Bạch Anh đã nhắn cho Phương Kiều về quyết định của mình, sau đó chị cũng nhắc cô về việc tập luyện tại nhà để không bị quên bài. Phương Kiều nói, sau khi Bạch Anh trở về thành phố F cô sẽ được phân đến trụ sở chính của VIBE để luyện tập hai tháng trước khi tham gia chương trình.
Lúc đọc được tin nhắn này, trong lòng Bạch Anh không khỏi có chút vừa mừng vừa lo. Mừng là vì có thể gặp được nhiều các huấn luyện viên có tiếng trong nghề cũng như nhiều các nghệ sĩ nổi tiếng hơn, còn lo là vì cô sợ mình sẽ làm không tốt như các thực tập sinh đang luyện tập ở đó.
VIBE Entertainment là một công ty giải trí hàng đầu cả nước, là một hãng thu âm và phát hành đĩa có tiếng trong cả thập niên này. Công ty được chia làm ba mảng đào tạo và quản lý, bao gồm âm nhạc, diễn xuất và thời trang. Lâm Phong là một trong những nghệ sĩ điển hình nằm ở cả hai mảng âm nhạc và diễn xuất. Số các ca sĩ, diễn viên và MC nổi tiếng trực thuộc phải nói là khá nhiều cũng như rất chất lượng, trong đó số lượng thực tập sinh cũng chiếm số phần trăm không nhỏ.
Nghe Phương Kiều nói, VIBE cũng đăng ký một nhóm thực tập sinh tham gia Tô Điểm Cầu Vồng, lần này Bạch Anh cũng sẽ tham gia luyện tập với họ. Chỉ là luyện tập chung thôi, còn phần trình diễn thì hai bên sẽ không liên quan đến nhau. Vì trên danh nghĩa Bạch Anh vẫn là thực tập sinh của Hotshot Media, việc đào tạo và luyện tập cũng là bỏ tiền gửi gắm cô qua bên này thôi.
Cuối tháng, Bạch Anh sắm sửa để trở về thành phố F. Lần này cô cũng được xếp ở ghép tạm với thực tập sinh của VIBE nên không cần mang quá nhiều đồ. Chỉ có điều vali hành lý thì nhỏ, nhưng quà để cô mang đi thì nhiều đến nỗi một người không thể xách nổi.
Lúc Phương Kiều tới đón Bạch Anh chị cũng phải tròn mắt kinh ngạc vì số hành lý mà cô đem tới.
"Không phải bảo em mang ít hành lý thôi sao? Nhiều như vậy, định chuyển cả nhà tới đó à?" Phương Kiều vừa chất đồ lên xe vừa hỏi.
Bạch Anh ngượng ngùng gãi đầu: "Đều là đặc sản và quà em đem lên cho mọi người đấy ạ. Em không mang tới cho mọi người trong công ty được, chị giúp em đem cho họ nha."
Phương Kiều kiểm tra, quả thật cô đem cho mỗi người một ít, chị không khỏi dở khóc dở cười. Bạch Anh chỉ một túi quà to nhất nói: "Cái này cho chị và Vĩ Khải nha, đừng quên nhé."
Lần đầu dẫn dắt thực tập sinh, Phương Kiều đương nhiên cảm thấy vô cùng tự hào. Lúc đưa Bạch Anh tới VIBE, chị còn không quên động viên: "Tới đó rồi luyện tập như bình thường là được rồi. So với mặt bằng chung, chị thấy em vẫn làm khá tốt, không cần quá lo lắng rồi kéo thành tích bản thân xuống. Chị không ở đó với em được, nhưng có gì muốn nhờ thì có thể nói với chị không cần lo."
Trụ sở của VIBE vô cùng lớn, là một tòa nhà vừa to vừa cao nằm trong trung tâm thành phố. Một công ty lớn như thế, đây cũng là lần đầu tiên Bạch Anh đặt chân tới, có chút hồi hộp.
Bên trong tòa nhà có đầy đủ tất cả các tiện nghi, ngoài các phòng ban, phòng họp, phòng tập, phòng thu âm và phòng nghỉ thì còn có cả cửa hàng tiện lợi, quán cà phê cho đến nhà ăn. Các hành lang đều được treo những hình ảnh của nghệ sĩ trong công ty, màn hình led cũng chiếu những video clip quảng bá sản phẩm của họ. Số lượng nhân viên rất đông, thỉnh thoảng còn có thể gặp vài nghệ sĩ đi qua. Phương Kiều vốn là người mà Dan đào từ VIBE nên chị vô cùng thân quen với mọi người, Bạch Anh cũng được hỏi thăm không ít. Mỗi lần như thế, cô đều trả lời hết sức quy củ.
Phương Kiều sắp xếp cho cô tới hôm nay đúng ngày kiểm tra đầu năm của các thực tập sinh trong công ty. Chị đưa Bạch Anh tới một căn phòng cách âm, đó là một phòng tập cỡ lớn. Lúc chị đẩy cửa vào trong, tất cả mọi người đều nhìn hai người họ.
