KHÔNG ĐƯỢC VÃNG SINH

Cao Dược Tiến cũng không phải là không uống rượu, nhưng tất cả mọi người đều là người lịch sự, uống rượu cũng thật nhã nhặn. Cao Dược Tiến cố ý muốn Đồ Hồng phát huy nên giống như vô tình nói chuyện với chủ tịch chi nhánh thành phố về tình hình thị trường, Đồ Hồng thấy có cơ hội, lập tức chen vào trò chuyện. Mọi người đều rất tự nhiên trò chuyện mặc dù ai cũng có suy tính riêng trong lòng. Thấy đã nói hết lời rồi, Hứa Bán Hạ cảm thấy ngồi đây cũng không có tác dụng, liền chuồn ra ngoài, đi đến khu vực ghế lô khác. Triệu Lũy ân cần, cuối cùng cũng định địa điểm gặp mặt cùng một chỗ.

Vào cửa, hiếm khi thấy Ngũ Kiến Thiết thế mà lại đem vị trí chủ trì cho Triệu Lũy ngồi, có thể anh ta cũng biết ngày hôm qua bản thân cũng hơi quá đáng, xem ra Ngũ Kiến Thiết cũng là người biết chừng mực. Hứa Bán Hạ thấy bên cạnh Triệu Lũy có một ghế trống, muốn đi qua ngồi, không nghĩ tới đây là vị trí của Tiểu Thiệu ở viện kiểm sát. Mà Tiểu Thiệu lúc này đang đi mua áo sơmi cho Ngũ Kiến Thiết. Hứa Bán Hạ nhìn một cái, quả nhiên thấy phần ngực của Ngũ Kiến Thiết và Tần Phương Bình đều được phủ một mảng màu hồng, không biết làm sao lại táy máy tay chân tranh nhau uống rượu, bị rượu đỏ tạt ướt.

Hứa Bán Hạ đành phải tìm chỗ khác ngồi, lại bị Ngũ Kiến Thiết trêu chọc: "Hứa Béo vừa đến đã tìm Triệu tổng rồi, nữ nhân chính là nữ nhân, thích nhào vào lòng mấy chàng trai đẹp. Béo, cô cũng quá mất lịch sự rồi, Triệu tổng còn ở đây, cô còn ra sức từ chối, xem thường chúng ta sao?"

Hứa Bán Hạ cười cười, nói: "Ngũ tổng nói vậy oan cho tôi quá, mấy người đang ngồi ở đây bất luận là ai lên tiếng, tôi cũng không dám không đến, mọi người thấy đấy, không phải tôi còn bỏ cả khách ở xa mà đến đây hay sao? Dù sao đi nữa, các lão đại đang ngồi ở đây, tôi tới muộn là không đúng, vẫn nên đền tội trước." Nói xong, rót một ly, tự uống.

Tần Phương Bình đang ngồi bên cạnh Hứa Bán Hạ, thấy cô uống xong, liền cười hì hì tự tay rót thêm ly nữa cho cô, Hứa Bán Hạ vội lấy tay đỡ lấy cái ly, liên tục nói cảm ơn. Nghĩ đến hôm nay tâm trạng của Tần Phương Bình không được tốt, Ngũ Kiến Thiết muốn nâng Triệu Lũy lên, chắc chắn sẽ không cho Tần Phương Bình mặt mũi. Tần Phương Bình rót rượu, liền hỏi: "Béo, nghe nói khách ở phương Bắc của cô tới có đúng không? Hôm nay muốn chiêu đãi bọn họ sao?"

Không nghĩ tới Triệu Lũy lại xen vào một câu: "Béo, kia là người ở ngân hàng hả? Kỳ thật cô nên hết hy vọng với số tiền của cô, cho dù bên ngân hàng có nguyện ý giúp, chỉ e là vẫn không đủ, tôi cũng vừa mới đàm phán với mọi người về cái xưởng này, chẳng qua là cần vốn rất lớn, một mình cô không nuốt nổi đâu."

Hứa Bán Hạ không rõ đang yên đang lành tự nhiên Triệu Lũy lại nói mấy lời này làm gì, cô không nói với Triệu Lũy về việc thèm muốn nhà máy thép chứ đừng nói đến vấn đề tiền bạc, chẳng lẽ đây chính là ám hiệu của Triệu Lũy? Cô hàm hồ nói: "Cuối cùng bọn họ cũng chịu bán rồi sao? Bao nhiêu? Chủ tịch chi nhánh ngân hàng thành phố bên cạnh cũng đến rồi, Triệu tổng, anh ra một giá, tôi mua được hay không cũng rất khó nói."

