Lần đầu Lâm Phong nhìn thấy Bạch Anh là lúc cô đi phát từng hộp sữa chua cho đám trẻ con ở nhà tình thương nửa năm trước. Lúc đó, Bạch Anh vẫn chỉ còn là học sinh cấp 3.
Đó là ở một nhà tình thương miền núi, có rất nhiều các đoàn tình nguyện đến đây. Khi đó, trùng hợp thay có hai đoàn tình nguyện gặp nhau, một là của trường trung học X, còn một là của Lâm Phong.
Làʍ ŧìиɦ nguyện là một trong những việc mà Lâm Phong yêu thích. Đó chính là một cách để anh giải tỏa tâm lý và tìm kiếm cảm hứng sáng tác, vì thế công ty không làm rầm rộ ra cho bên truyền thông biết được để tránh họ bám theo viết lách lung tung. Bản thân Lâm Phong luôn đeo khẩu trang, vì thế đoàn tình nguyện của trường học kia cũng không hề biết tới sự tồn tại anh. Hai đoàn chia nhau ra từng công việc, mãi tới chiều mới có thể ngồi cùng nhau.
Điều thu hút nhất ở Bạch Anh, chính là cô có một nụ cười rất đẹp. Bạch Anh không phải là người xinh đẹp, cũng không phải là người hoạt bát. Cô nhút nhát, luôn kề bên bạn bè mình. Phải tới khi mọi người cùng muốn Bạch Anh hát một bài, cô mới chịu đứng dậy. Cầm trên tay chiếc đàn cũ kỹ của nhà tình thương, Bạch Anh cất lên tiếng hát trong trẻo ngây ngô của mình.
Lúc đó Lâm Phong đã định ra về, nhưng cũng vì giọng hát này đã níu chân anh ở lại. Khi ấy, anh đã từng rất muốn giọng hát này sẽ song ca với mình trong một ca khúc. Nhưng công việc bận rộn, trời chưa tối hẳn Lâm Phong đã phải một mình ra về. Từ khi ấy, trong lòng anh luôn lấn cấn về giọng hát làm anh chú ý ấy. Sau này anh cũng đã gặp rất nhiều người, rất nhiều những nữ ca sĩ khác, nhưng cái cảm giác đó không hề quay lại.
Ấn tượng của Bạch Anh với Lâm Phong chính là hộp sữa chua. Vì thế khi trở về, anh cũng bắt đầu ăn sữa chua, cho đến khi chính mình yêu thích nó rồi mới hay.
Năm nay, Bạch Anh đậu vào trường đại học liên kết quốc tế trong cùng một thành phố, rốt cuộc Lâm Phong mới có thể gặp lại được cô. Và cũng may mắn làm sao, Dan lại có thể kéo Bạch Anh lại với Hotshot Media rồi.
Có thể, ngày hai người hợp tác cũng sẽ không xa nữa.
Khi Bạch Anh tới công ty, Dan đã sắp xếp cho cô một nữ quản lý. Đó là một người phụ nữ hơn 30 tuổi, ăn mặc bảo thủ, gương mặt sắc cạnh cùng với ánh mắt sắc bén không kém phần nghiêm khắc.
"Đây là Phương Kiều, từ bây giờ sẽ là người đại diện của em. Cô ấy sẽ là người chăm sóc và quản lý em về mọi mặt, cũng coi như là người mẹ thứ hai của em vậy. Chào hỏi nhau một chút nhé." Dan cười.
Nhìn người phụ nữ trước mặt, Bạch Anh có chút gì đó cảm thấy hơi sợ hãi.
"Chào chị Phương Kiều, em là Bạch Anh..."
"Chào em." Phương Kiều nở một nụ cười công thức, đưa bàn tay tới trước mặt Bạch Anh, "Tương lai sẽ trông cậy vào nhau mà làm việc nhé."
Đúng lúc Bạch Anh vừa muốn vươn tay ra thì Dan lại cười nói: "Đừng dọa cô bé như vậy chứ."
Dan vỗ vai Phương Kiều, Phương Kiều mím môi rồi buông tay xuống.
Bạch Anh có thể cảm nhận được, Phương Kiều là không hài lòng khi được phân công chịu trách nhiệm về cô.
Sau khi trao đổi phương thức liên lạc, Phương Kiều nói với Bạch Anh: "Nhìn trạng thái này của em sẽ phải tham gia rất nhiều các lớp học. Em hãy đưa cho chị thời khóa biểu trên lớp của em, tối nay chị sẽ sắp xếp đưa lịch học cho em. Chị hi vọng em sẽ thực sự nghiêm túc vào công việc này."
