KHOẢNG CÁCH 1000 BƯỚC CHÂN

Vì kết quả thảm hại quá mức tưởng tượng nên hầu như Bạch Anh không thể nhớ nhiều về phần thị phạm ca khúc chủ đề của Kelly Sam. Mãi tới khi kết thúc ghi hình cô mới bừng tỉnh, nhìn về những cô gái đang gần như mất đi sinh khí kia. Dù sao, ai cũng thực sự rất shock với kết quả này.

Bạch Anh ở B, đây là kết quả xấu nhất mà cô từng nghĩ. Cô đã quá tự phụ, cho rằng mình đã làm rất tốt rồi khiến mọi việc đều tệ đi.

Sau khi trở về ký túc xá để nghỉ ngơi, hầu như ai cũng thật uể oải. Tổ đạo diễn cũng biết được điều này, nhằm để bảo vệ hình tượng cho các cô gái nên cũng đã tắt hết tất cả các camera. Trong phòng Bạch Anh, cô cũng là người có số điểm thấp nhất, thậm chí còn không chung lớp với bất cứ người bạn cùng phòng nào.

Bạch Anh thực ra cũng không có khóc, chỉ là vẻ mặt lại buồn vô cùng. Ba người còn tưởng cô đã khóc qua, nên lại xúm vào an ủi cô liên tục.


"Bạch Anh à, không sao đâu. Chúng ta còn nhiều thời gian để tiến bộ mà." Tầm Ý vỗ vai cô nhẹ giọng an ủi.

Marin cũng ngọng nghẹo nói chậm: "Đúng thế, hôm nay mới là công diễn 1 thôi mà, chắc chắn chăm chỉ sẽ tốt!"

"Đừng buồn nhé, mình có lén giấu được điện thoại, cậu có muốn lên mạng hay xem phim không?" Tỉnh Vân còn lôi ra mấy cái điện thoại dúi vào tay Bạch Anh, thấy không đủ còn cố nhét thêm cả đồ ăn vặt.

Đáng lẽ Bạch Anh cũng không muốn khóc đâu, nhưng mà lại được an ủi tận tình như thế, nước mắt không kìm được cứ thế mà trào ra.

Ba cô gái: "..."

Bạch Anh khóc muốn hỏng tuyến lệ, nhưng mà tâm trạng xem ra lại ổn hơn vừa rồi. Bốn người lại nháo tới nửa đêm, Tỉnh Vân bị quản lý ký túc xá tới tận phòng thu điện thoại. Nhiều chuyện phải xử lý, Bạch Anh cũng không còn quá buồn như lúc trước nữa. Cho đến khi Bạch Anh vào phòng tắm, vừa lột áo ra đã thấy một mảng xanh tím trên vùng thắt lưng. Vùng eo bụng thường trắng hơn bên ngoài nên vết xanh tím này nhìn còn dọa người hơn nữa.


Cánh cửa phòng tắm đột ngột bị mở ra, Marin nhìn cô, sửng sốt một hồi rồi thốt lên: "Gomen! Sorry!"

Tầm Ý thấy thế liền hỏi: "Có chuyện gì à?"

"Mình quên mất Bạch Anh ở trong phòng tắm." Marin nói xong, trong đầu lại vô tình hiện lên hình ảnh, cực kỳ bất ngờ nói: "A, hình như mình nhìn thấy cậu ấy có wound!"

Tỉnh Vân: "Wound là cái gì?"

Marin rối rắm, không biết tả sao thì Tầm Ý đã nói: "Ý cậu nói Bạch Anh bị thương? Open wound?"

"Đúng rồi, nhưng không phải open." Marin nói, lại không biết nên tả thế nào nữa lại chạy vào nhà tắm đập cửa: "Bạch Anh, are you ok?"

Bạch Anh: "It's ok, I'm not hurt."

Nhìn vết bầm thì có vẻ cũng ghê, nhưng lại không đau nữa. Cô đoán chắc trong một thời gian ngắn nó cũng sẽ tan đi thôi. Lúc cô tắm xong ra ngoài, ngay tức khắc bị mấy cô gái nhào lên vén áo lên xem. Quả nhiên, ai cũng phải hít vào một hơi thật sâu.


"Không sao đâu, nhìn ghê vậy chứ cũng không đau đâu." Bạch Anh vội nói.

Tỉnh Vân đau lòng nói: "Sao cục bông nhỏ lại bị thương thế này? Hôm qua thấy vẫn ổn mà, bị va vào đâu sao?"

Bạch Anh nhớ lại khi ấy, lại nhớ cả tới lời đe dọa. Cô không biết rốt cuộc mình đã làm gì rồi gây hấn với ai khiến người đó phải động tay động chân như thế. Bạch Anh tự nhận mình không quá giỏi để khiến mọi người phải dè chừng rồi tranh giành ác liệt như vậy.

