KHÔNG CẦN LOẠN ĂN VẠ

Pháp khí nhận được Thiên Đạo chúc nguyện, đặc biệt là đao và kiếm thì mỗi khi sử dụng sẽ ẩn ẩn cảm nhận được đạo ý tồn tại. Có thể không quá mãnh liệt nhưng nó thật có tồn tại, tích tiểu thành đại, đối với con đường tu đạo có chỗ tốt cực lớn.

Bởi vậy pháp khí có Thiên Đạo chúc nguyện được cực kỳ nhiều người tranh giành để có được.

Bên này ánh sáng chói rọi lấp lánh tất nhiên khiến cho bên phía Côn Luân chú ý, Phong Trần đạo nhân nhìn về phía xa: “Phương hướng đó chính là nơi ở của Thiên Cơ Môn, không biết là ai lại luyện chế ra pháp khí gì.”

Lão nhân tóc nâu đứng bên cạnh nhìn luồng sáng dịu nhẹ đang trút xuống từ phía chân trời: “Ta nghe nói mấy người Thiên Cơ Môn chỉ có duy nhất Diệp Tố đã lâu không thấy xuất hiện, người luyện khí hẳn là cô nhóc đó.”

“Khi mới Nguyên Anh kỳ đã có thể luyện chế ra Bát Kỳ Biến, bị Bồng Lai thu đi mất.” Phong Trần đạo nhân híp híp mắt, ngay sau đó lại ôn hòa cười nói: “Hiện giờ Hóa Thần kỳ lại luyện ra được pháp khí được Thiên Đạo chúc nguyện, Diệp Tố xác thật là có bản lĩnh.”

“Tuổi còn nhỏ, lại chịu khó như vậy, xem như cũng có tương lai.” Lão nhân tóc nâu tính tính thời gian, Diệp Tố này tựa hồ từ lúc bắt đầu đại bỉ chưa từng nghỉ ngơi, thậm chí sau khi tông môn đại bỉ kết thúc đến nay chỉ vỏn vẹn trong một tháng đã nhận ba đơn luyện pháp khí bán ra ngoài.

Khi lão nhân tóc nâu nhận được tin tức chấp sự truyền đến thì giật mình không thôi, ông vẫn luôn tự hào về sự khắc khổ của đệ tử Côn Luân, nhưng khi so với Diệp Tố……thì thật không bằng một góc.

“Trầm Hàn dùng Thất Tuyệt kiếm thế nào rồi?” Phong Trần đạo nhân hỏi, “Có thích ứng tốt không?”

“Ta đã qua đó xem thử, thích ứng rất nhanh, cơ hồ đã không còn cảm giác trúc trắc.” Lão nhân tóc nâu nói, “Chủ nhân đời trước của Thất Tuyệt kiếm dù sao cũng là Lục Quyết.”

Lục Quyết là đệ tử kinh diễm tuyệt luân nhất từ trước đến nay của Côn Luân, cũng chính là phụ thân của Lục Trầm Hàn.

“Có thể thích ứng thì tốt rồi, nếu không đến khi đi Luân Chuyển Tháp lại phải phí thời gian tìm một thanh kiếm thích hợp.” Phong Trần đạo nhân chắp hai tay sau người, ngửa đầu nói, “Nó chỉ có thời gian ba tháng này thôi.”

……

Trên Toàn Cơ Phong, Lục Trầm Hàn đang luyện kiếm, sư phụ của hắn ngồi ở bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng sẽ để điểm vài câu.

Ninh Thiển Dao đã đi Vạn Phật Tông, nói là muốn bồi Giản Hồ, chờ sau khi hắn tỉnh sẽ trở lại Côn Luân.

Trong lòng Lục Trầm Hàn tuy có chút không vui nhưng tâm tư của hắn vẫn phần nhiều đặt trên Thất Tuyệt kiếm.

“Sư phụ.” Sau khi luyện xong kiếm, Lục Trầm Hàn đi đến trước mặt bạch y nữ nhân, “Lời đồn kiếm linh Thất Tuyệt kiếm có thể hóa thành người, việc này có thật không?”

Bạch y nữ nhân khẽ hé nắp trà, hơi nước tựa như sương mù theo đó bốc lên, khiến cho gương mặt bà có chút mơ hồ: “Có kiếm linh hay không, nó có thể hóa người hay không, hoàn toàn không phải là việc mà ta có thể biết, chủ nhân hiện tại của nó chính là con.”

Lục Trầm Hàn đã quen với cách nói chuyện của bạch y nữ nhân, lập tức hơi cúi đầu: “Vâng, sư phụ.”

Bạch y nữ tử đứng dậy: “Ta không muốn nhìn thấy con bại bởi một người nào trong Luân Chuyển Tháp, phụ thân con chưa bao giờ thua ai.”

Lục Trầm Hàn nhìn bà rời đi, đứng ở sân luyện kiếm hồi lâu, mãi đến khi ở nơi xa đột nhiên xuất hiện dị tượng.

Hắn ngước mắt nhìn lên liền nhận ra phương hướng đó là nơi ở của Thiên Cơ Môn, là Thiên Cơ Môn mà ngày đêm hắn đều tâm niệm muốn được quyết chiến lại một lần.

……

Luồng sáng lấp lánh từ trên trời chiếu rọi xuống, cơ hồ đến khi mặt trời lặn mới kết thúc, khi Diệp Tố từ bên trong bước ra thì trong tay có cầm một thanh kiếm được bao trong vỏ kiếm hoàn chỉnh.

“Từ huynh?” Diệp Tố luyện khí đến mức không phân biệt ngày đêm, đến khi ra tới thì tinh thần có chút hoảng hốt, nhìn thấy Từ Trình Ngọc thì liền bước qua: “Vừa lúc ta còn định đi tìm huynh, kiếm đã luyện tốt rồi.”

Từ Trình Ngọc nhìn kiếm trong tay Diệp Tố, vỏ kiếm màu hoa lê khắc đầy hoa văn bạc, chuôi kiếm lại dùng răng hải tượng mài giũa sau đó điêu khắc lên, còn chưa thấy được lưỡi kiếm nhưng trống ngực hắn cũng đã đập liên hồi: “Cho ta ư?”

“Của huynh đấy.” Diệp Tố ném kiếm cho hắn, “Lần Thiên Đạo chúc nguyện này phá lệ rất dài.”

Cơ hồ cả một ngày, rất ít thấy.

“Đại sư tỷ luyện kiếm, Thiên Đạo chúc nguyện có dài hơn vẫn là bình thường.” Hạ Nhĩ lại bắt đầu khen ngợi không tiếc lời.

“……” Diệp Tố lắc đầu, ngồi xuống.

Một tay Từ Trình Ngọc nắm lấy chuôi kiếm liền cảm nhận được đạo ý, trong lòng không khỏi kích động, hắn cẩn thận rút thân kiếm ra thì liền thấy một lưỡi kiếm màu xanh biển, mang theo khí lạnh, mũi kiếm cực kỳ sắc bén, nhưng ngay dưới chuôi kiếm thì ngay lập tức hồn hậu vừa tay, trung hòa khí tức lệ khí lạnh băng của thanh kiếm này.

Từ Trình Ngọc rút thanh kiếm ra hoàn toàn, ngay tại chỗ múa mấy chiêu, Dịch Huyền đứng bên cạnh thấy thế thì rút Trọng Minh đao ra tỷ thí với hắn.

Kiếm tuyệt đối là kiếm tốt, khi đối chiêu với Dịch Huyền thì Từ Trình Ngọc có thể rõ ràng cảm nhận được điều này, chẳng qua cảnh giới của hắn kém hơn Dịch sư đệ, nếu không nhất định có thể kiên trì được thêm một chút.

“Kiếm tốt.” Dịch Huyền thu đao nói.

Từ Trình Ngọc lưu luyến đem kiếm chậm rãi cho vào vỏ, hỏi Diệp Tố: “Thanh kiếm này có tên không?”

“Kiếm của huynh, huynh đặt tên đi.” Diệp Tố nhìn quét chung quanh một vòng, không thấy Du Phục Thời đâu bèn hỏi Minh Lưu Sa bên cạnh, “Tiểu sư đệ đâu?”

“Ở, trong, phòng, ngủ.” Minh Lưu Sa chỉ chỉ vào phòng của Du Phục Thời nói.

Từ Trình Ngọc ôm kiếm mới, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: “Kiến Triều, tên của nó sẽ là Kiến Triều.” Chung kiến triều dương (Cuối cùng cũng thấy được ánh mặt trời).

“Vậy liền gọi là Kiến Triều.” Diệp Tố bỗng nhiên nhớ tới một việc, “Tam sư đệ, thanh kiếm trước đó của Từ huynh bị gãy đã sửa xong chưa?”

Hạ Nhĩ lập tức đứng dậy lấy kiếm ra: “Đã xong rồi ạ.”

Từ Trình Ngọc sửng sốt, tiến lên nhận lại thanh kiếm, trịnh trọng nói với Hạ Nhĩ: “Đa tạ.”

Thanh kiếm này đã đồng hành cùng hắn tám năm, lại bởi vì thực lực của mình không đủ mà làm nó đứt gãy, đây vẫn luôn là nỗi canh cánh trong lòng không cách nào qua được của Từ Trình Ngọc.

“Đã có kiếm mới, hai tháng tiếp theo Từ huynh có thể tập trung luyện kiếm.” Diệp Tố nói, “Còn chúng ta lát nữa sẽ về Thiên Cơ Môn một chuyến.”

Từ Trình Ngọc biết kế hoạch của bọn họ, bất quá Diệp Tố vừa mới luyện khí xong liền muốn đi ngay khiến hắn có chút bất ngờ: “Mọi người định trở về như thế nào?”

“Truyền Tống Trận.” Diệp Tố cười nói, “Lúc trước ta có thấy ở ngoại thành Côn Luân có Truyền Tống Trận đi đến dưới chân núi Thiên Cơ Môn.”

Trước kia không có tiền để đi Truyền Tống Trận dưới chân núi Thiên Cơ Môn, hiện giờ đã có linh thạch, có thể đi trở về cũng tốt.

Từ Trình Ngọc nói: “Chúc mọi người thuận buồm xuôi gió, sau đó các sư đệ sư muội Thiên Cơ Môn có thể tới Ngô Kiếm Phái tu luyện một năm.”

“Nhất định.” Diệp Tố gật đầu.

Màn đêm buông xuống, đoàn người Thiên Cơ Môn thu thập xong hành lý thì liền ngồi Truyền Tống Trận ở ngoài thành Côn Luân trở về.

Khoảng cách có chút xa, khi bọn họ đáp đến Truyền Tống Trận dưới chân núi Thiên Cơ Môn thì trời cũng đã hửng sáng.

“Rốt cuộc đã trở lại, ôi, khí vị quen thuộc này.” Minh Lưu Sa vươn hai tay ra, ngửa đầu nói, “Không, có, một, chút, linh, khí, nào!”

Hành động dị thường của hắn khiến cho mọi người đi gần đó không khỏi nhìn chằm chằm sang.

Cách đó không xa vừa lúc có đệ tử Vô Âm Tông đi ngang qua, nghe thấy khu vực gần Truyền Tống Trận ồn ào nhốn nháo thì còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, lập tức chạy tới, lúc này mới phát hiện là người Thiên Cơ Môn.

“Thì ra là các ngươi.” Tân Hâm nhìn thấy đoàn người Diệp Tố, ánh mắt đầy phức tạp, mới ngắn ngủi mấy năm mà chêch lệch giữa bọn họ đã lớn đến như thế.

Diệp Tố quay đầu nhìn thấy người dẫn đầu các đệ tử Vô Âm Tông ở đối diện: “Tân Hâm huynh? Đã lâu không gặp, lần trước ta thấy tên huynh trong danh sách dự thi của bắc phương.”