Bạch Anh chậm rãi gật đầu: "Vâng."
Thời khóa biểu của sinh viên năm nhất không nhiều, rất nhanh Phương Kiều đã giúp cô lấp kín những thời gian trống đó. Nhìn lịch trình sắp tới của bản thân, Bạch Anh cảm thấy giống như mình khó có thể chống cự nổi.
Lớp học thanh nhạc, lớp học vũ đạo, lớp thể hình, lớp kiến thức thời trang - thẩm mỹ, lớp giáo dục giới tính - tìиɦ ɖu͙ƈ, lớp học phỏng vấn, lớp học chăm sóc sức khỏe,... Ngoài ra còn có lớp ngoại ngữ, nhưng vì chuyên ngành của Bạch Anh đã là tiếng Anh và thêm chỉ tiêu một ngôn ngữ không chuyên của trường đại học, lớp học này mới được gỡ bỏ.
Quách Ái Trân khi nhìn vào thời khóa biểu của Bạch Anh cũng là không tin vào mắt mình, chỉ biết cho cô một ánh mắt an ủi.
"Vất vả cho cậu rồi."
Tối đó trước khi đi ngủ, Bạch Anh đứng trước gương nhìn kỹ lại bản thân. Từ ngày mai, Bạch Anh sẽ phải trở thành một Bạch Anh hoàn hảo hơn.
Mỗi tháng thực tập sẽ có một bài kiểm tra định kỳ, từ khả năng thanh nhạc và vũ đạo cho đến kiến thức thời trang - mỹ thuật. Ngoài ra còn thêm việc kiểm soát cân nặng sức khỏe. Bạch Anh vốn không phải là người thon gọn, vì thế cô càng phải cố gắng hơn rất nhiều.
Lại nói đến bộ phim của Quách Ái Trân, đạo diễn đã từng liên lạc với Bạch Anh, muốn cô hát cho một ca khúc nhạc phim với một số cát-xê nhất định. Chỉ là Phương Kiều không đồng ý, vì hiện tại Bạch Anh đã là người có công ty đại diện, không thể tùy tiện nhận bất cứ công việc nào. Như vậy, đạo diễn đó mới đành buông tay.
Cân bằng giữa việc học tập và luyện tập không phải là việc dễ dàng. Chỉ trong một thời gian ngắn khi Bạch Anh trở lại trường học, dường như ai cũng biết Bạch Anh đã trở thành một thực tập sinh của công ty giải trí nào đó. Xung quanh cô bắt đầu xuất hiện cả ngàn con mắt luôn dán tới, Bạch Anh có chút chịu không nổi.
Dan tặng cho cô một cây đàn mới, nói là một món quà giúp cho cô cố gắng vững vàng tinh thần. Bạch Anh cũng dễ dàng nhìn thấy được sự kỳ vọng lớn lao của Dan về mình, cô lại càng không thể không cố gắng nhiều hơn.
Có thể có ngày bị đau họng nhưng vẫn phải hát. Có thể có ngày cả người đau đớn ê ẩm nhưng cô vẫn phải nhảy múa, phải tập thể hình. Có thể có ngày, cô cảm thấy tủi thân nhưng lại không thể kể lể ra cho bố mẹ.
Thì ra để làm một người nổi tiếng, người đó phải đánh đổi rất nhiều.
Cho đến một lần, Bạch Anh bị bệnh.
Sáng sớm thức dậy, cô cảm thấy trong người có cảm giác lâng lâng không vững. Ngay hôm đó lại có bài kiểm tra định kỳ, rất rõ ràng, Bạch Anh làm không tốt rồi bị điểm kém.
Huấn luyện viên tuy không nặng lời, nhưng vẻ mặt của ông ấy cũng không tốt chút nào.
Phương Kiều nhìn bảng điểm trong tay, cực kỳ nghiêm khắc phê bình Bạch Anh, lúc này cô mới không chịu nổi mà khóc lên.
"Em xin lỗi chị, vì em cố gắng không đủ... Em xin lỗi chị, vì em đã làm chị thất vọng..."
Ngày ngày chạy qua chạy lại giữa ba nơi nhà trọ, công ty và trường học, Bạch Anh thực sự đã gầy đi rất nhiều. Chỉ trong vòng nửa năm, Bạch Anh đã gần như thay đổi rất nhiều.
Nhìn Bạch Anh khóc nấc lên như thế, Phương Kiều mới không thể cứng rắn được nữa. Phương Kiều ôm Bạch Anh vào lòng, mới phát hiện cả người cô đều nóng hừng hực, lúc này mới phát hiện ra Bạch Anh không ổn, vội vàng đưa cô tới bệnh viện.
Sau vụ đó, Phương Kiều mới dần thả lỏng cho Bạch Anh nhiều hơn.
Năm mới, Bạch Anh trở về nhà. Nhìn con gái trở nên gầy gò mảnh mai, bố mẹ Bạch không thể không đau lòng, cực lực bồi bổ cho cô. Ngày tết nghỉ gần một tháng, khi Bạch Anh trở lại thành phố liền tăng lên cả một vòng. Nhìn Bạch Anh như thế, Phương Kiều liền trách cô không kiểm soát được cân nặng, lại sắp xếp tới những lớp học yoga.
Thời gian trôi đi, cho đến khi Bạch Anh từ sinh viên năm nhất trở thành sinh viên năm hai.
Bộ phim của Lâm Phong đã quay gần xong. Bối cảnh lấy trong thư viện không nhiều, hầu như chẳng mấy sinh viên nào có thể nhìn thấy Lâm Phong quay phim, ai cũng tiếc rười rượi.
Tiếc hơn cả vẫn là Bạch Anh. Trong công ty cô đã gặp rất nhiều nghệ sĩ, và tất nhiên cũng đã nhìn thấy Lâm Phong. Nhưng rốt cuộc, cũng chỉ có thể nhìn một lần rồi thôi. Hết lần này đến lần khác, cô không hề có lấy một cơ hội đứng gần anh.
Cô vẫn giữ thói quen ăn sữa chua, chỉ là ăn một cách điều độ như trên mạng đã nói. Cũng không biết Lâm Phong có còn hay ăn nữa không. Nhưng có một sự thật rằng, chuyện Lâm Phong đã từng thích ăn sữa chua chỉ có một mình Bạch Anh biết được. Nghĩ vậy, cô lại không kìm được sự vui sướng trong lòng mình.
Cả một năm này Lâm Phong không ra ca khúc mới mà chỉ làm các hoạt động quảng cáo cho các nhãn hàng, làm mưa làm gió bên mảng thời trang và tham gia đóng phim. Nghe nói, anh đang tất bật chuẩn bị cho full album đĩa cứng thứ 10 trong sự nghiệp của mình.
Ngoài việc tham gia học tập, Bạch Anh cũng được tham gia hát demo cho những ca khúc của các tiền bối trong công ty. Nghệ sĩ dưới trướng Hotshot Media chỉ có vài người, hầu hết ai cũng đều rất thân thiện và dễ chịu. Khoảng thời gian sau này của Bạch Anh dễ chịu hơn rất nhiều.
Cho đến một lần, Troy D ngỏ lời muốn Bạch Anh tham gia góp giọng cho một single của anh ta.
Sau khi Phương Kiều nói với cô chuyện này, điều đầu tiên Bạch Anh phản ứng chính là: không thể tin được!
"Chị đùa em sao? Làm gì có chuyện tốt như vậy chứ?" Bạch Anh xua tay.
Phương Kiều không cảm xúc nói: "Chị đùa với em làm gì. Troy D đã nói chuyện với Dan, Dan bảo chị hỏi ý kiến em đây."
Lúc này Bạch Anh cố gắng chấp nhận sự thật: "Là thật à..."
Troy D là một rapper xuất thân từ một chương trình rap của giới battleground. Tuy không phải quá nổi tiếng nhưng rõ ràng Troy D cũng có một vị trí không nhỏ trong mảng âm nhạc, một vài ca khúc của anh ta cũng được người nghe đánh giá khá cao. Phong cách của Troy D khá là hầm hố, Bạch Anh cũng không hiểu tại sao anh ta lại nhìn trúng mình.
Bạch Anh đã gặp Troy D, cũng đã từng nói chuyện qua vài lần. Troy D là một người khá dễ tính và dễ nói chuyện, cũng không có gì đáng bàn cãi.
Cô nghĩ một chút, hiện tại nếu hợp tác với Troy D cũng không phải có hại. Ngoài ra, Bạch Anh cũng muốn thử xem phản ứng của khán giả khi nghe giọng cô như thế nào.
Đây cũng là suy nghĩ của Dan sau khi nghe Troy D đề nghị.
Vì vậy, chuyện hợp tác này rất nhanh đã được thiết lập.