Thấy ba người họ lo lắng cho mình như vậy, Bạch Anh cũng không muốn khiến họ nghĩ nhiều nên chỉ nói: "Trước khi lên sân khấu bị va vào đó mà, không sao đâu."

Tầm Ý đột nhiên nói: "Có phải cậu cảm thấy choáng váng không? Lúc biểu diễn mình thấy cậu cứ lờ đờ, thậm chí có cảm giác đang cố hết sức nữa."

"Sao cậu biết?" Bạch Anh ngạc nhiên.
Tầm Ý đưa tay rờ vào người Bạch Anh khiến cô rùng mình. Tầm Ý rờ một hồi, chắc nịch nói: "Chỗ này là huyệt khí hải du, nếu như ấn mạnh sẽ tác động đến thận gây cản trở lưu thông máu. Máu không lưu thông kịp sẽ khiến cơ thể mệt mỏi choáng váng."

Marin: "Oa, cậu giỏi thật."

"Mình học nhảy từ nhỏ nên bố mình cũng học bấm huyệt để giúp mình thư giãn, cũng coi như là biết một ít." Tầm Ý nói rồi lại nhìn vào vết xanh tím trên thắt lưng cô.

Bạch Anh vội kéo áo xuống rồi cười: "Không sao đâu, không đau là được rồi. Muộn rồi nên đi ngủ thôi, ngày mai còn phải đi tập nữa."

Mọi người cũng đủ mệt mỏi rồi nên cũng đồng đều không hỏi nữa. Tỉnh Vân vô tâm vô phế, chỉ xoa đầu Bạch Anh rồi cũng trèo lên giường. Marin thì đi tắm, chỉ có Tầm Ý đăm chiêu nhìn Bạch Anh một lúc lâu.
Ca khúc chủ đề có giai điệu vui tươi, giai điệu cũng không phải gọi là khó. Đối với Bạch Anh, học hát thì dễ, nhưng để vừa nhảy vừa hát mới thực sự khó nhằn với cô. Nhất là khi nó có nhiều các động tác nhỏ vụn, hơn nữa lại phải dùng nhiều sức. Bạch Anh đã thực sự phải reset lại bản thân để hao tâm vì nó.

Một lần, Bạch Anh có cơ hội trò chuyện được với huấn luyện viên thanh nhạc của mình, Tiêu Cầm. Khi đó Bạch Anh nóng tới nỗi muốn đi rửa mặt, vừa lúc gặp Tiêu Cầm vừa đi ra từ phòng tập lớp C.

"Em chào cô Tiêu." Bạch Anh giật mình nói.

Tiêu Cầm mỉm cười, hai người cùng nhau đi vào phòng vệ sinh. Phòng vệ sinh này chỉ dành cho thực tập sinh và huấn luyện viên, nhân viên không thể dùng nên chỉ có hai người ở đây, vì thế Tiêu Cầm chỉ nói: "Ở đây thì cứ thoải mái thôi, không cần câu nệ đâu."
Tiêu Cầm là đi trang điểm lại, Bạch Anh đứng cạnh liền ngửi thấy một mùi thoang thoảng trên người cô ấy. Đã biết Tiêu Cầm xinh đẹp, bây giờ nhìn gần lại còn đẹp hơn. Nhìn da cô ấy, Bạch Anh ghen tị muốn chết. Đây là làn da của phụ nữ 30 tuổi đã có hai con sao!

"Trạng thái thấy ổn chứ?" Tiêu Cầm hỏi.

"Dạ ổn ạ. Bây giờ em đang sùng sục ý chí chiến đấu đây!" Bạch Anh chắc nịch nói.

Tiêu Cầm nghe thế thì bật cười, vỗ vai cô nói: "Cố lên, cô tin em sẽ làm tốt hơn ngày công diễn 1. Cô thích em lắm đó, hi vọng sau này chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác nhé."

"Vâng ạ." Oa, cầu còn không được nữa là.

Đúng lúc ấy điện thoại của Tiêu Cầm vang lên. Nhìn người gọi tới, cô ấy liền nở một nụ cười ngọt ngào rồi mau chóng bắt máy: "Alo, chồng à? Anh đón con chưa?"

Bạch Anh đương nhiên không dám làm phiền cô ấy nữa, vội chỉ tay ý muốn nói mình ra ngoài trước. Tiêu Cầm gật đầu rồi tiếp tục nói chuyện điện thoại, nhìn cô ấy hạnh phúc như vậy Bạch Anh lại thấy thích. Chuyện tình cảm của đôi vợ chồng này nổi tiếng một thời, hầu như không ai không biết. Rất nhiều người nói họ chỉ làm màu nhưng Bạch Anh lại không hề thấy vậy.
Chỉ cần nhìn người đang yêu và được yêu là dễ thấy được tình yêu đó có chân thật hay không. Cô ấy hạnh phúc như vậy, bỗng nhiên Bạch Anh lại nhớ về câu hỏi trước kia của Quách Ái Trân.

Có thích Lâm Phong không, Bạch Anh khẳng định là có. Nhưng cô lại không biết, đó là tình yêu nam nữ hay chỉ đơn thuần là yêu thích hâm mộ thôi. Nếu cứ vơ bừa lấy một lý do, chắc chắn sẽ phải khiến người khác chán ghét. Đương nhiên là Bạch Anh không muốn Lâm Phong ghét mình chút nào.

Hơn nữa, lại nói tới, nếu một khi đã trở thành ca sĩ thần tượng, chắc chắn sẽ không được yêu đương.

Bạch Anh thở dài một hơi. Tự dưng muốn gặp người ta quá.

Cô trở lại phòng tập của lớp A, không tới mười phút sau Kelly Sam đã tới kiểm tra. Không hiểu vì gì mà Bạch Anh tự nhiên lại nằm trong tầm ngắm của Kelly Sam, cả nhóm vừa nhảy xong cô đã bị anh ta mắng cho thối mặt.
Kelly Sam nổi tiếng là người dữ dằn, cũng không hề kiêng nể máy quay hay ai ở đây mà cứ thế dạy dỗ. Anh ta xổ ra một tràng tiếng Anh: "Cô nhảy cái kiểu gì thế hả? Vùng vẫy sao? Nhìn vịt chạy còn đẹp hơn cô nhảy nữa! Lấy lại tinh thần cho tôi!"

Bạch Anh: "..."

Tâm trạng tốt đẹp vừa được Tiêu Cầm bơm lên trong chốc lát đã bị Kelly Sam đập bẹp.

"Đây mới chỉ có nhảy thôi, cô nhảy thế này thì lấy đâu ra hơi mà hát nữa."

Sau đó anh ta lại quay trở lại hướng dẫn các thực tập sinh điều chỉnh nhịp độ và hơi thở. Gặp phải giáo viên nghiêm khắc như thế Bạch Anh cũng không còn thời gian nghĩ ngợi lung tung nữa, thực sự toàn tâm toàn lực đổ vào hết việc luyện tập.

Ngày quay video cá nhân tới gần, Bạch Anh vẫn tiếp tục chăm chỉ tập luyện. Cô không phải người giỏi nhất, nhưng tuyệt đối sẽ là người kiên trì nhất. Sẽ không có chuyện tự đề cao mình như lần trước nữa.
Hôm đó Kelly Sam tới thị sát lần cuối cùng. Lúc Bạch Anh nhảy xong, anh ta tới vươn tay đập một cái lên vai cô bày tỏ sự tán thưởng rồi mới quay sang nói lời chúc với các thực tập sinh.

Kết quả, video cá nhân của cô được đánh giá loại A, được đứng hàng thứ nhất trong hàng ngũ lớp A.

Tuy rằng không thể lên lớp S, nhưng như vậy cũng ổn rồi. Center là một cô gái vừa giỏi vừa đẹp, là một ca sĩ đã từng ra mắt rồi nên rất có kinh nghiệm. Khi biết được kết quả, hầu như ai cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Mấy ngày sau, các thực tập sinh bắt đầu quay MV cho sân khấu ca khúc chủ đề. Tất cả đều mặc đồng phục như nhau và được Lã Minh Thần cùng với tổ trường quay sắp xếp hướng dẫn vị trí đứng. Sau khi tổng duyệt xong cũng là lúc khởi quay chính thức. Micro và in-ear đều được đeo đầy đủ, mỗi người đều đã đứng vào vị trí của mình rồi thì đột nhiên Lã Minh Thần lại thông báo.
"Sau khi quay xong MV cho ca khúc chủ đề, chương trình sẽ tặng cho các bạn một món quà nhỏ."

Lập tức tất cả đều trở nên xôn xao.

"Đó là gì vậy ạ?" Một cô gái hỏi lớn.

Lã Minh Thần không trả lời mà chỉ cười: "Nếu các bạn biểu hiện một cách tốt nhất trong ngày hôm nay, món quà sẽ về tay các bạn."

Sau khi quay MV tổng thể, mỗi thực tập sinh sẽ được quay thêm một video nhảy hát cá nhân. Những video này được quay theo kiểu onetake, tức là quay một lần từ đầu đến cuối và sẽ không có lần thứ hai. Đây được coi là phần thể hiện lấy điểm trong mắt khán giả của một thực tập sinh để bộc lộ tài năng đã bị che mất trong MV tổng thể, nhưng đối với nhiều người nó cũng được coi là ác mộng khi dễ thể hiện ra những khuyết điểm nhất.

Bạch Anh quay onetake thì lại vô cùng tự tin. Vì cô muốn cho tất cả những người thân của mình thấy được trạng thái tốt nhất của mình, cứu vớt cho sân khấu thất bại trước đó. Dáng pose cuối cùng, Bạch Anh còn nháy mắt thêm một cái, cảm thấy mọi bức bối trước đó của mình đều đã bay đi hết rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc