KHÔNG ĐƯỢC VÃNG SINH

Đối với nhân vật phản diện như Hứa Bán Hạ thì trong lòng Quách Khải Đông thực sự vừa hận mà cũng vừa sợ, chỉ sợ một khi cô thực sự nhúng tay vào công ty cộng thêm cơ quan tư pháp can thiệp vào cuộc điều tra thì sẽ đe dọa đến lợi ích của Quách Khải Đông.

Việc vận chuyển bên công ty riêng của Quách Khải Đông đã bị Hứa Bán Hạ nắm thóp, không có cách nào làm lơ như không có chuyện gì được. Tuy nhiên, nghĩ đến việc công ty của Triệu Lũy cũng vận chuyển không ít cho công ty của Hứa Bán Hạ, anh ta cảm thấy không ổn. Anh ta lúc nào mắt cũng cao hơn đầu, khinh thường những người là làm ăn có xuất thân từ nông dân, cho nên anh ta cũng chỉ biết một ít về Hứa Bán Hạ. Anh ta biết Triệu Lũy không dễ lừa, nhất định sẽ suy nghĩ về những lời phàn nàn gần đây của Cừu Tất Chính, nếu không đưa ra được bằng chứng xác đáng thì Quách Khải Đông sẽ rất mất mặt. Vì lý do này, Quách Khải Đông đã trầm cảm trong một thời gian dài, khi gặp Triệu Lũy, anh ta do dự không nói nên lời, có vẻ rất đau khổ.

Anh ta không biết là Triệu Lũy cũng đang trong thời gian thử hợp tác với Hứa Bán Hạ, anh ta cũng đã hứa sẽ đồng ý chuyện nhập hàng từ Nga của Hứa Bán Hạ, đây cũng không phải là mạo hiểm, bởi vì Hứa Bán Hạ vô cùng kĩ càng nên sẽ không có cơ hội để giở trò, tất cả quá trình đều được giám sát một cách nghiêm ngặt bên công ty của Lão Tống. Nhưng không biết sau này Hứa Bán Hạ sẽ đưa ra mức giá như thế nào cho công ty của anh ta và Triệu Lũy? Không biết có thể vì lời hứa hẹn, mà anh ta lại là người có thân phận địa vị nên lời hứa sẽ quý như vàng, Hứa Bán Hạ lại nắm được nhược điểm của anh ta mà ra giá cao hay không? Mục đích của Hứa Bán Hạ là muốn thỏa thuận hay hợp tác lâu dài đây? Còn vấn đề gì mà anh ta chưa suy nghĩ đến không? Hiện tại nếu như Quách Khải Đông không có nhiều sự lo lắng như vậy, không phải thấp thỏm lo âu như vậy đi góp gió thổi lửa trước mặt Triệu Lũy, nhất định Triệu Lũy sẽ không sốt ruột đến nổi nóng lòng. Nhưng Triệu Lũy cũng sẽ không nói ra sự ích kỷ của anh ta trong việc kinh doanh cho Quách Khải Đông nghe, cho nên Quách Khải Đông nghĩ không được bỏ lỡ cơ hội tốt này.

Mà Hứa Bán Hạ lại càng lo lắng. Việc nhập khẩu đã tiến hành bắt đầu, thẻ tín dụng cũng đã mở, công ty của đối phương cũng đã giao hàng, chẳng mấy chốc sẽ vận chuyển bằng thuyền đến đây, đây vốn là chuyện tốt. Nhưng cũng được coi là chuyện xấu, thị trường vật liệu thép trong nước đã bắt đầu giảm giá, tàn sát thị trường bất kể mùa đông luôn, không khí lạnh lại đến nhanh, phải nói là kì lạnh năm nay đến sớm hơn mọi năm nên dẫn đến việc thị trường ở Hoa Bắc, Đông Bắc cũng tiêu tùng. Lại thêm việc nghiêm cấm việc vận chuyển quá tải, mà xe không quá tải thì không thể kiếm lời, nghe nói hầu hết xe tải trọng lớn chuyên chở thép đều tự động giao cho cơ quan công quyền quản lý cất giữ, tiết kiệm được nhiều chi phí trong hai tháng trước tết nguyên đán. Trước tết nguyên đán là giai đoạn thị trường trầm lắng nhất, với hai thông tin xấu nhạy cảm này mà bị dập tắt thì thị trường lại càng giống như một trận tuyết lở, nhân viên bán hàng được huy động chạy về phía Nam, hy vọng các công ty ở phía Nam điều đó có thể giúp họ tiêu thụ một phần hàng hóa tồn đọng trong kho.

