KHÔNG CẦN LOẠN ĂN VẠ

Nhan Hảo bước ra từ trong phòng đi tới, nhìn theo bóng dáng Lục Trầm Hàn rời đi, do dự hỏi “Diệp Tố, cô……tìm Lục Trầm Hàn à?”

“Tản bộ mà thôi.” Diệp Tố thuận miệng đáp.

Quỷ mới tin.

Tuy nhiên Nhan Hảo cũng không tiếp tục chủ đề này mà lại hỏi: “Dịch Huyền thật sự là huyết mạch nửa ma sao?”

“Đúng vậy.” Diệp Tố ngạc nhiên, “Có chuyện gì sao?”

“Hình thái của nửa ma không giống nhau, nửa ma có hình người trời sinh giống Dịch Huyền thì chỉ có hai khả năng, một là huyết mạch của tu sĩ mạnh hơn ma rất nhiều, hai là huyết mạch của bên Ma tộc ít nhất phải cấp bậc Ma Tôn trở lên.” Nhan Hảo nói đến đây thì nghẹn lại một lúc mới tiếp tục, “Hắn có biết phụ mẫu của mình là ai không?”

“Bình Thư Lan.”

Một thanh âm lãnh đạm nhưng dễ nghe vang lên sau lưng Nhan Hảo.

Nhan Hảo trợn to mắt quay phắt người lại, quả nhiên Dịch Huyền đang đứng cách đó không xa.

Diệp Tố hơi nhướng mày, nàng tuy rằng biết được thân thế của Dịch Huyền từ nguyên tác nhưng từ sau khi hắn nhập ma ai cũng không đi sâu vào chuyện này, nàng còn tưởng rằng Dịch sư đệ cũng không biết.

“Bình, Bình Thư Lan!” Nhan Hảo lắp bắp nói, “Đó, đó còn không phải là Ma Chủ ư?”

Tu sĩ có quan hệ với Bình Thư Lan còn không phải chỉ có……một người đó thôi sao?!

“Ngươi biết chuyện của bà ấy?” Dịch Huyền đi tới hỏi, trên mặt hắn cũng không có cảm xúc nào khác, giống như chỉ đang hỏi một việc rất bình thường mà thôi.

“Có, có biết một chút.” Đôi mắt Nhan Hảo không kìm được mà nhìn về phía người vừa rồi rời đi, “Biết chuyện Bình Thư Lan có gút mắt với ai.”

Các tu sĩ khác của tu chân giới có thể không biết, nhưng Hợp Hoan Tông từ trước đến nay không có nhiều quy củ, Ngô Nguyệt muốn nói liền nói, Nhan Hảo và Mai Cừu Nhân đều đã nghe qua câu chuyện xưa này.

Biểu hiện này của nàng rõ ràng là biết cái gì đó.

Diệp Tố khụ một tiếng: “Có chuyện gì đi vào đại điện nói, vừa lúc ta cũng muốn đi tìm tiểu sư đệ.”

Tàng Lục thật bất công, chỗ ở mà ông chuẩn bị cho Du Phục Thời là gian đại điện lớn nhất, xa hoa nhất của thành Quy tộc, những người khác thì chỉ được nhét đại vào một phòng nào đó bên cạnh.

Ba người đi vào chỗ ở của Du Phục Thời, Diệp Tố bước vào phòng, để Nhan Hảo và Dịch Huyền ở sảnh ngoài.

“Ngươi biết được bao nhiêu?” Dịch Huyền hỏi Nhan Hảo.

“Chuyện đó……ta cũng chỉ là nghe nói được một chút tin tức, cũng không nhất định là thật như vậy.” Nhan Hảo do dự nói, “Tu sĩ trong tu chân giới có liên quan tới Bình Thư Lan chỉ có một người, chính là……Lục Quyết của Côn Luân.”

Côn Luân Lục Quyết?

Kỳ thật Dịch Huyền không có chấp niệm quá lớn với việc cha mẹ mình là ai, bất kể là ai đi nữa cũng không thay đổi được hiện trạng bản thân hắn là ma, nhưng hắn không nghĩ tới bản thân mình lại có quan hệ với Côn Luân.

“Tuy rằng Bình Thư Lan và Lục Quyết, còn có Thánh Nữ có gút mắt tình cảm, những cũng không nhất định là……” Nhan Hảo càng nói càng chột dạ, cuối cùng đột nhiên thốt lên một câu, “Diện mạo của ngươi và Lục Trầm Hàn có chút giống nhau.”

Lục Trầm Hàn và Dịch Huyền, mỗi người cầm một thanh thần binh, hơn nữa qua thời gian hai người dần trưởng thành thì đường nét trên khuôn mặt quả thực có ba phần rất giống nhau, nếu hai người này có cùng một người phụ thân thì mọi chuyện liền trở nên có thể giải thích được.

Bàn tay Dịch Huyền chậm rãi nắm chặt Trọng Minh đao, nhìn Nhan Hảo hỏi: “Lục Quyết và Lục Trầm Hàn có quan hệ gì?”

“……Lục Trầm Hàn là nhi tử của Lục Quyết và Thánh Nữ.” Nhan Hảo cúi đầu nhanh chóng đáp.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Côn Luân muốn nhất định phải tấn công Ma giới.

Lục Quyết là đệ tử có thiên phú nhất của Côn Luân từ khi lập tông tới nay, trời sinh thức hải, là đệ tử được Côn Luân lựa chọn bồi dưỡng để phi thăng thành Thần, kết quả lại bởi vì dây dưa tình cảm với Bình Thư Lan và Thánh Nữ mà ba người đều chết.

Sau khi nghe những lời Nhan Hảo kể, Dịch Huyền trầm mặc một lúc lâu sau mới hỏi: “Khi ấy Lục Quyết có cảnh giới gì?”

Hắn không quen biết Bình Thư Lan, cũng chưa từng gặp Lục Quyết, đối với hai người không có quá nhiều tình cảm, ngược lại chỉ cảm thấy kỳ quái về việc ba người đồng quy vu tận.

Bình Thư Lan thân là Ma Chủ, cảnh giới ít nhất là Độ Kiếp, giống Chính Sơ tôn nhân và Tàng Lục vậy, trong ấn tượng của Dịch Huyền, tu vi của hai người này sâu không lường được.

“Đại Thừa sơ kỳ, nhưng trình độ có thể so được với Phong Trần đạo nhân, sư phụ nói hắn trời sinh thức hải, lôi kiếp phải chịu nhiều hơn người thường rất nhiều, phải phí rất nhiều công sức mới lên tới cảnh giới đó.” Nhan Hảo phe phẩy quạt lông hồng phấn trong tay nói, “Hình như là do Bình Thư Lan lúc ấy nản lòng thoái chí, cho nên quyết định đồng quy vu tận với hai người Lục Quyết và Thánh Nữ.”

Dịch Huyền rũ mắt nhìn Trọng Minh đao trong tay mình: “Ta biết rồi.”

Trong lòng Dịch Huyền trống vắng, không biết cảm giác lúc này của bản thân là gì, hắn thậm chí còn không biết bộ dáng của Bình Thư Lan và Lục Quyết trông như thế nào.

……

“Bên ngoài có người.” Du Phục Thời dựa vào đầu giường nói.

“Dịch sư đệ và Nhan Hảo đang nói chuyện ở bên ngoài.” Diệp Tố đóng cửa lại, ngồi vào bàn, thuận tay kéo ra ghế tựa bên cạnh, nhìn tiểu sư đệ hỏi, “Đệ có nhớ ra phải làm sao để mở đại môn Yêu giới chưa?”

Du Phục Thời đứng lên, chậm rì rì bước qua, ngồi xuống ghế tựa nàng vừa kéo ra: “Không nhớ ra.”

“Vậy chỉ đành phải thử xem máu của đệ có tác dụng hay không.” Diệp Tố nhìn Du Phục Thời, trong mắt có chút tò mò, nàng nghĩ, không biết phong thái của tiểu sư đệ trước kia có phải cũng giống như bây giờ hay không, nhưng từ những câu miêu tả của Tàng Lục, Yêu Chủ trước kia có vẻ là một Yêu vô pháp vô thiên, thích đi khắp nơi gây rối.

Đáng tiếc tiểu sư đệ đã quên mất chuyện trước kia, mặc dù đã lấy về Ngạch Linh Huyết.

Du Phục Thời lười nhác tựa cằm lên cánh tay Diệp Tố nói: “Hôm nay đi thử xem.”

Diệp Tố nhìn thoáng qua tiểu sư đệ, vươn tay còn lại nâng cằm hắn lên nói: “Vậy đi thôi.”

Khi bọn họ ra khỏi phòng thì Dịch Huyền và Nhan Hảo đã nói xong, hai người trầm mặc ngồi ở trong sảnh.

“Hôm nay đi thử Yêu Chủ Thạch xem có thể mở ra đại môn không.” Diệp Tố nói với hai người.

Tàng Lục vẫn như thường lệ dẫn bọn họ l3n đỉnh núi Vạn Yêu, nhìn thấy Du Phục Thời cúi đầu cắt vào lòng bàn tay một đường thì Diệp Tố không nhịn được mà nhíu mày, nàng không thích nhìn thấy tiểu sư đệ bị thương, nó khiến nàng nhớ tới cảnh tượng đã thấy trong Bàn Âm Dương ở Bồng Lai.

Du Phục Thời sau khi cắt một đường trong lòng bàn tay thì ấn tay lên Yêu Chủ Thạch, khoảnh khắc bàn tay vừa chạm vào đá thì Yêu Chủ Thạch liền đột nhiên tản mát ra ánh sáng xanh mãnh liệt, lần này không phải là luồng ánh sáng nhu hòa bao lấy Du Phục Thời như lần trước mà là một đạo ánh sáng xanh đậm xông thẳng tận trời.

Ngay sau đó mọi người nghe thấy giữa không trung truyền đến một tiếng kẽo kẹt ầm vang, tựa như có hai cánh cửa thật lớn đang chậm rãi mở ra.

“Là cửa Yêu giới mở ra sao?” Chu Vân nhìn vào không trung, khẩn trương hỏi.

Diệp Tố ngửa đầu nhìn chằm chằm luồng thanh quang đó, nàng phóng xuất thần thức, muốn men theo luồng sáng xem xét, tuy nhiên nàng phát hiện mặc dù thần thức mình kéo ra tới cực hạn cũng không cách nào có thể đuổi theo thanh quang.

“Đại môn!” Mai Cừu Nhân chỉ vào hai cánh cửa hiện ra giữa không trung hưng phấn hô lên, “Xuất hiện rồi.”

Hai cánh cửa cổ xưa gồ ghề với vô số đầu yêu được khảm vào, trông sinh động như thật, thậm chí nhìn lâu rồi còn có ảo giác chúng động đậy.

Lúc này luồng ánh sáng xanh lại chậm rãi rơi xuống, trở về bên trong Yêu Chủ Thạch.

—— hai cánh cửa ầm ầm mở ra.

“Là Luân Chuyển tháp!” Từ Trình Ngọc thấy phía sau cánh cửa mở ra chính là tòa tháp sừng sững giữa ngã ba tam giới.

Mười hai vị Thánh Sứ Bồng Lai vẫn còn ngồi xung quanh Luân Chuyển tháp.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía đại môn của Yêu giới, chỉ có Diệp Tố không nói lời nào tiến lên, kéo bàn tay Du Phục Thời từ trên Yêu Chủ Thạch xuống, nàng triệu hồi linh lực ra đầu ngón tay phất qua lòng bàn tay hắn, làm miệng vết thương khép lại.

“Cha, hồ ly thối của núi Thanh Khâu chết rồi!”

Lúc này, từ dưới chân núi đột nhiên truyền đến thanh âm của Tàng Thất, hắn vừa la to vừa xông lên núi.

Diệp Tố liền quay đầu lại nhìn về phía Tàng Thất hỏi: “Chết như thế nào?”

Hồ Vương đã nuốt Nguyên Anh của Ninh Thiển Dao, tất nhiên không thể chết vì phản phệ.

“Ta xuống tay không có nặng mà.” Tàng Lục ngạc nhiên nói, “Chút xíu thương đó thì hắn dưỡng thương một thời gian là tốt rồi, là tên nhãi Yêu Vương nào khác động thủ à?”

“Không phải do Yêu Vương khác, sau khi Hồ Vương trở về thì cho người kiêm kê quân số của Hồ tộc, bản thân thì nhập định dưỡng thương, kết quả thủ hạ hắn đi vào thì phát hiện hắn đã chết.” Tàng Thất lấy ra một viên tố hồi ngọc bản, “Đây là do tên thủ hạ đó truyền tới.”

Trong tố hồi ngọc bản có thể thấy được động phủ của Hồ tộc hỗn loạn, ở giữa động phủ là Hồ Vương đã biến về bản thể Cửu Vĩ Hồ nhưng lại khô quắt xám xịt, mất đi tất cả sinh cơ.

“Sinh cơ khô kiệt, giống hệt cách chết của sư tổ Vạn Phật Tông.” Lục Trầm Hàn lạnh giọng nói, hắn nhìn về phía Diệp Tố, “Ngươi cảm thấy chuyện này thế nào?”

Lúc trước trong địa phận Bồng Lai, Lục Trầm Hàn đã từng cho Diệp Tố xem tố hồi ngọc bản hiện trường Cốc Lương Thiên ám sát ba vị sư tổ Vạn Phật Tông, trong đó có thể thấy được rõ ràng tình trạng thi thể của ba vị sư tổ giống hệt Hồ Vương.

“Sư tổ Vạn Phật Tông?” đệ tử Thượng Khuyết Tông tức khắc liền nhớ ra, “Cốc Lương Thiên hôm qua biến mất, có phải chuyện này có liên quan đến hắn hay không?!”

“Cốc Lương Thiên rất có khả năng cấu kết với Ma Chủ quấy phá Yêu giới, các Yêu Vương khác có lẽ cũng đang gặp nguy hiểm.” Lục Trầm Hàn nhìn Diệp Tố, vẻ mặt trào phúng nói, “Chính người đã mang nguy hiểm vào Yêu giới.”

Diệp Tố đối diện trực tiếp ánh mắt của Lục Trầm Hàn, một lúc sau mới dời tầm mắt, nàng đứng trên đỉnh núi Vạn Yêu, nghe tiếng gió sượt qua tựa như tiếng yêu gào khóc, nàng nói với Dịch Huyền: “Tỷ có việc cần đi xác nhận một chút, đệ ra ngoài liên lạc với sư phụ, hỏi thăm tình hình bên ngoài gần đây như thế nào.”

“Dạ.” Dịch Huyền đồng ý không chút do dự.

Bàn tay Lục Trầm Hàn đặt ở sau người giật giật, mặt không chút biểu tình nhìn Diệp Tố rời đi.

Du Phục Thời vẫn luôn đi bên người Diệp Tố, hai người một trước một sau đi đến một hướng trong núi Vạn Yêu.

Liên Liên và Trình Hoài An liếc nhau, hướng đó là nơi trước đó không lâu mấy người Thiên Cơ Môn chôn thi thể của Ninh Thiển Dao.

Đi một lúc, Diệp Tố và Du Phục Thời dừng lại trước một mộ phần, ngón tay nàng vung lên, linh lực liền khiến mộ phần nổ tung, lộ ra thi thể của Ninh Thiển Dao.

Ngày ấy sau khi Ninh Thiển Dao chết, bọn họ trước khi xuống núi đã chôn nàng ta ở đây, Diệp Tố còn bày trận pháp, yêu thú bình thường sẽ không thể động đến, còn yêu có cảnh giới cao hơn nàng chắc chắn sẽ không có hứng thú với thi thể của một tu sĩ.

Đại môn Yêu giới cũng chỉ mới được mở ra vừa rồi, người Ma giới thế nào cũng không thể lẻn vào nhanh như vậy, nhưng Cốc Lương Thiên, người bị cho rằng có giao dịch với Ma Chủ lại mất tích, và chỉ cách một ngày sau Hồ Vương lại chết.

Theo lý Diệp Tố nên hoài nghi Cốc Lương Thiên mới đúng, nhưng theo bản năng nàng lại nghĩ tới Ninh Thiển Dao, nghĩ tới việc Hồ Vương đã nuốt Nguyên Anh của Ninh Thiển Dao.

Thi thể của Ninh Thiển Dao vẫn còn nằm trong hố, chỗ bụng có một cái lỗ to, cả người xanh trắng, không có gì khác với thời điểm tắt thở, trừ việc thân thể đã bắt đầu hư thối.

Diệp Tố phóng ra thần thức bao trùm thi thể Ninh Thiển Dao, kiểm tra từng tấc một, sau khi mất đi Nguyên Anh, tất cả linh lực trong cơ thể nàng ta đã tan hết.

Không tìm thấy điểm gì khác thường, hay là mình nghĩ nhiều?

Diệp Tố ấn ấn huyệt thái dương, nhìn thân thể đã có dấu hiệu phân hủy của Ninh Thiển Dao một hồi, nàng quyết định vứt một đạo linh hỏa xuống, thiêu sạch sẽ.

Linh hỏa đốt rất nhanh, không bao lâu sau xương cốt đã hiện ra.

Diệp Tố bỗng nhiên thoáng thấy gì đó, dập tắt linh hỏa, nàng bước tới gần, nhìn thi thể mới được thiêu một nửa.

Ở chỗ xương sống phía trên của Ninh Thiển Dao có một ấn ký màu tím, rất nhạt.

Nếu không nhờ Diệp Tố mắt sắc, căn bản sẽ không phát hiện ra.

Bớt?

Diệp Tố chưa bao giờ gặp qua có người có bớt trên xương cốt, huống chi màu tím…… Làm nàng nghĩ tới tiểu sư đệ bên người.

“Cái này, giống ta.” Du Phục Thời đột nhiên chỉ vào ấn ký màu tím trên xương sống Ninh Thiển Dao nói.

Diệp Tố trong nháy mắt đứng phắt dậy quay đầu nhìn tiểu sư đệ: “Giống……đệ?”

Là có ý gì?

“Màu tím.” Du Phục Thời chỉ chỉ vào hai mắt của mình nói.

“…… Ừ, màu sắc giống nhau.” Diệp Tố thở dài nhẹ nhõm cười một tiếng, một lần nữa lấp lại phần mộ của Ninh Thiển Dao, “Chúng ta đến núi Thanh Khâu một chuyến đi.”

Không biết vì sao, nàng cũng muốn xác nhận thi thể của Hồ Vương.

Bình luận

Truyện đang đọc