Triệu Lũy không khỏi cười nói: "Béo, năng lực hoạt động của cô mạnh thật đấy, cho dù trước kia tôi mời chủ tịch chi nhánh ngân hàng ngoài thành phố, nhưng vẫn phải mời thông qua thư ký của phó thị trưởng. Nhưng vô dụng, bọn họ sẽ không cho cô vay để mua cái khối tài sản cố định này, tôi khuyên cô nên dẹp ý định này đi."

Ngũ Kiến Thiết thấy hai người bọn họ nói chuyện thần thần bí bí, vội hỏi: "Hai người đang nói cái gì vậy? Béo muốn mua nhà máy nào?"

Hứa Bán Hạ lập tức nói: "Uầy, chỉ là ý định, chỉ là ý định thôi, nói ra sẽ bị Ngũ tổng giễu cợt, bỏ đi, hôm nay tôi vẫn là không nhắc đến nữa."

Càng như thế, Ngũ Kiến Thiết càng hiếu kì, quay sang nhìn Triệu Lũy đang cười nói: "Triệu tổng, anh vẫn còn giận vì hôm qua sao? Béo sợ tôi đoạt việc làm ăn của cô ấy nên không nói, còn anh cũng không nói cho tôi biết sai?"

Triệu Lũy cười cười, nói: "Béo cứ làm vẻ thần bí đấy chứ, cũng không phải việc không thể lộ ra ngoài. Ngũ tổng có biết nhà máy cán thép Hâm Thịnh không? Bọn họ làm ăn không thể đi lên, làm được sản phẩm chất lượng không quá tốt, phế phẩm suất cao, nhà máy cũng đang xuống dốc. Béo không biết dò được tin tức từ đâu, muốn tôi giúp cô ấy liên lạc, muốn nhận thầu Hâm Thịnh. Hôm nay tôi giúp cô ấy đi đàm phán, bọn họ trả lời rất rõ ràng, nếu không mua lại, thì cũng kiên quyết không chịu cho nhận thầu. Béo, cô vẫn nên từ bỏ đi, mua với giá cao như vậy có đem cô đi bán cũng không đủ."

Hứa Bán Hạ nghe xong trong lòng không vui nổi, bọn họ nói không chịu nhận thầu, thế nhưng lại đưa ra giá trên trời, dùng chiêu trò dây dưa mấy lần, thật tốt nha, có lẽ sau này cũng khó nói chuyện tiếp được. Nói ra như vậy, nhỡ đâu Ngũ Kiến Thiết cũng có hứng thú, làm sao có thể cạnh tranh qua nổi anh ta?

Hứa Bán Hạ mới vừa nghĩ đến, Ngũ Kiến Thiết đã mở miệng nói: "Có thể nói cán thép dễ kiếm cực kì, bọn họ sao lại làm ăn xuống dốc như vậy được? Là thiết bị thiếu sót sao? A Quách, cậu hiểu rõ không?"

Quách Khải Đông vội nói: "Loại thiết bị này vừa thô vừa dày, dù cho có vấn đề gì, cải tạo một chút là được, chủ yếu là do người điều chỉnh có vấn đề. Nhà máy Hâm Thịnh kia tôi có nghe nói qua, vừa mới bắt đầu làm sản phẩm còn được, sau đó trong xưởng lại có nhóm người đánh nhau, cũng đuổi một số kỹ thuật viên giỏi không rõ lý do, sản phẩm làm ra tất nhiên chất lượng sẽ không được tốt. Bọn họ đã không còn đứng vững được trong ngành nữa, không có kỹ thuật viên nào nguyện ý làm trong nhà máy, thuê lương cao cũng không mời được."

Triệu Lũy nói bổ sung: "Hôm nay ông chủ Hâm Thịnh cũng nói đem nhà máy bán đi, cũng không khiến họ mỗi ngày phải hòa giải hai đám người mâu thuẫn với nhau, nhưng nhận thầu lại nhất định không chịu, bọn họ sợ nhận thầu xong mấy người thân thích kia lại đến làm phiền họ, đến lúc đó khả năng còn thêm nhà thầu vào tranh cãi, bọn họ nghĩ vẫn là bán đi cho chắc. Béo à, hôm nay tôi nghe xong vẫn là muốn cô đừng đánh chủ ý lên bọn họ."

Ngũ Kiến Thiết xem ra cảm thấy rất hứng thú, uống rượu cũng không ồn ào mà híp mắt chăm chú nghe Triệu Lũy với Quách Khải Đông nói chuyện. Lúc này Tiểu Thiệu cũng mang bốn chiếc áo tay ngắn đến, Ngũ Kiến Thiết cũng chỉ ngắn gọn phân phó một câu: "Tiểu Thiệu, cậu đưa một cái cho tôi, một cái cho Tần tổng, hai cái còn lại mang về nhà đi." Lại hỏi Quách Khải Đông: "Hâm Thịnh có những sản phẩm gì? Thị trường có tốt hay không? Có phải vừa tiếp nhận lập tức có thể sản xuất không?"

Hứa Bán Hạ nghe xong liền thấy không tốt, nhìn bộ dạng như vậy, Ngũ Kiến Thiết thế mà cũng để ý đến Hâm Thịnh. Lập tức liền lo lắng nháy mắt với Triệu Lũy, không nghĩ tới Triệu Lũy cũng chỉ cười với cô, rồi làm như không để ý tập trung ánh mắt lên người Ngũ Kiến Thiết. Hứa Bán Hạ sửng sốt một chút, lập tức hiểu được, tiền của Triệu Lũy vẫn còn ở chỗ Ngũ Kiến Thiết, cho nên hắn nhất định phải đem Ngũ Kiến Thiết dỗ vào tay, để Ngũ Kiến Thiết nhất định phải nhờ vào hắn thu mua Hâm Thịnh, như thế thì Ngũ Kiến Thiết không thể không trả cho anh ta bảy mươi vạn. Chẳng trách Triệu Lũy không thèm để ý đến ám hiệu của cô, nhất định là có kế hoạch sẵn rồi. Xem ra tối hôm qua cảm tạ cảm động cũng không là gì, gặp được lợi ích thực tế, Triệu Lũy lập tức đem cô ném ra sau, cứ như vậy ở trước mặt cô mà đem Hâm Thịnh chắp tay giao cho Ngũ Kiến Thiết. Thật không có nghĩa khí. Hứa Bán Hạ cô mua không nổi thì thế nào? Nhưng Triệu Lũy cũng không nên lấy cô làm bàn đạp, dùng ý đồ của cô đối với Hâm Thịnh để kích thích Ngũ Kiến Thiết đâu. Vậy mà còn gọi là bạn bè, đối với Triệu Lũy trái tim đã nguội dần đi. Hóa ra, cho tới bây giờ đều là một mình cô lo lắng, cho đến bây giờ Triệu Lũy cũng chẳng để ý đệ cô, thời điểm anh ta nguy cấp tới tìm cô, nhiều nhất chỉ bởi vì cô là một kẻ ngốc sẵn sàng lao ra mà thôi.

Mắt thấy Ngũ Kiến Thiết cùng Triệu Lũy, Quách Khải Đông nói chuyện càng lúc càng nhập tâm, Hứa Bán Hạ càng đứng ngồi không yên, cùng Tần Phương Bình câu được câu không, liền nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nhẹ nhàng nói với Tần Phương Bình: "Tần tổng, tôi còn mấy người bạn ở gian phòng bên kia, tôi qua đấy một chút rồi quay lại. Nếu như mọi người kết thúc sớm, đừng chờ tôi. Bọn họ bận bịu, tôi cũng không cùng họ chào hỏi nữa."

Tần Phương Bình cũng buồn chán, tối nay sắc mặt của Ngũ Kiến Thiết đối với anh ta cũng không tốt, anh ta cũng muốn chạy, liền cười hỏi: "Hứa tổng, ở đó có gì vui không, tôi có thể sang đấy cùng cô không?"

Hứa Bán Hạ đương nhiên không hy vọng Tần Phương Bình đi cùng, nhưng cũng sẽ không cứng rắn cự tuyệt, chỉ cười nói: "Cũng tốt, chủ tịch ngân hàng thành phố cùng chi hành trưởng đều ở đây, gặp một chút cũng tốt, dù sao chúng tôi đều không phải là chủ trì, Cao Dược Tiến mới là nhân vật chính."