Cái Giáng sinh nào, cái Tết nào mà Hứa Bán Hạ không trải qua một cách vô vị chứ, thấy khoản lãi hợp lý như dự tính ban đầu cứ theo thời tiết mà trôi đi, dần dần không còn lãi, thậm chí còn bắt đầu lỗ, ai mà còn tâm trạng để suy nghĩ gì nữa, tiền mất tật mang rồi. Bốn giờ chiều rồi cô rất bối rối có nên đồng ý dùng bữa hay không. Công ty của Phùng Ngộ cũng chơi mạt chượt vào buổi chiều. Không ngờ, vận may trên bàn mạt chược lại tốt đến vậy.

Lão Tô nhanh chóng nhận ra trong lòng Hứa Bán Hạ có chuyện gì đó, nhưng vừa hỏi xong liền bị Hứa Bán Hạ nói: "Không sao" anh ta không thể hỏi tiếp. Phải, anh ta thậm chí còn không biết cô Béo này đang làm gì, gia đình có bao nhiêu người, gồm ai với ai. Anh ta có thể hỏi sao? Điều duy nhất anh ta có thể làm là đồng hành cùng cô Béo này chạy suốt chặng đường khi tập thể dục buổi sáng. Hứa Bán Hạ hiển nhiên cảm thấy gần đây Lão Tô luôn luôn cố ý hay vô ý chờ đợi cô để bắt đầu cùng cô chạy bộ và cùng nhau về nhà. Hứa Bán Hạ đương nhiên biết Lão Tô đang làm cái gì, cũng cảm thấy anh ta làm được chuyện này không dễ dàng, cô rất cảm kích anh ta, nhưng hiện tại không có hứng thú nói chuyện, chỉ đành mỉm cười, trước mặt người khác còn phải cố gắng hết sức để cười cười nói nói, nhưng cô nghĩ đối với Lão Tô thì không cần làm như vậy, Lão Tô rất rộng lượng nên cô cũng không cần để ý đến thể diện của bản thân vào lúc này. Cô vui vẻ tận hưởng cảm giác nhàn nhã và thư giãn để có thể quên đi cuộc sống hối hả và ồn ào của cả thế giới trong lúc này.

Thị trường là nơi thử thách tâm lý của con người nhiều nhất, khi giá xuống có thể người ta vẫn ôm tiền để đợi, đợi khi giá lên trở lại thì sẽ có nhiều lời đề nghị hợp tác khác nhau được đưa ra, làm náo động người dân trên thị trường. Chính vì vậy, những người có quỹ eo hẹp, tâm lý yếu sẽ phải tức đến ói máu khi họ đã cắt bớt các mối quan hệ lúc thất thót chỉ để nhanh hết hàng và giảm thiểu thiệt hại. Kết quả, thị trường chính là một vòng tuần hoàn. Thị trường chìm trong đám mây của sự hoảng loạn giữa những màn ăn mừng vung tay quá trán của mọi người và giá đã nhiều lần chạm đáy.

Công ty của Phùng Ngộ chỉ đơn giản là tạm dừng công việc trước thời hạn sau khi hoàn thành tất cả các nguyên liệu thô và cho tất cả nhân viên về nhà sớm để ăn mừng tết nguyên đáng. Hôm nay có mua nguyên liệu về làm thì thành phẩm làm ra ngày mai có thể đã xuống giá, nguyên liệu mua hôm qua biết là lỗ rồi thì có thể làm gì đây? Vì vậy, các công nhân thì về nhà nghỉ ngơi, Phùng Ngộ và vợ anh ta đã dựng một bàn mạt chược trong công ty để tàn sát bốn phương. Sau đó, công ty của Cừu Tất Chính cũng chứng kiến thị trường ngày càng suy thoái nên cũng đã ngừng hoạt động sớm để nghỉ lễ. Cừu Tất Chính cũng tham gia đội ngũ mạt chượt.

Cửa sắt đóng mở ở dưới lầu truyền đến tiếng xe, Phùng Ngộ đang ngồi ở bên cửa sổ liếc mắt nhìn, sau đó nở nụ cười: "Lão đại tới rồi."

Phùng Thái Thái cũng nhìn rồi cười nói: "Đúng rồi, đó là lão Cừu, người trong đền thờ Thần ở Phố Cổ Thượng Hải. Anh ta vẫn luôn mặc áo sơ mi cùng bộ vest và không mặc áo len vào một ngày tuyết rơi như thế này. Không cần phải khách khí với anh ta, tôi sẽ chỉnh nhiệt độ máy lạnh giảm xuống một chút." Mọi người cười lớn.

Cao Tân Di - người đi theo Hứa Bán Hạ đảo mắt vài vòng, nói: "Hay là anh ta đã mặc một chiếc áo len dày bên trong áo sơ mi rồi."

Phùng Thái Thái nói: "Mặc áo len trong áo sơ mi là không sang chảnh. Năm ngoái Phùng Ngộ nhà tôi đã bị một ông lớn cười nhạo. Mèo hoang nhỏ à, tôi có thể đánh cược với cô luôn, chơi không? Nếu lão đại mặc áo len trong áo sơ mi bên ngoài khoác bộ vest của anh ấy thì hôm nay cô sẽ thắng."

Nói xong liền nghe thấy ngoài hành lang có tiếng giày da vang lên, mọi người đều ngậm miệng không nói nữa, nhìn về phía cửa chỉ thấy Cừu thở phì phò mang theo hơi lạnh đi vào, mặc một chiếc áo sơ mi trắng với một bộ đồ len thường ngày. Có thể thấy anh ta không thể mặc một chiếc áo len trên một thân thể mỏng manh như này. Cao Tân Di kêu lên một tiếng "A" chui vào ngực Phùng Thái Thái cười to, người khác không có phản ứng kịch liệt như cô ta, nhưng tâm trạng buồn bực gần đây của Hứa Bán Hạ cũng được thay thế bởi một nụ cười.

Gần đây, Cừu Tất Chính rất thân thiết với Hứa Bán Hạ vì chuyện của Quách Khải Đông, khi anh ta bước vào và nhìn thấy Hứa Bán Hạ, liền nói: "Tiểu Hứa, tôi biết hôm nay cô sẽ rất vui. Tôi nghe công ty vận chuyển nói rằng vừa rồi có đợt không khí lạnh lớn tràn xuống, gió trên biển quá mạnh nên tàu không thể rời bến, nếu khéo đến Tết mà giá cả tăng lên một chút thì có lẽ thiệt hại của cô sẽ giảm đi một chút".

Hứa Bán Hạ chỉ cười: "Trừ khi Siberia* mỗi ngày đều thổi không khí lạnh xuống, chuyện nên tới cũng sẽ tới. Nói gì cũng vô dụng."

*[Siberia là vùng đất rộng lớn gần như nằm trọn trong nước Nga, chiếm gần toàn bộ phần Bắc Á và bao gồm phần lớn thảo nguyên Á-Âu. Xibia trong lịch sử là một phần của nước Nga hiện đại kể từ thế kỷ 17.]

Cừu Tất Chính nói: "Đừng chán nản như vậy. Nửa tháng nữa sẽ đến tết nguyên đán. Dù tàu đến, thì cũng đưa đống thép vụn vào rồi nói chuyện với những người ở nhà máy thép một chút là cô có thể lấy hàng sau. Mọi chuyện đều có thể bàn bạc mà, đúng không?"

Hứa Bán Hạ nói trong lòng: "Nhảm nhí", nhưng cô không nói ra, liền mỉm cười. Sẽ không có ai nói sự quan tâm của Cừu Tất Chính là giả đâu, Hứa Bán Hạ mà nói ra thì sẽ so đo một trận nên bỏ qua cho yên bình.

Thay vào đó, Phùng Ngộ nói: "Béo à, cô không cần phải nhục chí như vậy. Đó không phải là bão. Có thể hoãn lại vài ngày được không? Sau khi tàu đến thì cô sẽ làm gì? Cô có thể đưa ra quyết định một cách nhanh chóng để anh em nghĩ xem có thể giúp gì hay không."

Từ Bán Hạ nói: "Tôi còn có thể làm gì nữa? Theo thỏa thuận, sau khi tàu lớn đến sẽ trực tiếp chuyển đến nhà máy thép bằng thuyền nhỏ. Không cần vào bãi. Anh nói xem nhà máy thép không thể đợi để làm hết hàng tồn kho sớm được, làm sao có thể đồng ý gia hạn? Giao hàng sau tết nguyên đán sao? Tôi không thể hoãn thanh toán cho đến sau tết, sau đó đến công ty cung cấp của tôi để thanh toán rồi lấy hàng tại nhà máy thép, mặc dù vi phạm hợp đồng nhưng họ sẽ không coi tôi là công ty nhà nước, tôi sẽ không để qua tết rồi có người đi kiện tôi, niêm phong công ty của tôi đâu. Cuối cùng thì đã vào cuộc rồi, tôi không muốn từ bỏ nhanh như vậy. Tôi thà thua một chút nhưng cũng phải giao dịch xong đơn hàng đầu tiên này. Sau này tôi sẽ làm việc với họ để gỡ lại khoản lỗ của đơn đầu tiên." Mặc dù Hứa Bán Hạ đau đầu cũng muốn bạn bè giúp đỡ, nhưng cô vẫn từ chối không nói tên công ty của Lão Tống ra, mọi người ở đây đều có tư cách hợp tác với Lão Tống hơn cô, nếu như họ hợp tác với Lão Tống thì Hứa Bán Hạ sẽ bị gạt qua một bên. Nói về nguyên tắc thì đao gác trên cổ nên nửa lời cũng không thể nói.

Cừu Tất Chính cười nói: "Vậy chẳng phải là kết thúc rồi sao? Cơ hội hợp tác với người khác sau này vẫn có thể tìm được. Bỏ qua một cơ hội này để nắm bắt nhiều cơ hội khác, chẳng phải mấy năm nay cô cũng không lo lắng sao? Tiểu Hứa, cô phải kiếm được nhiều tiền nhưng cô không nên bỏ ra nhiều tiền. Bây giờ việc gì cũng hoãn lại sau tết đi."

Hứa Bán Hạ và Phùng Ngộ đều nhìn anh ta, gần như cùng một suy nghĩ, tại sao Cừu Tất Chính này không thể bỏ kinh nghiệm kinh doanh của việc lập một quầy hàng trên phố lại vậy? Hiện tại đang ở địa bàn của Phùng Ngộ, hơn nữa Phùng Ngộ không thích bị người khác răng dạy, nên chỉ cười rồi nói với Hứa Bán Hạ: "Nói chung gác mọi việc sau tết đi, thị trường phía Bắc sẽ ổn định trở lại, giá thép cũng vậy thôi, nó sẽ tăng lên mà, không lỗ nhiều đâu."

Hứa Bán Hạ cười khổ: "Vấn đề mấu chốt nằm ở kinh phí. Tôi vẫn còn một nửa số tiền khoảng sáu trăm vạn nhân dân tệ. Ban đầu, tôi cân nhắc vấn đề tài chính rồi mới liên hệ với bên kia, khoản thanh toán trước đã hết sáu trăm vạn nhân dân tệ. Nhưng nhìn xem, các công ty thương mại đang ném hàng tồn kho và các nhà máy đóng cửa. Ai muốn lấy hàng của tôi? Ngay cả khi họ muốn thì kinh tế của tôi cũng không cho phép. Tôi đang cắt thịt để bán nè. Đang vay tiền khắp nơi để lấy hàng bằng tiền vay đó."

Họ đều là người làm ăn điện thoại di động của mỗi người lần lượt đổ chuông, lúc này Cừu Tất Chính mới nhận được một cuộc gọi, sau vài lần ừ à thì anh ta nói: "Tôi sẽ đến". Sau đó đặt điện thoại di động xuống, nói với mọi người là anh ta bận một chút về sẽ giải thích sau, kêu mọi người hãy tiếp tục. Hứa Bán Hạ nhìn anh ta đi ra ngoài, nói: "Gì chứ? Sợ tôi vay tiền cũng không thể sợ thành bộ dạng này chứ? Còn nói là muốn cảm ơn tôi vì chuyện của Quách Khải Đông mà giờ này thì lật mặt rồi." Lúc đầu cô đã xem thường Cừu Tất Chính, bây giờ lại càng xem thường hơn.

Phùng Ngộ cười nói: "Tiểu Hứa, cô đã hạ quyết tâm chưa? Nếu đã quyết định thì trước tết giá cả hàng hóa có tăng cao. Tôi có thể đích thân giúp cô giải quyết hai trăm vạn nhân dân tệ. Dù sao thì cũng được. Tất cả đều là tiền mặt ở nhà, tôi không mang đến nhà máy thép để áp tải hàng hóa. Bốn vạn nhân dân tệ còn lại, tôi sẽ giúp cô tìm những anh em khác xem sao, cô cũng tìm cách giải quyết một phần, nên chắc đây cũng không phải vấn đề lớn. Ngày mai tôi giúp cô tìm Ngũ Kiến Thiết, mấy ngày nay nghe anh ta khoe khoang trong nhà có một hai trăm vạn gì đấy tùy ý dùng, tôi đảm bảo anh ta sẽ cho cô vay thôi."

Hứa Bán Hạ sững sờ, vốn dĩ cô hỏi Phùng Ngộ kế hoạch vay tiền, còn chuẩn bị sẵn kế hoạch đầy một bụng, sao có thể ủy mị nhờ Phùng Ngộ giúp, bất quá cô không cần nhờ Phùng Ngộ đưa ra kế hoạch nữa. Mà giờ này, anh ta đã tự động đề cập đến vấn đề này. Đề nghị nhờ Ngũ Kiến Thiết giúp đỡ luôn. Đây là điều mà Hứa Bán Hạ không thể lường trước được, trong lòng vô cùng cảm động, nếu là ở thời cổ đại, e rằng đã quỳ xuống lạy mấy lạy rồi. Chỉ trong một thời gian ngắn, một Phùng Ngộ và một Hứa Bán Hạ đã thân như vậy. Hứa Bán Hạ cảm động không nói nên lời, hồi lâu mới nói: "Chị dâu à, thật sự cảm ơn hai người đã giúp tôi." Trong lòng Hứa Bán Hạ đã nhận Phùng Ngộ là anh trai từ lâu.

Phùng Ngộ thản nhiên cười: "Béo Béo, sao cô lại khách sao vậy? Cô không nghĩ tới một chút, một đống việc chất chồng ở đó cùng mấy chiếc xe đều liên quan đến tài chính, một cuộc làm ăn mà thua thiệt cũng sẽ không đến nổi làm cô cũng thất bại đâu, vốn của cô cũng ở đó tôi còn sợ tiền của tôi sẽ đổ sông đổ biển sao? Lại phải nói tết này con cái nhà tôi cũng chẳng cần đến số tiền này, tôi giữ cũng vô ích đem cho cô mượn không phải tốt hơn sao. Tôi không quan tâm mấy việc nhỏ nhặt này đâu."

Hứa Bán Hạ không thể nói gì khác chỉ trả lời: "Vâng, vâng" lặp đi lặp lại. Lần đầu tiên cô hiểu rằng đôi khi miệng của cô không tuân theo sự chỉ dẫn của cái đầu.

Phùng Thái Thái cười nói: "Béo, tôi chưa từng thấy cô thật thà như vậy, nhìn không giống Béo chút nào. Tôi nghĩ hôm nay chúng ta đừng đánh bài nữa. Tôi sẽ phụ trách coi xưởng, mấy người đến chỗ Ngũ Kiến Thiết đi. Giải quyết vấn đề sớm để sớm yên tâm."

Hứa Bán Hạ rất cảm kích, để Cao Tân Di đi cùng Phùng Thái Thái vào nhà máy, cô thì đi theo Phùng Ngộ ra ngoài, ngồi trong xe của Phùng Ngộ đi đến công ty của Ngũ Kiến Thiết. Trên đường đi, Phùng Ngộ an ủi Hứa Bán Hạ, nói rằng Ngũ Kiến Thiết đã nói chỉ cần Phùng Ngộ mở lời một tiếng thì một hai trăm vạn nhân dân tệ sẽ được đem đến ngay lập tức, đây không phải là vấn đề to tát gì.

Cả hai đến chỗ Ngũ Kiến Thiết với niềm hy vọng tràn trề, hai người được Ngũ Kiến Thiết chào đón rất nồng nhiệt. Phùng Ngộ nháy mắt với Hứa Bán Hạ, ý là: "Nhìn xem, Ngũ Kiến Thiết vẫn nể mặt tôi kìa." Sau khi chào hỏi, họ ngồi xuống và mọi người nói về sự suy thoái hiện tại của thị trường. Phùng Ngộ thuận thế liền đem chuyện của Hứa Bán Hạ nói ra, sau đó liền nói thẳng là muốn nhờ Ngũ Kiến Thiết hỗ trợ, giấy vay nợ Phùng Ngộ sẽ ký tên.

Không ngờ, Ngũ Kiến Thiết bóp điếu thuốc vào gạt tàn, không thèm nhìn Hứa Bán Hạ, chỉ nói với Phùng Ngộ: "Phùng tổng, nếu anh muốn một hai trăm vạn nhân dân tệ, tôi sẽ đến ngân hàng đưa cho anh. Nhưng mà bây giờ, người khác mượn, tôi biết họ là ai?"

Vào lúc này, Hứa Bán Hạ chỉ cảm thấy Ngũ Kiến Thiết đối xử với cô có chút gắt gao, cô thậm chí không muốn nhắc tới tên của mình, chỉ có thể che giấu bằng hai từ: "Người khác". Nếu bị từ chối như thế này còn đáng nhớ hơn một cái nắm tay hay vài cái tát. Ngũ Kiến Thiết đã nói rõ rằng anh ta coi thường Hứa Bán Hạ và không ngại cho cô biết điều này.

Mặc dù Ngũ Kiến Thiết lịch sự với Phùng Ngộ nhưng Phùng Ngộ vẫn cảm thấy xấu hổ và rất có lỗi với Hứa Bán Hạ, vì anh ta đã đưa cô đến đây để chịu sự sỉ nhục. Anh ta không ngồi nữa, đứng dậy nói: "Bỏ đi, chúng ta đi dạo một vòng." Hứa Bán Hạ im lặng đi theo.

Khi lên xe, Phùng Ngộ và Hứa Bán Hạ đều không nói nên lời, mặt mày tái mét. Mặc dù Ngũ Kiến Thiết đang nhắm vào Hứa Bán Hạ, nhưng thật ra anh ta không cho Phùng Ngộ chút mặt mũi nào, câu nói mà Ngũ Kiến Thiết ném ra chắc chắn là một cái tát thật mạnh vào mặt Phùng Ngộ: Phùng Ngộ là ai, tôi không được làm anh mất hết mặt mũi sao?

Lúc gần tới công ty của Phùng Ngộ, Hứa Bán Hạ vừa vặn thốt ra một câu: "Lão đại, thực xin lỗi đã làm phiền anh rồi."

Phùng Ngộ không khách sáo, trầm giọng nói: "Chị hai à, đều là anh em cần gì coi trọng mấy thứ này."

Hứa Bán Hạ không nói thêm, mười câu cũng không nói nữa, cô chán nản về nhà ăn xong bữa tối. Hiếm khi năm giờ rưỡi mà cô đã ăn cơm rồi, năm giờ mười lăm ăn cơm xong, đài truyền hình vẫn còn mấy chương trình thiếu nhi, nhất thời cô cũng không biết nên làm gì. Chợt nghĩ ra điều gì đó, cô dọn đồ đạc đi ra ngoài, đã lâu không gặp người thân.

Một gia đình ba thành viên, vợ hiền con thảo, nhưng điều đó không liên quan đến Hứa Bán Hạ, không có chỗ cho người thứ tư như cô. Hứa Bán Hạ sống với ông bà từ khi còn nhỏ, khi cha chưa tái hôn, ông không thể chăm sóc em bé như một người phụ nữ. Sau khi tái hôn bà kia không muốn làm mẹ kế, càng không có khả năng đón Hứa Bán Hạ về nhà, trong thâm tâm ông ta vẫn căm hận đứa con gái đã "giết" vợ cũ của ông ta.

Vì vậy, khi Hứa Bán Hạ gõ cửa đi vào, ba người trong nhà đều rất ngạc nhiên, nhưng chỉ có người anh em cùng cha khác mẹ đến chào hỏi. Hứa Bán Hạ cũng không nói nhiều, chỉ đứng trước mặt cha, thản nhiên nói: "Tôi có vài câu muốn nói với ông, được không?"

Mẹ kế đang rửa bát nên nói: "Ngồi trên sô pha ở phòng khách rồi nói chuyện."

Từ lâu Hứa Bán Hạ đã biết mẹ kế không muốn hai cha con vào phòng làm việc đóng cửa rồi nói chuyện, nghe xong cũng không thèm nhìn bà ta mà đi thẳng vào phòng làm việc ngồi xuống. Cha cô không muốn làm mất lòng vợ, cũng không dám xúc phạm cô con gái xã hội đen nên thẳng thắn đi vào, nhưng ông ta không dám đóng cửa để vợ còn nghe lén.

Hứa Bán Hạ biết cha cô không mở miệng trước nên liền hỏi: "Sao ông không hỏi tôi có ăn cơm tối không?"

Ông ta biết mình sai, nhưng vẫn miễn cưỡng nói: Sau khi bước vào nhà cô cũng chưa từng gọi tôi một tiếng cha. "

Hứa Bán Hạ chế nhạo nói:" Ông thật sự không thay đổi chút nào, đã qua bao nhiêu lần rồi rồi. Tôi vẫn còn nhớ điều đó, một là ông không xứng làm cha tôi, hai là ông không muốn sinh ra đứa con độc mồm độc miệng như vậy đúng không? "

Y thuật của ông ta thật sự rất tuyệt vời, nhưng miệng lưỡi thì không phải là đối thủ của con gái, hơn nữa ông ta còn cắn rứt lương tâm, chỉ biết cúi đầu im lặng. Người anh em cùng cha khác mẹ nhìn về phía cửa một hồi, nhìn trúng đôi mắt sắc như dao của Hứa Bán Hạ, cậu ta lập tức sợ hãi quay người bỏ đi.

Hứa Bán Hạ im lặng một lúc, thấy ông ta đã làm sai nên chiếm thế chủ động, nói:" Hiện tại tôi đang thiếu hụt kinh tế. Tôi cần hai trăm vạn nhân dân tệ. Tôi sẽ trả cho ông sau hai tháng. Ông tìm cách xoay xở một ngày, ngày mai tôi sẽ đến lấy. "

Ông ta sửng sốt một lúc rồi nói:" Tôi không có nhiều tiền như vậy ".

