàng. Mắt cũng sáng rõ hơn.

-Thấy rồi!- Điểm đến lọt vào tầm mắt, Diana bơi nhanh lại đó. Cống thoát nước đã bị đá lấp hơn phân nửa. Cô dùng thần lực để di chuyển mấy khối đá đó ra rồi mới chui vào.
-Phù~-Diana nhanh chóng ngoi lên mặt nước đồng thời một tiếng thất thanh vang lên:

-A!!Có người!

Cô nhanh chóng nhận ra tiếng kêu đó, là Carol. Vì vậy, cô liền đáp lại:

-Là muội, Carol! Lunar đây!

-Lunar?-Nghe cô xưng danh, Unasu bên cạnh mặt biến sắc.

Nghĩa tử của Hoàng hậu Hittite?

-Lunar, là muội sao? Muội đến cứu ta ư?-Cô gái tóc vàng chạy tới hốt hả. Mặc dù trên người nàng lấm lem,bụi đất nhưng cái vẻ đẹp rạng ngời kia lại  chẳng hề bị che lấp.

-Lệnh bà cẩn thận!-Unasu lòng hốt hoảng, chạy theo Carol.

Thấy vậy, Diana không nói gì. Cô chỉ mỉm cười rồi bước tới, gật đầu một cái.

-Giờ phải mau chóng đi ra ngoài, nơi đây sắp sập rồi!-Tay chỉ lên trần nhà, nó bắt đầu nứt ra kèm theo những tiếng đổ vỡ.

-Ơ, được...được!-Carol tin tưởng gật đầu nghe theo.

Sau đó, bọn họ bắt đầu làm theo lời Diana lần lượt lặn xuống. Carol đi đầu cùng Unasu theo sau là Ruka và cô.
Nhìn kế hoạch diễn ra suôn sẻ như vậy, Diana trong lòng mừng thầm. Cô nhân lúc Unasu và Ruka bị mấy bụi lau sậy cản trở mà dùng thần lực bắt lấy Carol. Chỉ trong chớp mắt tụi cô đã biến mất khỏi tầm mắt họ.

-Lệnh bà!!!-Tiếng Unasu kêu lên qua màn nước, nước sộc vào khoang miệng lẫn mũi y, khó thở đến chết. Y bất lực nhìn người nữ tử quan trọng của Ai Cập bị kẻ xấu bắt mất. Ruka ở bên cạnh chỉ biết giãy dụa, mắt trừng lên tuyệt vọng.

Ánh sáng một lần nữa hiện lên, Diana xuất hiện trên bờ tay ôm theo Carol đang ngất xỉu. Y phục của hai người đều ướt sũng, khí trời lạnh lẽo thấu xương. Sợ chị ấy bị cảm lạnh, cô liền nhanh chóng quay trở về bụi lùm cột con lạc đà kia. Đặt tạm chị ấy xuống một chỗ rồi dùng thần lực hơ khô y phục trên người.

Nhìn người con gái trước mắt, cô lại đăm chiêu suy nghĩ. Con người này đối xử rất tốt với cô, cô cũng rất yêu mến chị ấy. Chị ấy lương thiện như vậy bảo cô sao đành lòng hãm hại chị ấy? Nhưng nếu cô không làm thì sẽ có rất nhiều người vô tội phải chết...
Nếu đã vậy cô cũng chỉ còn mỗi nước này....Carol, em xin lỗi...

Y phục trên người đã khô, Diana tính bắn pháo hiệu cho Izumin biết thì quân lính Babylon xông tới.

Chết chửa?! Cô quên mất tình tiết này!!

-Quân đâu? Mau lục soát hết chỗ này cho ta! Nàng ta chưa đi xa được đâu!- Giọng của vị Hoàng đế Babylon kiêu hùng vang lên, chứa đầy sự giận dữ.

Diana nghe mà hoảng loạn, đầu óc trống rỗng.

Nếu để họ phát hiện ra Carol thì toi! Cô phải làm gì đó!

Hai mắt nhắm lại, Diana cố tập trung suy nghĩ, tìm ra phương án tốt nhất lúc này. Rồi đột nhiên, một nụ cười ma mị hiện lên, như nói rằng cô lại tìm ra được điều gì đó.

-Lục soát chỗ này cho ta! Nhanh lên!-Ragashu dẫn binh lính đi về phía chỗ Diana. Mấy binh lính đang tính tiến gần hơn để lục soát thì một bóng đen vụt qua.

-Bắt lấy nàng ta!!-Ragashu ra lệnh, hai mắt hằn tia lửa đỏ. Một đội quân tuân lệnh đuổi theo bóng dáng đó.
Đúng rồi! Chạy đi! Đuổi theo ta đi! Các ngươi mắc bẫy đến nơi rồi!

Diana cưỡi lạc đã phi nhanh về phía trước, điệu hổ ly sơn dẫn dụ đội quân Babylon đuổi theo mình. Đồng thời bắn pháo hiệu cho Izumin. Cô và bọn họ cùng nhau chơi trò rượt bắt, tiến thẳng vào trong sa mạc tử thần.

Bình luận

Truyện đang đọc