KHOẢNG CÁCH 1000 BƯỚC CHÂN

Món quà nhỏ mà Lã Minh Thần nói, chính là các thực tập sinh sẽ có một buổi đi chơi ngoài trời. 99 thực tập sinh sẽ được bốc thăm chia làm ba nhóm, một nhóm đi công viên giải trí, một nhóm đi dã ngoại và một nhóm đi biển. Đây sẽ là buổi đi chơi duy nhất, vì sân khấu tiếp theo đã chính là vòng loại trừ đầu tiên rồi.

Bạch Anh bốc được nhóm đi công viên giải trí, Tỉnh Vân và Marin cũng vậy, chỉ có Tầm Ý bốc phải nhóm đi biển. Tầm Ý không biết bơi, mặt xụ xuống hết cả buổi. Vì thế Bạch Anh phải an ủi: "Không sao đâu, xuống biển sẽ có phao mà. Nếu không thì cậu ở trên bờ cũng được?"

"Mình không thích biển, biển đáng sợ lắm. Nhưng nếu tất cả mọi người đều xuống biển mà chỉ có mình ở trên bờ, không phải kỳ lạ lắm sao?"

Marin lắc đầu không đồng tình: "Biển đẹp mà, vì sao cậu là sợ? Đây chính là cơ hội để cậu mặc bikini, khoe ra thân hình so hot của mình nha!"


Tầm Ý tức giận nói: "Không bikini gì hết! Mình béo lắm, mình có mỡ thừa, mình siêu mập!"

Ba người nhìn thân hình chuẩn không mỡ thừa của Tỉnh Vân: "..."

Bạch Anh cũng không thích mặc bikini, vì tạng người cô không phải kiểu thon thả, mặc bikini sẽ phô hết ra các khuyết điểm.

Cuối cùng thì Tỉnh Vân cũng đổi thăm cho cô ấy, để Tầm Ý đi chơi công viên giải trí cùng Bạch Anh và Marin. Ngày hôm sau ba nhóm xuất phát đi tới địa điểm đã đặt trước, Tỉnh Vân mới biết họ không phải mặc bikini gì cả, thậm chí cũng có rất nhiều các cô gái không xuống biển mà chỉ nằm trên bờ phơi nắng.

Tỉnh Vân: "..." Cô ghét phơi nắng.

Buổi đi chơi kéo dài trong vòng một ngày, ba địa điểm đều nằm trong thành phố nên việc di chuyển không phải khó khăn. Các thực tập sinh sau khi tới được địa điểm vui chơi thì hoàn toàn phải tự bố trí cho nhau, điện thoại đương nhiên là cũng không được phát, thậm chí tổ quay phim vẫn làm việc hết sức năng suất.


Đổi lại, các cô được tự do hoạt động trong khuôn khổ khu vui chơi, ngoài ra còn phải làm các nhiệm vụ mà tổ đạo diễn đưa ra, động não hay thể lực đều có. Khu vui chơi thì vẫn có khách du lịch bình thường, nhưng đương nhiên là sẽ không được tiếp xúc với tổ chương trình rồi.

Bạch Anh mặc một cái yếm jean, một cái áo phông màu cam, tết tóc hai bên rồi đội một cái mũ tai bèo. Dáng người cô không cao, trông qua thì có cảm giác vô cùng thanh xuân, có khi nói cô vẫn đi học cũng sẽ có người còn tin. Cô lùn nhất trong dàn thực tập sinh, lúc nào cũng được ưu tiên đứng đầu. Vì thế cũng có không ít người ghen tị, vì đứng đầu thì lên hình cũng sẽ được nhiều hơn một chút.

Lúc nhóm Bạch Anh đi qua một quầy kem có một cái loa rất lớn, chủ quầy kem là một cô gái trẻ đang đúng lúc mở nhạc. Mấy cô gái mua được kem, còn đang định bàn xem chơi gì đầu tiên thì tiếng nhạc đúng lúc vang lên. Bạch Anh sửng sốt, mấy cô gái cũng rất ngạc nhiên.


"Ôi cha, thật lâu rồi không được nghe nhạc của Lâm Phong đấy." Một cô gái cười nói.

"Đúng vậy nha. Nghe nói anh ấy sắp ra album mới, tháng sáu thì phải."

Cô chủ quầy kem nghe vậy thì cười đáp: "Là 21 tháng 6 đó, đúng sinh nhật của anh ấy thì album sẽ được phát hành. Hôm qua ảnh teaser đã được đăng lên rồi đó."

"Cô cũng là Lá Nhỏ sao?" Thực tập sinh hỏi cô chủ quầy kem.

Cô chủ quầy kem hưng phấn nói: "Đúng rồi, tôi là Lá Nhỏ nè."

Fan gặp nhau thì đương nhiên là vui rồi, bắt đầu túm tụm lại bàn về idol. Lá Nhỏ là tên fandom của Lâm Phong. Tên của anh là gió, các fan sẽ là những chiếc lá cây nhỏ. Chỉ cần một cơn gió thổi lên, tất cả những chiếc lá cây ấy đều sẽ rung rinh.

Bạch Anh cười tủm tỉm. Cô cũng là Lá Nhỏ, nhưng cô là chiếc lá may mắn nhất.

Bỗng nhiên có một chút muốn gặp người ta.
Ý nghĩ này vừa hiện lên, lập tức hai má Bạch Anh liền đỏ như quả táo chín. Lại nữa rồi, cô lại có suy nghĩ không đúng đắn với người ta rồi.

Marin thấy vậy thì ngạc nhiên: "Bạch Anh, cậu nóng lắm sao?"

Bạch Anh giật bắn mình, gãi đầu cười ha ha: "Ừ, mình nóng quá. Hè tới rồi mà."

Thế là mấy cô gái lại bắt đầu than về những khó khăn trong mùa hè. Bạch Anh thấy hướng đi của câu chuyện đã đổi mới bắt đầu thở phào.

Công viên giải trí hôm nay không phải gọi là đông, rất phù hợp dành cho việc quay chụp. Nhìn xung quanh, không khó để thấy các trò chơi cảm giác mạnh đang hoạt động. Bạch Anh âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, thật sự cô rất là nhát gan.

33 người lại được chia ra làm các nhóm nhỏ để thi đấu với nhau. Sau khi chia nhóm, tổ đạo diễn bắt đầu phát thẻ nhiệm vụ. Bạch Anh chỉ chung nhóm với Tầm Ý, Tầm Ý được bầu làm nhóm trưởng, đại diện cho cả nhóm lên nhận nhiệm vụ. Bạch Anh vô cùng tò mò kiễng chân muốn nhìn, trong lòng chỉ hi vọng chọn vào trò chơi nhẹ nhàng thôi là được rồi.
Tầm Ý đọc to nội dung nhiệm vụ: "Nụ cười dũng cảm! Trên tàu lượn siêu tốc, mỗi cung đường sẽ được bày sẵn camera, nếu camera này thu được tất cả nụ cười của các cô gái sẽ được tính là chiến thắng!"

Bạch Anh: "..."

"Nhiệm vụ đơn giản như vậy thôi?" Một cô gái nghi hoặc hỏi.

Có người cười khổ: "Lão đại, bái phục cậu rồi đấy, như vậy mà cậu nói là đơn giản."

Cô gái đó cười gian: "Đương nhiên rồi, mình thật ra còn muốn nhảy bungee cơ."

Bạch Anh kinh hoàng nhìn cô ấy. Trời ơi, trái tim cô gái này làm bằng sắt ư?

Vẻ mặt tái mét của Bạch Anh được quay đặc cảnh, biểu cảm của cô ở đây là phong phú nhất, dĩ nhiên là ai cũng thấy. Cứ tưởng như thế thì mọi người sẽ mủi lòng thương mà cho cô ngồi ở giữa tàu, ai ngờ một cô gái nở nụ cười vô cùng tươi tắn hướng Bạch Anh nói: "Bạch liên hoa, cậu ngồi vị trí đầu tiên đi."
Bạch Anh: "... Bạch liên hoa?"

Nụ cười của cô ấy cứng đờ, biết mình lỡ miệng liền vội vàng sửa lại: "Ai nha mọi người nhìn mình này, đang nhìn mấy bông sen dưới hồ mà gọi ra thật. Cái miệng bị cái mắt chiều hư thật này."

Mấy người cũng cười phụ họa với cô ấy, vấn đề này rất nhanh được lược bỏ đi. Đương nhiên, Bạch Anh cũng dễ nhận thấy được. Cô ấy đâu có nhìn hoa sen, thậm chí lúc nhìn cô mà gọi thật sự rất tự nhiên, giống như cô ấy đã quen gọi cô với cái tên này rồi.

Cuối cùng thì Bạch Anh cũng không ngồi ở vị trí đầu tiên. Có điều đối với cô thì ngồi đâu cũng như nhau cả, tàu bắt đầu di chuyển là Bạch Anh đã biết mình sắp toi rồi.

Nụ cười dĩ nhiên là không chụp được.

Mấy cô gái xem hình mà cười ngặt nghẽo. Tới tấm của Bạch Anh, hai mắt cô mở tròn, môi mím chặt lại, nhìn đâu cũng không giống cười. Có người trêu cô: "Không phải cậu sợ hay sao mà mở mắt to thế?"
Mọi người cười ha ha, Bạch Anh gắng gượng nói: "Nhắm mắt lại không nhìn thấy gì, mọi thứ còn kinh khủng hơn."

Một ngày lăn lộn ở công viên giải trí, ngoại trừ mấy trò chơi nhẹ nhàng thì đều làm Bạch Anh sợ đến thoát hồn, còn mệt hơn cả luyện tập nữa. Mặc dù vui thì có vui, nhưng trong lòng cô bị lấn cấn, cũng không thể cứ vậy mà ném sau đầu được.

Bạch Anh cũng cảm thấy được, có rất nhiều thực tập sinh đối với cô cực kỳ xa cách, thậm chí còn có người khinh thường cô ra mặt. Bạch Anh đoán có lẽ là do danh tiếng của cô không tốt lắm, nhưng cô cũng tự nhận là mình đâu có đụng chạm ai.

Nhìn Tầm Ý cả ngày đi bên cạnh mình, mặc dù cô ấy tỏ ra hết sức bình thường nhưng cô thật sự không biết Tầm Ý đã nghĩ như thế nào.

Bạch Anh luôn giữ nụ cười trên môi đến hết cả ngày, cho dù ai nói gì cô cũng coi như là không có gì. Hết một ngày lúc ở trên xe trở về, Bạch Anh cảm thấy cơ miệng mình đã căng cứng. Lúc này ai cũng thấm mệt rồi nên cũng không quay nữa, trong xe vô cùng yên lặng. Bạch Anh ngồi ở góc cuối cùng, tự mình ngẫm lại xem mình đã làm những gì.
Tổ đạo diễn cho phép các cô gái nghỉ ngơi vào sáng mai, tới chiều mới bắt đầu quay tiếp.

Các cô gái trở về phòng đã là nửa đêm, mỗi người thay phiên nhau tắm rửa. Bạch Anh ngồi xếp đồ đạc, để dành cho họ tắm trước. Tỉnh Vân tắm xong đầu tiên, thấy Bạch Anh đang ngồi xếp đồ thì cũng ngồi xuống giúp một tay.

Bạch Anh thấy thế thì vội nói: "Cậu lên ngủ đi, đồ của mình có chút xíu là xong rồi."

Tỉnh Vân chép miệng nói: "Cậu làm sao xếp đồ đẹp bằng mình được, mình lớn lên ở tiệm giặt ủi đó."

Bạch Anh bật cười.

Tỉnh Vân nhìn Bạch Anh một chút, thấy cô vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, trong lòng thực ra lại thấy hơi bối rối. Nghĩ ngược nghĩ xuôi, cuối cùng Tỉnh Vân nhìn qua Tầm Ý còn đang skincare mới nói: "Hôm nay mình có nghe Tầm Ý nói."

"Nói gì thế?" Bạch Anh làm vẻ mặt đau khổ, "Nói chuyện xấu hổ của mình lúc chơi trò chơi hả?"
"Chuyện XX nói cậu là Bạch liên hoa ấy."

Bạch Anh hơi sững lại, chỉ "à" một tiếng rồi cười: "Bạch liên hoa cũng tốt mà. Hoa sen trắng, sống dưới bùn mà không tanh mùi bùn. Đẹp như vậy, mình có ý kiến gì được."

Tỉnh Vân hơi bối rối, cũng không biết là Bạch Anh có nghĩ như vậy thật không. Nhưng thấy cô không muốn đề cập đến chuyện này, cuối cùng cũng chỉ đành xuôi theo cô: "Đúng vậy á. Mẹ mình cũng thích hoa sen trắng lắm, hồi năm mình học lớp 7..."

Tỉnh Vân ngồi thao thao bất tuyệt một lúc, cô ấy nói chuyện vô cùng có duyên làm Bạch Anh ngồi cười đau cả bụng, thực sự thì cũng quên đi cả mấy chuyện linh tinh đi nữa. Marin tắm xong đi ra cũng ngồi hùa chuyện bằng cái chất giọng phớ lớ nửa Anh nửa Nhật buồn cười của cô ấy, Bạch Anh nhìn họ, đột nhiên cảm thấy mình xấu tính thật, vậy mà lại đi vơ đũa cả nắm.
Tầm Ý tắm xong Bạch Anh mới đi vào, tới khi đó Tỉnh Vân mới thôi nói chuyện khôi hài. Ba người nhìn nhau, Marin mới thở dài nói: "Hi vọng cậu ấy không để ý."

"Không để ý làm sao được." Tầm Ý nói, "Không ít người trong ngoài có ý kiến với cô ấy. Là mình mình cũng còn buồn nữa là người nhạy cảm như Bạch Anh."

Tỉnh Vân nói: "Hôm nay ở bãi biển mình cũng có nghe mấy người nói Bạch Anh như vậy. Bọn họ nói Sam và Tiêu Cầm thiên vị cô ấy, lại còn bàn tán chuyện cô ấy bị tụt hạng nữa, thực sự vô cùng khó nghe."

Marin chậm chạp nói: "Thực ra cũng có mấy người nói mình đề phòng Bạch Anh, nói Bạch Anh tâm cơ mới có nhiều tài nguyên, rồi nói tính cách cô ấy rất xấu..."

"Cậu tin à?" Tỉnh Vân hỏi.

"Thực ra ban đầu mình cũng có đề phòng Bạch Anh thật." Marin rụt rè nhìn, nhưng khi thấy hai người họ không phản ứng lớn lắm mới chậm chạp vừa nghĩ vừa nói tiếp: "Nhưng tiếp xúc với cô ấy rồi thì mình lại không thấy thế. Cô ấy rất yên tĩnh, lại còn rất chăm sóc mình, mình vui còn không hết. Hôm nay cô ấy còn mặc cả quà lưu niệm giúp mình nữa. Bạch Anh chân thành như thế, thực ra mình thấy rất tội nghiệp cô ấy."
Ba người lại yên lặng nhìn nhau, sau lại đồng loạt thở dài một hơi. Tầm Ý còn ngồi chống cằm, đột nhiên nghĩ ra: "Hai người không thấy rất lạ sao? Từ khi bắt đầu có rất nhiều chuyện nhắm tới Bạch Anh. Thực ra thực tập sinh nổi tiếng được công ty nâng đỡ cũng đâu phải hiếm, vậy mà tới trên người Bạch Anh lại xấu tiếng như vậy?"

Tỉnh Vân đột nhiên hỏi Marin: "Ai nói cậu đề phòng Bạch Anh?"

"Lúc đấy nhiều người lắm, mình cũng không nhớ rõ. Khi đó mình và mấy thực tập sinh ngoại quốc đều nghe người đó nói vậy." Marin nhăn mặt nghĩ, nghĩ mãi nghĩ mãi mới nhớ ra một chuyện: "À, mình nhớ khi đó mình nhìn thấy Từ Hạ Vy."

"Từ Hạ Vy nói?"

Marin lắc đầu: "Không, Từ Hạ Vy không nói, Từ Hạ Vy chỉ đứng sau thôi. Mình nhớ cô ấy vì cô ấy rất đẹp."

Từ Hạ Vy là cô gái được coi là nổi tiếng nhất trong "Tô Điểm Cầu Vồng". Nếu nói tới những người có khả năng tranh được suất debut nhất, chắc chắn Từ Hạ Vy sẽ là người được chọn đầu tiên.

Bình luận

Truyện đang đọc