Vừa nói mấy câu đấy xong, Tần Phương Bình lập tức không ho he gì nữa, những đại lão kia, Ngũ Kiến Thiết còn không với được, anh ta đi làm cái gì? Cũng không cần thiết phải đi làm nền.

Hứa Bán Hạ đứng dậy ra ngoài, thấy Triệu Lũy quay lại nhìn cô, thế nhưng Hứa Bán Hạ đối với anh ta mà nói thì tâm đã lạnh hơn phân nửa, lại lười đi đoán tâm tư của Triệu Lũy, quay mặt làm như không nhìn thấy đi ra ngoài. Triệu Lũy có thể nói cái gì nữa chứ? Trong tay anh ta hiện tại cũng tóm được Hứa Bán Hạ rồi, anh ta cũng đã lợi dụng đủ? Chúc anh ta nắm chặt cơ hội này, giữ được tiền, bắt đầu tiền đồ mới thật tốt.

Tính cách của Hứa Bán Hạ là người cầm được thì cũng buông được. Vì Triệu Lũy, cô đã phá lệ rất nhiều, dứt bỏ lợi nhuận không nói, còn mất nhiều thời gian như vậy, nhiều sức lực như vậy, đều là nghĩ cho anh ta, từng li từng tí. Những điều này, nếu như vùi đầu vào thương trường, đã sớm thấy được lợi nhuận, thế nhưng lại vùi đầu vào Triệu Lũy, rốt cuộc đổi lấy cái gì?

Hay là, nữ nhân quá chủ động, tình cảm liền sẽ bị coi thường chăng?

Lúc Hứa Bán Hạ trở lại gian phòng của Cao Dược Tiến, tinh thần có chút không ổn, lại thêm giấc ngủ không đủ, thần sắc có chút trì trệ. Mắt thấy Đồ Hồng đang cùng đám người Cao Dược Tiến nói chuyện rôm rả, nhưng cô lại không nghe được gì, chỉ ảo não hận không thể lật cả bàn lên. Cũng giống cô, giám đốc chi nhánh cũng không tham gia nói chuyện chứng khoán, thấy Hứa Bán Hạ đi vào vội tìm tới nói chuyện: "Cô ra ngoài lâu như vậy làm cái gì? Để tôi ở đây một mình."

Hứa Bán Hạ ngây ngốc một chút, nói: "Tài chính không đủ, một đơn làm ăn lớn bị người ta cướp đi."

Giám đốc cười dài nói: "Ai bảo cô không nắm bắt cơ hội cho tốt chứ? Nếu không tôi giúp cô vay hạn mức dựa trên mấy khu đất với bến cảng của cô nhé. Gần đây nghe nói cô làm ăn rất được."

Hứa Bán Hạ nghe xong, đành phải tạm thời thu lại tâm tư, đem đầu óc quay lại chuyện sự nghiệp. Tiêu tốn quá nhiều tâm lực vào Triệu Lũy rồi, cũng nên có mức độ. "Đúng vậy, tiếp theo khả năng ra vào càng lớn, tôi chuẩn bị đem trọng điểm chuyển vào phía Bắc, đã cùng một công ty đàm phán phương thức vận hành quỹ, nhưng lãi suất tương đối cao, tất nhiên nếu có thể vẫn là vay ngân hàng là tốt nhất." Tiếp đó, Hứa Bán Hạ giải thích tỉ mỉ hoạch của cô với giám đốc chi nhánh, bởi vì cô biết rõ ngân hàng hiện tại cũng rất cẩn trọng, sẽ không bởi vì quan hệ tốt mà cho vay vì hạng mục rất trọng yếu. Dù cho trước mắt không có kế hoạch vay tiền từ chi nhánh này, nhưng hôm nay mọi người có thể ngồi cùng một chỗ, Hứa Bán Hạ là sẽ không bỏ qua cơ hội truyền tin cho giám đốc chi nhánh. Bất luận ai đối với sự tình mới đều phải có thời gian để chấp nhận, Hứa Bán Hạ lại có biện pháp tương đối đặc biệt, người ngoài ngành sẽ khó chấp nhận, cô phải làm tốt việc tẩy não vị giám đốc này, chờ sau này vay được khoản lớn, giám đốc sẽ vô tri vô giác mà chấp nhận, sẽ không nhịn được mà cũng bỏ vốn ủng hộ.

Mặc dù Đồ Hồng vô cùng chuyên tâm nghiên cứu với Cao Dược Tiến thảo luận về việc mượn xác đưa ra thị trường, đại khái phân tích so sánh từng bước mình làm đưa ra thị trường cùng cái lợi và hại của việc mượn xác đưa ra thị trường, nhưng ngẫu nhiên vẫn liếc qua Hứa Bán Hạ một chút, thấy cô chuyên tâm nói chuyện với giám đốc chi nhánh, nói liên tục không ngừng, cũng không để ý đến cô nữa. Cao Dược Tiến hỏi đến các vấn đề rất cụ thể, không lắt léo, nhưng đều là hỏi ý kiến trước, nếu trả lời không tốt thì sẽ uổng phí công sức. Cũng may Cao Dược Tiến không phải người trực tiếp làm, Đồ Hồng cũng không cần nhìn tư liệu mà đối phó.

Giám đốc chi nhánh nghe Hứa Bán Hạ giới thiệu, cẩn thận cân nhắc nửa ngày, bỗng nhiên nói với Hứa Bán Hạ: "Cô có thể đảm bảo mời được ông ta không?" Âm thầm dưới đáy bàn dùng ngón tay chỉ chỉ Cao Dược Tiến.

Hứa Bán Hạ sửng sốt một chút, thuận lợi như vậy sao? "Vay thế chấp sak? Có thể cho bao nhiêu?"

Giám đốc chi nhánh nghĩ nghĩ, nói: "Trước tiên đem khoản cơ bản cho tôi, số tiền lần đầu sẽ không nhiều, sau sẽ từ từ tăng lên. Từng này." Anh ta lại duỗi ra một bàn tay dưới bàn.

Hứa Bán Hạ nghĩ, năm trăm vạn, cũng không tệ, lãi suất thấp hơn một nửa so với số tiền lấy từ công ty Lão Tống. Nhưng cô vẫn duỗi ra thêm ba ngón tay, đặt song song với tay của giám đốc, cười nói: "Như này thì tốt biết bao."

Giám đốc chi nhánh gõ nhẹ ba ngón tay mập mạp của Hứa Bán Hạ, cười nói: "Con số lần đầu tiên như này đã không ít, cô đừng có được voi đòi tiên. Vẫn là mau mang người đến bảo đảm, chuyện này mới quan trọng."

Hứa Bán Hạ lại không lo Đồ Hồng sẽ nghĩ như thế nào, lập tức ngẩng đầu nói với Cao Dược Tiến: "Cao tổng, bảo lãnh cho tôi, tôi muốn vay một khoản từ chi nhánh của ông."

Cao Dược Tiến bị cắt ngang lời nói, lại không suy nghĩ nhiều, liếc Hứa Bán Hạ một chút, liền nói: "Được, lúc nào thì đóng dấu?"

Hứa Bán Hạ có chút nghi ngờ, phóng khoáng như vậy sao? Không giống phong cách của Cao Dược Tiến, làm sao mà ngay cả một con số cũng không hỏi đến được? Nghĩ xác nhận một chút, liền nói: "Trước tiên đừng đồng ý dễ dàng như vậy, còn chưa hỏi tôi con số đó bao nhiêu mà." Khóe mắt liếc qua trông thấy mặt mũi Đồ Hồng tràn đầy nghi vấn, kệ anh ta, chính sự mới quan trọng.

Cao Dược Tiến nghiêng đầu nhìn Hứa Bán Hạ một chút, khinh thường nói: "Cô có thể vay đến bao nhiêu?"

Hứa Bán Hạ lập tức á khẩu không trả lời được, đúng vậy, với khả năng của cô, cô muốn mở tài khoản tại chi nhánh, còn muốn vay đến bao nhiêu nữa? Số tiền kia dù cho trực tiếp hỏi mượn Cao Dược Tiến, cũng hẳn là không có vấn đề gì. Lúc này Cao Dược Tiến không chế nhạo cô thì còn đợi khi nào? Chỉ đành ngượng ngùng nhìn giám đốc chi nhánh, nửa ngày mới trả lời được một câu: "Vậy là quyết định rồi sao?" Thấy giám đốc chi nhánh gật đầu, Hứa Bán Hạ mừng rỡ, rốt cuộc thì cũng có thể vay ngân hàng một khoản, đây là bước đầu tiên trong một hành trình gian nan. Như giám đốc chi nhánh nói, chỉ cần cô trả nợ tốt thì tương lai còn dài.

Cao Dược Tiến biết Đồ Hồng xấu hổ, cũng biết Hứa Bán Hạ hiện tại trong mắt chỉ có tiền, nam sắc cũng không để ý, ông ta mỉm cười nói với Đồ Hồng: "Béo lại giở trò quỷ, chẳng qua nó cũng có ý tốt. Luật sư Đồ sẽ không để ý chứ?"

Hứa Bán Hạ không chút do dự chen miệng nói: "Cái gì gọi là giở trò? Tôi đã rất nghĩa khí. Tối hôm qua bận đến rạng sáng 5 giờ mới ngủ, xe còn thiếu chút nữa đâm vào xe tải, sáng nay là cầm cây tăm chống đỡ mí mắt đi đón Đồ Hồng ăn sáng, Đồ Hồng sẽ không để ý đâu? Đúng không? Bao Cát?" Một bên như tên trộm nhìn Đồ Hồng, tin rằng trong lòng Đồ Hồng sẽ có cảm giác bị lừa gạt, nhưng nếu như Đồ Hồng là người hiểu chuyện, hắn chỉ có thể cảm tạ Hứa Bán Hạ cô, nào có đạo lý lại sinh khí. Huống chi chuyện này hắn còn tức giận, khi hắn còn làm bao cát ở Bắc Kinh, sớm đã không buông tha Hứa Bán Hạ. Chẳng qua lúc nói chuyện còn kể ra toàn bộ vất vả của mình, ra vẻ là con người chăm chỉ, chịu khổ.

Quả nhiên Đồ Hồng bất đắc dĩ nhìn Hứa Bán Hạ cười, lại đổi đề tài nói: "Tối hôm qua không phải cô được bạn bè gọi đi chơi sao?" Chẳng lẽ không phải ở cùng "vịt*"?

*[Vịt: Trai bao]

Cao Dược Tiến cười hì hì nói: "Hai tiểu bạn bè có lời gì mà không thể nói ra, đi về nhà rồi nói. Luật sư Đồ, hôm nay chúng ta nói mấy điều này, tôi rất có hứng thú, chẳng qua anh phải làm phương án cho kỹ càng, rồi tôi với chủ tịch ngân hàng mới nghiên cứu lại một chút."

Một bàn bên này giải thể, Hứa Bán Hạ đoán chừng Triệu Lũy, Ngũ Kiến Thiết bọn họ ở bên kia cũng không giải tán nhanh như vậy, Ngũ Kiến Thiết thích rượu, uống rất nhiều, làm sao chịu tùy ý rời trận? Lười qua chào hỏi, liền cùng nhóm Cao Dược Tiến ra về, mới đi ra ngoài, Đồ Hồng liền đi tới bên người Hứa Bán Hạ, nhẹ giọng hỏi: "Không phải cô có hẹn cùng bạn bè ăn cơm ở đây sao? Tôi tự về nhé?"

Hứa Bán Hạ lắc đầu nói: "Không cần, tôi đưa anh về khách sạn, tôi cũng phải nghỉ ngơi, quá mệt mỏi rồi." Nghĩ nghĩ, nhịn không được còn nói một câu: "Về sau không giảm béo nữa, giảm đến khí lực đều không có." Tự mình cũng cảm thấy lời nói này giống như hờn dỗi.

Ngẩng đầu, đã thấy Triệu Lũy đứng trên hành lang, Hứa Bán Hạ không hiểu sao có chút chột dạ. Đã bị trông thấy, đành phải chào Cao Dược Tiến cùng chủ tịch ngân hàng, đi đến chỗ Triệu Lũy. Triệu Lũy cũng đi tới, như không có việc gì nói: "Béo chuẩn bị về rồi? Cũng tốt, sớm nghỉ ngơi một chút."

Đồ Hồng nghe xong, lại nhìn tướng mạo, khí thế của Triệu Lũy, trong lòng cũng hiểu rõ, tối hôm qua Hứa Bán Hạ là ở cùng với người đàn ông này. So sánh, Đồ Hồng cảm giác mình không có ưu thế. Nam nhân này, tướng mạo cũng thôi đi, nhưng khí thế cũng không thể khinh thường.

Hứa Bán Hạ ráng chống đỡ mỉm cười nói: "Xem ra Hâm Thịnh bị Ngũ tổng thu vào pháp nhãn rồi? Triệu tổng có công tiến cử nha."

Triệu Lũy cách chỗ Hứa Bán Hạ hơn một mét, không có tiến lên, mỉm cười, nói: "Béo à, cô ngủ đủ giấc đi rồi sau này nói. Mai tôi gọi cho cô." Cũng không tiếp tục giải thích với Hứa Bán Hạ, trực tiếp bắt tay với Đồ Hồng, giới thiệu một chút sơ qua về mình, Đồ Hồng đương nhiên cũng đơn giản giới thiệu tên của mình, chẳng qua hai nam nhân đều không giới thiệu mình làm nghề gì.

Hứa Bán Hạ nửa tin nửa ngờ mà nhìn xem Triệu Lũy diễn kịch cùng Đồ Hồng hàn huyên vài câu sau lại trở về gian phòng kia, quả thực cảm thấy đầu óc không hiểu nổi, ngốc một lúc, mới nói với Đồ Hồng: "Đầu óc của tôi hôm nay chắc chắn là bị úng nước, sao lại không có tiền đồ như vậy chứ." Làm sao nghe ra được ý tứ của Triệu Lũy, dường như cảm thấy hắn còn có thâm ý? Cô có phải là lại thấy sắc đẹp mà tùy tiện thông cảm cho hành động của Triệu Lũy hay không?

Đồ Hồng cười nói: "Cũng may đầu óc cô bị nước vào, nếu không tôi chết như thế nào cũng không biết."

Hứa Bán Hạ cười nói: "Tôi nếu không an bài như vậy, các người vừa nhìn thấy mặt liền đi thẳng vào vấn đề, việc này cùng giải quyết việc chung cũng không có gì khác nhau. Tâm tình của anh khẩn trương, phát huy cũng chưa chắc tốt như vừa rồi. Chẳng qua nói cho cùng, vẫn là ý của Cao Dược Tiến, ông ta muốn làm thế nào, tôi chỉ có làm theo."

Đồ Hồng do dự một chút, hỏi: "Vay tiền đơn giản như vậy ư?"

Hứa Bán Hạ cười nói: "Đây là chuyện tôi tâm đắc nhất hôm nay. Chỉ cần vay tiền trước, chuyện sau này liền dễ nói. Lần này, tài chính ở phía Bắc của tôi có thể thêm năm trăm vạn, mặc dù không phải con số lớn, nhưng nói về giá cả thì lại tăng lên rất nhiều. Đơn giản thì làm chuyện đơn giản, những chuyện không làm được thì kiểm tra lại."

Đồ Hồng không trả lời, anh cảm thấy mình không có sức chiến đấu trước mặt Hứa Bán Hạ, kể cả nắm đấm, năng lực và kinh nghiệm.

Hứa Bán Hạ không biết, Đồ Hồng sau khi quay đi được một bước trong lòng ngay lập tức cảm thấy xấu hổ. Cô ngẩng đầu, đi về hướng để xe lúc trước, lại không nghĩ đến, Cao Dược Tiến đứng ở bãi đỗ xe đợi cô. Nhìn thấy cô đi tới, Cao Dược Tiến đứng ở xa gọi: "Béo, đi cùng tôi đến biệt thự bên hồ."

Hứa Bán Hạ ngạc nhiên, nói: "Làm gì?" Trong lòng cô tự nhủ, chẳng lẽ nhờ ông ta bảo đảm, cô liền phải bán mình ư?

Cao Dược Tiến cười một cái, nói: "Không làm gì hết, đến để nghe tôi thổi sáo thôi."

Hứa Bán Hạ cùng Đồ Hồng đứng cùng một chỗ, hai mắt trợn tròn lên. Nhất là Đồ Hồng, anh cũng nhìn ra được quan hệ của Cao Dược Tiến và Hứa Bán Hạ rất tốt, chỉ là anh không biết, quan hệ của hai người là như thế nào? Anh cực kì tò mò. Mắt Hứa Bán Dạ lim dim, ngáp một cái rồi nói lời cự tuyệt: "Không được, hôm nay không được. Sáng nay năm giờ tôi mới ngủ đấy, bây giờ tôi chỉ muốn về nhà ngủ thôi."