Hứa Bán Hạ biết ông ta nhất định sẽ nói như vậy, côlạnh lùng nói:" Có cho tôi hay không, một câu dứt khoác. "Lúc này, thù mới hận cũ trào ra, cộng với sự tức giận vì Cừu Tất Chính và Ngũ Kiến Thiết hôm nay đều xông lên đầu cô.

Ông ta biết con gái hỗn hào, hơn nữa ông ta đã mắc nợ con gái quá nhiều, nên thấp giọng nói:" Tôi chỉ có thể lấy ra.. "Không ngờ người mẹ kế nghe lén chạy ra khỏi cửa, lớn tiếng nói:" Chúng tôi không thể lấy ra. Tất cả tiền đều nằm trong kho rồi. "

Hứa Bán Hạ nhấc chân đạp đổ chậu hoa gốc cây cổ thụ bên tường, một chậu hoa sứ trắng xanh rơi ra từng mảnh. Hứa Bán Hạ không kham nổi mà lạnh lùng nhìn người phụ nữ rồi nói:" Chuyện gì cũng có trước có sau. Không có chỗ cho các người nói chuyện. Cút ngay. "

Mặc dù mẹ kế biết Hứa Bán Hạ lợi hại, lại bị cô dọa chỉ bằng một đá kia, nhưng nghĩ lại đây là nhà bà ta, cô lại dám lên tiếng uy quyền, làm sao mà được, không thể nào để cô đặt được ý nguyện, lại phải nói cần hai trăm vạn nhân dân tệ, nhất định sẽ không trả bây giờ. Bà ta lập tức vỗ cửa nói:" Đây là nhà của tôi, người nên đi ra là cô đó, không có tiền chính là không có tiền. "Nói thế thôi chứ bà ta không dám bước vào phòng.

Hứa Bán Hạ không có gì trước mắt để đá, cũng lười quay đầu nhìn nữ nhân cường tráng ngoài cửa, chỉ nhìn chằm chằm ông ta mà chế nhạo:" Đối đầu với tôi sao? Mấy người có tư cách này không? Tôi đã thiến một người cách đây vài năm không chừng bây giờ sẽ là vai năm sau của ngày đó.

Mẹ kế không nói được nữa, làm sao lại không biết lai lịch bạn trai bị thiến của Hứa Bán Hạ chứ? Ông bố phải cắn đầu chịu đạn: "Bán Hạ, lịch sự đi."

Hứa Bán Hạ "Hừ" một tiếng, nói: "Tên của tôi là do ông đặt. Chẳng lẽ ông muốn nó độc chết ông sao? Nói bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Cho dù là trong kho cũng phải lấy ra cho bằng được."

Ông ta im lặng một lúc rồi nói: "Tôi cho cô một trăm vạn nhân dân, cho cô vay.".

Vốn dĩ Hứa Bán Hạ cũng định mượn một trăm vạn nhân dân tệ thôi, cô đứng dậy nói: "Nói sớm không phải tốt hơn sao? Chỉ có một trăm vạn nhân dân tệ nên ngày mai tôi sẽ qua lấy. Ông viết giấy nợ tôi ký tên, không lấy lãi, tôi nợ ông, vậy là xong."

Mẹ kế còn không dám nói lời nào, Hứa Bán Hạ vênh váo ra mở cửa. Cô tin chắc rằng sau khi cô đi, sẽ có sóng to gió lớn trong cái nhà ba người này, nhưng không sao cả, nhưng mà cũng không sao, ai mà dám cho mượn tiền kiểu này.

Khi ra ngoài bước lên xe, Triệu Lũy gọi điện thoại nói rằng anh ta vừa mới trở về, muốn mời Hứa Bán Hạ ra ngoài uống trà, nói chuyện gì đó. Lúc này Hứa Bán Hạ chỉ cảm thấy rất mệt mỏi trong lòng, điều muốn làm nhất lúc này chính là ngủ một giấc thật ngon lành trong chăn bông mềm mại, nhưng lại không được, làm sao có thể coi như không nhìn thấy anh ta chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc