KHÔNG CẦN LOẠN ĂN VẠ

Trong một vùng đất núi trống, ba người ra đứng ở ba góc, Cốc Lương Thiên là chật vật nhất, một thân máu me đầm đìa, hai người khác đứng im ở hai góc đối diện không động đậy.

Đúng như lời Lục Trầm Hàn nói, bọn họ đã tới địa phận Bồng Lai, thậm chí đã ở ngay dưới chân Bồng Lai, chẳng qua vẫn luôn đảo quanh gốc cây Bồ Đề mà thôi.

Diệp Tố vốn dĩ đang ở trong sân nghiên cứu đại trận, bởi về tiểu sư đệ đột nhiên nhớ tới phải vẽ phù chú đồ trong quyển từ điển lên đại môn Thiên Cơ Môn, nàng nghĩ không biết có phải ký ức của hắn đã bắt đầu khôi phục hay không.

Không bao lâu sau Diệp Tố bỗng nhiên nghe thấy có người đang gọi tên mình, nàng cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác nên buông bút trong tay tập trung lắng nghe, lần này lại nghe thấy tên Du Phục Thời.

Là âm thanh truyền tới từ phía dưới.

Bọn họ đang ở trên một cây Bồ Đề rất lớn, cách mặt đất rất xa, vậy mà âm thanh lại có thể truyền được lên tận đây, có thể thấy người nọ ở bên dưới kêu to đến mức nào, còn dùng cả linh lực.

Nghe xong vài câu, Diệp Tố liền nghe ra được là ai.

—— Tân Phật tử Cốc Lương Thiên.

Diệp Tố không muốn để ý đến hắn, nhưng sau đó thanh âm của Cốc Lương Thiên ngày một nhỏ dần, rõ ràng đã suy yếu đi, cộng thêm đối diện hắn có vẻ còn có Lục Trầm Hàn.

Nàng sợ tên họ Lục thật sự lấy được thông tin giá trị nào đó từ Cốc Lương Thiên nên đành phải nhanh chóng đi xuống, cũng may người Bồng Lai trên cây Bồ Đề cũng không để ý việc nàng xuống dưới.

Vừa xuống tới nơi từ xa Diệp Tố liền thấy Lục Trầm Hàn huy kiếm chém về phía Cốc Lương Thiên, ngón tay nàng nhanh chóng cách không vẽ ra một đạo phù chú phóng tới ngăn cản kiếm ý của hắn.

Cốc Lương Thiên nắm chặt pháp trượng đài sen, nhờ nó chống đỡ mới không đến nỗi quỳ rạp xuống đất, hắn nhìn thấy Diệp Tố vậy mà thật sự xuất hiện, tức khắc thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Ngươi dẫn ta vào Bồng Lai, ta sẽ không nói ra thân phận của Du Phục Thời.”

Diệp Tố liếc mắt nhìn Cốc Lương Thiên: “Vậy ngươi nói ta nghe thử đệ ấy có thân phận gì.”

Cốc Lương Thiên: “……” Hắn làm sao biết Du Phục Thời có thân phận gì.

Tóm lại là một thân phận không đơn giản, nhưng nếu cứ nói ra như vậy thì hắn sợ hôm nay bản thân không nghi ngờ gì sẽ bỏ mạng tại đây.

“Ngươi muốn ngăn cản ta giết kẻ cấu kết với Ma Chủ?” Lục Trầm Hàn nhìn Diệp Tố, hai mắt lạnh lẽo, “À, suýt nữa quên mất, Thiên Cơ Môn có một đệ tử là ma, cho nên Thiên Cơ Môn đây là trắng trợn liên kết với Ma giới sao?”

“Tổ tông của Côn Luân các ngươi cũng chưa bao giờ ra kết luận như vậy.” Diệp Tố nhìn lại hắn, “Hơn nửa năm không gặp, phong thái Lục đạo hữu càng mạnh mẽ hơn xưa.”

Lục Trầm Hàn nghe thấy Diệp Tố nhắc đến thời gian nửa năm trước thì liền nhớ tới mối thù bị đá khỏi Luân Chuyển Tháp, sắc mặt càng thêm vặn vẹo: “Nếu ngươi không có quan hệ gì với Ma giới thì lăn qua một bên, đừng cản đường ta chém chết tên phản đồ cấu kết với Ma Chủ này.”

“Ta không có cấu kết với Ma Chủ.” Cốc Lương Thiên lập tức phủ nhận, hắn nhìn chằm chằm Diệp Tố: “Đại trận đó đã bị người khác động tay động chân từ trước, ta chỉ là cảm thấy tình huống không đúng nên mới tiến vào cấm địa tìm các sư tổ.”

Không biết vì sao, Cốc Lương Thiên cảm thấy có thể giải thích được chuyện này với Diệp Tố.

Lục Trầm Hàn cắt ngang lời hắn, phất tay ném tố hồi ngọc bản cho Diệp Tố: “Có chứng cứ rõ ràng hắn liên thủ với Ma Chủ giết ba vị sư tổ của Vạn Phật Tông, ngươi còn thắc mắc gì nữa?”

Diệp Tố xem nhanh qua tố hồi ngọc bản mà Lục Trầm Hàn đưa: “Một đoạn không đầu không đuôi, nói hắn đâm chết sư tổ cũng đúng, nhưng nói hắn giúp sư tổ rút chủy thủ ra cũng không sai.”

“Đệ tử Vạn Phật Tông làm chứng, khi ma vật tràn vào, Cốc Lương Thiên đột nhiên chạy về hướng cấm địa, mà trận pháp cấm địa phải cần hai người mới có thể mở ra.” Lục Trầm Hàn nắm Thất Tuyệt kiếm, cảm giác nôn nóng dâng lên trong lòng, hắn muốn một kiếm chém chết Cốc Lương Thiên sau đó nhanh chóng trở về phục mệnh, nhưng Diệp Tố cứ đứng ở đây, mười phần vướng bận.

Trong khi hắn còn không biết chắc Diệp Tố có thể giở ra bao nhiêu thủ đoạn, nàng ta ở đây thì tên Du Phục Thời đó chắc chắn là cũng ở gần đâu đây.

“Ma vật xâm nhập từ bên trong tông môn, lúc ấy các sư tố lại không có bất kỳ phản ứng gì, ta cảm thấy quá mức kỳ quái nên mới đi xem xét.” Sắc mặt Cốc Lương Thiên tái nhợt, một bàn tay ấn chặt bụng, nhìn Diệp Tố giải thích: “Có một vị sư tổ trên người có cắm thanh chủy thủ của tông chủ, đại trận bị người khác nghịch chuyển từ trước, chuyện này có quan hệ với tông chủ, không phải ta làm.”

“Bỉ ổi.” Lục Trầm Hàn lạnh mặt nói, “Tông chủ Vạn Phật Tông vì sao lại làm ra chuyện này? Người có tâm ma còn không phải chính là ngươi hay sao?”

Cốc Lương Thiên đáp: “Tâm ma của ta đã sớm tiêu tán từ lúc thấy ngươi bị đá ra từ Luân Chuyển Tháp rồi.”

Lời này vừa nói ra, mặt Lục Trầm Hàn ngay lập tức đen lại.

Chuyện sỉ nhục nhất đời hắn thế mà cứ bị liên tục nhắc tới nhắc lui.

“Ngươi đã từng gặp qua Chính Sơ tôn nhân chưa?” Diệp Tố đột nhiên hỏi Lục Trầm Hàn.

Lục Trầm Hàn: “……ngươi có ý gì?”

“Ai cũng đều biết đại năng Độ Kiếp có lực lượng gần với Thần nhất, át chủ bài của các đại tông còn không phải chính là một khi tông môn lâm vào nguy cơ thì các sư tổ đại năng bế quan sẽ xuất quan hộ tông hay sao?” Diệp Tố vẫn còn nhớ rõ năng lực gần như hủy thiên diệt địa của Chính Sơ tôn nhân, “Lửa đã cháy đến cửa nhà như thế mà ba vị sư tổ Vạn Phật Tông lại không có chút phản ứng nào, đây không phải là một chuyện kỳ quái sao?”

Lúc trước khi quyết định truyền tống Lâm Tuyền Thành đến Côn Luân thì Diệp Tố đã suy tính đến điểm này.

Côn Luân vốn dĩ là tu chân đệ nhất tông môn, thực lực mạnh nhất, lại có Phong Trần đạo nhân và các vị trưởng lão trấn giữ, Lâm Tuyền Thành truyền tống vào Côn Luân sẽ có xác suất được cứu cao nhất.

Chỉ là không nghĩ tới, vừa mới truyền tống đến Côn Luân thì Chính Sơ tôn nhân liền xuất hiện.

“Chỉ có khi nước sôi lửa bỏng sư tổ mới có thể xuất hiện, còn bất quá chỉ vài tên ma vật cỏn con dẫn đầu bởi vài tên Ma Quân, trong khi còn có Yêu Vương ở đó, vì sao các đại năng lại phải ra tay?” Lục Trầm Hàn không muốn tiếp tục dây dưa với hai người này nữa, tay lấy ra truyền tin ngọc điệp liên hệ tông chủ Vạn Phật Tông.

“Ma Chủ!” Cốc Lương Thiên bỗng nhiên trợn to mắt nhìn phía sau Lục Trầm Hàn hô to.

Lục Trầm Hàn lập tức cảm thấy sống lưng phát lạnh, nắm lấy Thất Tuyệt kiếm quay ra sau trảm một nhát.

Lúc này Cốc Lương Thiên vận hết sức tàn còn lại, di chuyển đến trước mặt Diệp Tố, kéo ống tay áo của nàng: “Cứu ta!”

Bình luận

Truyện đang đọc