Cao Dược Tiến nói: "Không sao hết, không phải cô nghe sáo của ông đây rồi đều ngủ mất sao? Vừa vặn có người thôi miên, đi thôi, tôi đi sau các người, đưa Đồ luật sư về khách sạn rồi cô ngồi xe tôi đây." Cao Dược Tiến một bên nói, một bên ngồi lên xe của mình, nhưng ông ta cũng không đi ngay mà đợi Hứa Bán Hạ đi trước.

Hứa Bán Hạ không hiểu lắm, hoang mang ngồi vào trong xe, quay về phía Đồ Hồng hỏi: "Ông ta chắc lại lên cơn thần kinh rồi. Còn muốn áp giải tôi."

Đồ Hồng cảm thấy không nên xen vào, cười nói: "Cao tổng còn biết thổi sáo ư?"

Trước mặt người ngoài, cô không muốn nói xấu Cao Dược Tiến nên mỉm cười nói: "Ừm. Nhưng tôi sẽ không nghe, không biết ông ta thổi đúng nhịp hay không. Đã vậy lại không biết chọn bài hát được yêu thích."

Đồ Hồng quay đầu ra ngoài, nhìn bóng Cao Dược Tiến đang lên xe, dừng một chút, anh nói: "Tôi đã tiếp xúc với khá nhiều người tài giỏi, thành công mở được công ty, đa số họ đều rất có mị lực. Béo, cô cũng có đấy."

Hứa Bán Hạ cười to, không chút khách khí nói: "Mị lực của ông ta so với tôi còn kém nhiều, ông ta chẳng qua chỉ có cái diện mạo của đàn ông thôi, anh so với ông ta còn có mị lực hơn, nếu không tin, hai người cùng ra đường thử xem, ai được người đi đường quay đầu nhìn nhiều hơn thì người đấy sẽ thắng. Ha ha. Bao cát, hôm nay công việc của anh suôn sẻ như vậy, bây giờ có phải là muốn lập tức về công ty, dốc sức đẩy nhanh tiến độ không?"

Lúc này Đồ Hồng cũng không dám nói bậy, quan hệ của Hứa Bán Hạ và Cao Dược Tiến tốt như vậy, anh ta nói cái gì không tốt, lời xấu truyền vào tai Cao Dược Tiến, sẽ phí công vô ích. Đồ Hồng nói với Hứa Bán Hạ: "Xem ra công việc ngoài này cũng đã xong, tôi về khách sạn sẽ lập tức đặt vé máy bay, ngày mai trở về chuẩn bị tài liệu."

Hứa Bán Hạ suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mai tôi không biết có thể ra tiễn anh đi được không, vì sợ Cao Dược Tiến muốn nói chuyện với tôi đến năm giờ sáng. Nhưng mà, tôi sẽ cố gắng đến."

Đồ Hồng chân thành nói: "Béo, cô đã giúp tôi rất nhiều, cảm ơn. Tôi cảm thấy cô nên về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, nếu không trong lòng tôi sẽ cảm thấy áy náy lắm."

Hứa Bán Hạ cười nói: "Ngày xưa lúc học đại học, trong kí túc xá tôi có một người bạn, cô ấy thích nói nhất chính là câu 'cậu đi, tớ không đưa, nhưng nếu cậu trở về, trời mưa gió lớn hơn nữa, tớ vẫn sẽ đi đón cậu." lúc đấy tôi nghe xong chỉ cảm thấy lông tơ trên người cũng dựng đứng hết lên. Ngày mai, nhất định tôi sẽ đến đưa anh ta đi, nếu không tôi sẽ rất buồn."

Đồ Hồng nghe thấy cô nói như vậy, cười to. Lúc đầu, trong lòng anh ta có chút dè chừng, nhưng bây giờ đã biến mất không còn dấu vết. Không đánh nhau thì không quen biết, anh không nghĩ rằng câu này lại đúng đến thế, nó lại đem đến cho anh một người bạn.

Bình luận

Truyện đang đọc