“……Ta thua ngay từ vòng rút thăm đầu tiên, ngay cả cửa thứ nhất cũng chưa vào.” Tân Hâm trả lời không được tự nhiên, hắn nhìn về nhóm người vừa quen thuộc vừa xa lạ, “Chúc mừng các ngươi.”

“Huynh đã là Nguyên Anh sơ kỳ, nếu chiếu theo lúc trước thì ít nhiều cũng tính là một thiên tài.” Hạ Nhĩ lanh mồm lanh miệng nói, “Đừng quá khổ sở, đôi khi chỉ là do vận khí không may mà thôi.”

“Ta biết.” Sau khi thất bại ở vòng rút thăm Tân Hâm đã đi rèn luyện khắp nơi mấy tháng, cũng coi như gặp được cơ duyên mới trở về, cảnh giới tuy tăng lên nhanh nhưng vẫn kém xa những người trước mắt này.

Hiện giờ mọi người được trở về chốn cũ, cảm giác đầu tiên chính là thay đổi quá nhiều, đầu tiên là sự biến hóa trong ánh mắt của đệ tử Vô Âm Tông, không còn ẩn chứa sự kỳ thị và xem thường mà ngược lại thầm lộ ra sự hâm mộ cực kỳ cùng sùng bái. Tiếp theo chính là không khí trong Thiên Cơ Môn, tuy linh khí vẫn khô cạn như cũ nhưng tinh thần của các sư đệ sư muội phấn chấn hơn rất nhiều.

Một đệ tử đang quét tước đại môn của Thiên Cơ Môn, nhìn thấy mấy người Diệp Tố thì tức khắc trừng lớn đôi mắt, lập tức ném cây chổi trong tay xuống đất, quay đầu dùng linh lực hô to vào bên trong: “Đại sư tỷ, nhị sư huynh, tam sư tỷ, tứ sư huynh, ngũ sư huynh còn có tiểu sư huynh đã trở lại rồi!!!

Toàn bộ Thiên Cơ Môn giống như là sống dậy, các sư đệ sư muội không biết làm ra các đồ vật từ khi nào mà ngay lập tức liền khua chiêng gõ trống ùa xuống, thậm chí còn có cả một đoàn múa lân!

Mọi người: “……”

Diệp Tố kéo đệ tử quét cửa lại, chỉ vào Lữ Cửu nói: “Vị này là Lữ sư tỷ, về sau nàng ấy sẽ là khai phong kiếm tổ của Thiên Cơ Môn chúng ta.”

Lữ Cửu nghe được nửa sau câu nói thì có chút ngượng ngùng, nàng thậm chí cảm thấy Diệp Tố lúc này như bị Hạ Nhĩ bám vào người rồi vậy.

Đệ tử quét cửa nhìn nhìn Lữ Cửu, đầu tiên là hô một tiếng: “Chào Lữ sư tỷ!”

Tiếp theo lại xoay người hô: “Còn có một vị Lữ sư tỷ mới tới!!!”

Trong nháy mắt có thể thấy được đội ngũ các sư đệ sư muội khua chiêng gõ trống có chút rối loạn, còn thỉnh thoảng truyền đến các âm thanh như “Ta còn có cái này”, nhưng rất nhanh liền khôi phục trật tự.

Diệp Tố bật cười thành tiếng, nàng cùng mọi người đứng trước đại môn, chờ xem các sư đệ sư muội sẽ làm cái gì.

Kết quả liền nhìn thấy từ trên quảng trường Thiên Cơ Môn bay lên các loại pháp khi, tạo thành một câu: Hoanh nghênh đại sư tỷ, nhị sư huynh, tam sư tỷ, tứ, ngũ sư huynh, tiểu sư huynh, Lữ sư tỷ trở về!

Rõ ràng có thể thấy được mấy chữ Lữ sư tỷ ở phía sau là mới được thêm vào.

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Nhĩ: Ta không bám vào người, nồi này ta không đội.

Bình luận

Truyện đang đọc