Bạch Anh căng thẳng muốn chết, còn Phương Kiều thì vô cùng thoải mái. Bên trong có rất nhiều người, có một người chào: "Phương Kiều tới rồi sao? Hai người mau vào đi."
Phương Kiều cười nói với các huấn luyện viên và các nhà sản xuất, Bạch Anh chào qua mọi người rồi mới lo lắng kéo vali đi về phía các thực tập sinh đang tụ tập.
"Xin chào mọi người... Mình là Bạch Anh."
Dù sao thì ở đây cũng đều là thực tập sinh, hơn nữa ở đây còn có ban huấn luyện và cả người đại diện của cô ở đây nên họ cũng không dám lơ cô.
"Lại đây ngồi đi, đừng đứng như thế." Một cô gái tươi cười nói, mấy cô gái cũng nhiệt tình kéo vali giúp và nhường chỗ.
Số thực tập sinh đang đứng ở đây vào khoảng trên dưới 20 người, người nhỏ nhất nhìn trông cũng mới hơn 10 tuổi. Đây là ngày kiểm tra của các thực tập sinh nữ nên còn chưa kể đến các thực tập sinh nam. Trước đây thì họ cũng đã nghe qua việc sẽ có một thực tập sinh từ Hotshot Media tới cùng luyện tập.
Hotshot Media vốn là một công ty con và thuộc quản lý chính của VIBE nên hai bên hợp tác với nhau cũng là chuyện bình thường. Bạch Anh thì khá nổi tiếng trong giới thực tập sinh, một phần vì cô luyện tập trong môi trường cô độc không có các thực tập sinh khác, rất ít người có thể nhìn thấy cô. Hotshot Media quản lý Bạch Anh theo kiểu "thả rông" để cô tự do hơn, vì dù sao công ty cũng chỉ có một mình cô. Còn các công ty chuyên nghiệp như VIBE thì sẽ kiểm soát rất kỹ các thực tập sinh, vì thế họ rất ít cơ hội để gặp nhau, còn chưa nói đến Hotshot nằm khá xa nữa.
Phần còn lại, tất cả đều là do hai dự án mà Bạch Anh đã từng tham gia. Rõ ràng so với tất cả các thực tập sinh khác, điều kiện và tài nguyên của Bạch Anh bọn họ nằm mơ cũng muốn. Hầu như tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy ghen tị về điều đó.
Có điều họ cũng chưa thể hỏi được điều gì vì ngay lúc đó giám đốc của VIBE đã tới rồi.
Kỷ Toàn, giám đốc đời thứ hai của VIBE, năm nay 56 tuổi, trước kia từng là một ca sĩ thời hậu chiến xây dựng đất nước cực kỳ có tên tuổi. Mà giờ thì nhìn ông ấy vẫn rất trẻ khỏe, khí chất còn mang theo một chút nghiêm khắc. Kỷ Toàn luôn tham gia tất cả các kỳ đánh giá của thực tập sinh.
Tất cả mọi người đều đứng dậy chào, ông ấy giơ tay một cái mọi người đều trở về chỗ cũ. Ban huấn luyện làm giám khảo cũng đã tới đủ, buổi đánh giá chính thức được bắt đầu.
Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Anh được nhìn thấy một buổi kiểm tra định kỳ kiểu mẫu của các thực tập sinh trong giới. Họ sẽ được chia theo nhóm luyện tập về vũ đạo, còn thanh nhạc là bài kiểm tra cá nhân. Ngoài ra, các nhóm triển vọng được chỉ định sẽ chuẩn bị thêm một tiết mục hát nhảy.
Buổi đánh giá diễn ra cả một buổi chiều, Bạch Anh vô cùng chăm chú xem và lắng nghe phần trình diễn của thực tập sinh và cả những lời nhận xét của giám khảo. Có nhóm bị mắng vô cùng thê thảm, thậm chí còn có người bị chê tới rơi cả nước mắt.
Bạch Anh đương nhiên cũng bị mắng nhiều rồi, tuy vậy cô vẫn cảm thấy hơi lo. Quả nhiên sau khi các nhóm hoàn thành bài kiểm tra của mình, Kỷ Toàn liền hỏi: "Hôm nay người bên Hotshot Media tới phải không?"
Nghe thế Bạch Anh lập tức đứng bật dậy, cúi đầu chào: "Chào thầy Kỷ, em là thực tập sinh từ Hotshot Media ạ."
Kỷ Toàn gật đầu, "Tinh thần tốt đấy chứ. Thế nào, hôm nay tới đây có chuẩn bị gì không?"
Bạch Anh: "Dạ có ạ."
Vừa rồi Phương Kiều đã đưa cho bên thiết bị phần âm nhạc của Bạch Anh. Chị nhìn cô cổ vũ, Bạch Anh đi ra vị trí trung tâm, trực tiếp đối mặt với ban giám khảo. Họ nhìn dữ hơn ban huấn luyện bên Hotshot Media nhiều, dĩ nhiên Bạch Anh thực sự rất là sợ hãi. Vì thế, điều đầu tiên lúc này là phải bình tĩnh lại.
Đúng vậy, cô còn từng đứng trên sân khấu rồi, ở đó còn nhiều người nhìn hơn bây giờ nữa!
Tiếng nhạc chầm chậm vang lên. Lần này Bạch Anh chọn một ca khúc tiếng Anh với thể loại ballad nhẹ nhàng. Độ khó của bài này không cao, nhưng nó đủ để cô bày ra chất giọng mình ở trạng thái tốt nhất. Những lúc thế này không nên đề cao bản thân quá mà chọn những ca khúc khó, rất dễ làm bản thân mắc lỗi.
Phương Kiều còn lo lắng hơn cả Bạch Anh nữa, nhưng khi thấy cô dần đi vào trạng thái thì chị mới thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên, những vị ban giám khảo ở đây sắc mặt không tệ.
Bài hát chỉ kéo dài gần hai phút là hết. Lúc Bạch Anh thoát khỏi bài hát chờ đợi phần nhận xét thì Kỷ Toàn lại nói: "Tiếp tục tới phần vũ đạo của em đi."
Bạch Anh biết rõ tình trạng của mình. Vì thế sau khi phần trình diễn vũ đạo kết thúc cô lập tức liền lo lắng. Thanh nhạc thì Bạch Anh còn có chút tự tin, còn vũ đạo thì... hơi khó nói.
Mấy vị ban giám khảo thảo luận một chút, thời gian đủ để Bạch Anh bình tĩnh trở lại. Cô luôn tập trung cao độ, nhất định không thể để bản thân trở nên lơ đãng. Thấy Bạch Anh căng thẳng như thế, huấn luyện viên thanh nhạc liền cười nói: "Thả lỏng nào, đừng khẩn trương như thế. Mọi người cũng không có làm thịt em."
Bạch Anh ngượng ngùng cười trừ, cũng thật sự thả lỏng.
Một nhà sản xuất nhìn cô hỏi: "Em có biết điểm mạnh và điểm yếu của bản thân không?"
"Có ạ." Bạch Anh gật đầu, "Vũ đạo của em chưa đủ tốt, lực và biên độ động tác đều chưa được mở rộng, chân tay khá cứng."
Anh ta cười: "Ồ, cũng biết đấy chứ."
Tất nhiên rồi, đây là điều mà huấn luyện viên vũ đạo bên Hotshot luôn nói với cô. Đương nhiên là Bạch Anh muốn sửa, và cô vẫn đang cố gắng.
Huấn luyện viên thanh nhạc nói: "Cô khá đánh giá cao chất giọng của em, cách xử lý các nốt cũng coi như bài bản. Điều quan trọng, cách em làm chủ cảm xúc bài hát rất tốt, tuy trong quá trình còn vài lỗi nhỏ nhưng không đáng kể."
Nghe những lời này, trong lòng Bạch Anh không khỏi vui mừng nhưng cô vẫn kiềm chế, trên mặt hầu như không dám biểu lộ cảm xúc quá đà. Cô cúi người cảm ơn, lúc ấy mới mỉm cười một chút.
Kỷ Toàn dường như biết rõ, nhưng may mà ông ấy cũng không nói thẳng ra: "Biết rõ mạnh yếu điểm của mình là tốt. Cá nhân tôi vẫn thấy em vẫn phải học tập nhiều, không được để bản thân sao nhãng."
"Em cảm ơn các thầy cô ạ."
Lúc trở về chỗ ngồi, có vài cô gái còn cho cô lời khen nhưng cũng không nhiều. Chẳng qua điều đó cũng không ngăn được cảm giác suиɠ sướиɠ của Bạch Anh. Tuy Kỷ Toàn không có khen cô nhưng ông ấy cũng không có nặng lời như khi đánh giá các thực tập sinh khác. Vậy cũng coi như là ông ấy hài lòng rồi.
Buổi kiểm tra hoàn toàn kết thúc, ban giám khảo cho phép các thực tập sinh khác ra về, còn Bạch Anh và ba cô gái khác thì ở lại. Cô đoán, có lẽ đây là những người mà sẽ cùng cô tham gia "Tô Điểm Cầu Vồng".
Quả nhiên, Phương Kiều nói: "Bạch Anh, đây là Châu Thải Vi, Trần Mộng và Trương Bình Nhi. Họ là ba người tham gia Tô Điểm Cầu Vồng với em, hai tháng này em cũng sẽ ở chung và tập luyện với họ. Làm quen chút nhé."
Ba cô gái mỉm cười với cô, Bạch Anh cũng đưa tay lên vẫy nhẹ. Chào hỏi một chút, Phương Kiều dặn dò với cô vài điều rồi mới rời đi. Khi chị ấy đi rồi, thực sự chỉ cô chỉ còn một mình, tự nhiên trong người không kìm được cảm giác lo lắng.