KHÔNG ĐƯỢC VÃNG SINH

Trong quán ăn buffet phương Tây, sau hai giờ vẫn còn khá đông đúc, cũng có rất nhiều người nước ngoài, Hứa Bán Hạ quá đói bụng, nhưng đối với món ăn Tây lại không hề có hứng thú, chỉ có vài cái bánh sừng bò nhỏ và thịt hun khói mới thấy hợp khẩu vị một chút. Nhìn thấy Triệu Lũy đang gắp một miếng thịt nướng lớn, cô chưa từng thấy anh ta ăn nhiều như vậy, cô không nhịn được hớn hở nhìn anh ta ăn. Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo phông cotton có những dải màu đỏ và trắng, nhìn trông khá là bắt mắt. Triệu Luỹ thấy Hứa Bán Hạ đang nhìn mình, nở nụ cười: "Tiểu Béo, em lại nhìn anh như vậy sẽ khiến anh thấy xấu hổ đấy. Nói về chuyến đi đến Đông Bắc của em đi."

Lúc này Hứa Bán Hạ cũng lười nói đến những chuyện lạnh lùng kia, chỉ nói: "Nước trái cây của anh hết rồi, nếu anh muốn cà phê hay gì khác thì để em đi lấy cho."

Triệu Lũy giữ cô lại, hướng về phía người phục vụ gọi cà phê, sau đó mới nói với Hứa Bán Hạ: "Đừng cách xa anh hai mét, chúng ta hãy nói chuyện với nhau đi. Có phải chuyện ở Đông Bắc ảnh hưởng đến tâm trạng của em không? Giống như em không muốn chia sẻ với anh."

Hứa Bán Hạ nở nụ cười: "Kết giao với người quá thông minh cũng không tốt. Không có cách nào có thể che giấu được. Ừ, chuyến đi đến Đông Bắc.. có rất nhiều cảm xúc. Đồ Hồng, người em giới thiệu trước đây cũng đã suýt nữa tức giận đến mức đánh nhau. Lương tâm em bỗng nhiên trỗi dậy, muốn làm việc tốt, nhưng không ngờ lại bị cuốn vào chuyện khác. Em sẽ không thêm ý kiến chủ quan của riêng mình, cứ nói theo trình tự thời gian đi." Sau đó, mỗi người một ly cà phê, Hứa Bán Hạ nói, Triệu Lũy nghe.

Vừa nói đến việc Hứa Bán Hạ được người đưa đi gặp ông chủ doanh nghiệp tư nhân, vừa lúc giám đốc ở tỉnh Cương gọi điện thông báo anh ta đã đến rồi, Triệu Lũy đành phải kéo Hứa Bán Hạ lên, nói: "Đi thôi, Tô tổng đã đến rồi. Anh ta đã tiếp quản cái công ty tồi tệ này. Cách đối xử của công ty cũng tệ hơn trước một chút, có lẽ sẽ nhạy cảm hơn. Chúng ta đi gặp anh ta một chút." Triệu Luỹ nở một nụ cười, Hứa Bán Hạ biết nụ cười của anh có ý nghĩa gì. Trước đó không lâu anh cũng vừa mới trải qua tình trạng nghèo túng như vậy nên liền cảm thấy đồng cảm với người kia. Hai người lại ăn ý đến vậy, nghĩ đến đây Hứa Bán Hạ gục mặt dựa vào vai Triệu Lũy, Triệu Lũy cũng biết cô nghĩ gì, anh ta đưa tay ra chạm nhẹ vào mặt cô và nói: "Em nói tiếp đi."

Hứa Bán Hạ không nhịn được nói: "Sao anh không lo lắng cho em, em đối mặt với bốn tên Đông Bắc to lớn, rất nguy hiểm." Bỗng nhiên anh ta nghĩ đến, trời ạ, hình như cô đang làm nũng.

Triệu Lũy cười nói: "Em nên nhớ rõ rằng trước đây Tần Phương Bình đã nói cho anh hết tất cả mọi chuyện. Sau khi cùng em đi ăn cơm tối về, anh ta đã nói với anh rằng anh ta và A Kỵ cũng không phải là đối thủ của em, em chính là thâm tàng bất lộ*. Sau này có lẽ tiếp xúc nhiều với A Kỵ, anh ta trở về liền nói với anh rằng trước kia A Kỵ là bị em chiêu an, thân thủ của em còn hơn hẳn A Kỵ. Trước kia em còn làm lão đại của họ, phải không? Vì vậy, anh tin tưởng em có thể xử lý được đám người kia."

*[Thâm tàng bất lộ: Ý chỉ Hứa Bán Hạ có thân thủ tốt nhưng không để lộ.]

Hứa Bán Hạ than thở: "Tần Phương Bình thật là lắm mồm." Cô còn đang suy nghĩ rằng, khi nghe cô kể đến lúc căng thẳng của câu chuyện thì Triệu Lũy sẽ biểu hiện như thế nào. Hóa ra, anh ta đã sớm biết thân thủ của cô rất tốt, thật chẳng có gì vui. Xem ra những chuyện sau đó rất khó có thể làm Triệu Lũy cảm thấy lo lắng cho cô, cô thấy khá phiền muộn, nhưng cô xấu hổ không dám nói ra, sợ rằng Triệu Lũy sẽ giễu cợt mình và nói rằng tại sao cô lại giả bộ làm nũng như vậy. Lúc này cũng nhìn thấy Tô tổng, cô đành phải ngừng câu chuyện, mỉm cười lịch sự, nắm tay Triệu Lũy đi tới.

Nhìn thấy bên cạnh Tô tổng cũng có một thiếu nữ xinh đẹp, Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, thời buổi này dù có bao nhiêu nam nhân đều nhìn chằm chằm vào thiếu nữ xinh đẹp, bạn gái cũ của Triệu Lũy cũng vậy, hiển nhiên Tô tổng cũng nhìn Hứa Bán Hạ, ánh mắt lóe lên phần kinh ngạc. Hứa Bán Hạ dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, anh ta đang nghĩ gì, làm thế nào mà một Triệu Lũy tài giỏi, đẹp trai như vậy lại có thể tìm một người béo như cô, cô không thể ngừng nghĩ về những gì Triệu Lũy đã nói với cô, "phụ nữ Tuỳ Đường". Cô gái dưới ngòi bút của Đường Bá Hổ có khả năng đột phá Đông Bắc một mình như cô sao?

Chờ Tô tổng chào hỏi xong, khi anh ta đến quầy lễ tân đăng ký nhận phòng, Hứa Bán Hạ nhẹ nhàng nói với Triệu Lũy: "Tô tổng kia không đẹp trai bằng anh."

Triệu Lũy mỉm cười nhìn Hứa Bán Hạ nói: "Bạn gái của Tô tổng cũng không đẹp bằng em, trước khi anh đến em đã làm xong mọi việc, nhìn bọn họ xem, còn phải để Tô tổng đi đăng ký, cô gái nhỏ kia chỉ đứng một bên nhìn." Trong lòng Triệu Lũy thầm nói thêm: "Trước đây anh đã phải chịu đựng rất nhiều cảnh này." Nhưng anh ta không muốn nói ra, cũng không muốn nhắc lại chuyện đó nữa. Thật xấu hổ, mặc dù bạn gái cũ bây giờ rất hối hận, đã nhiều lần thể hiện những điều tốt đẹp trước mặt anh ta.

Hứa Bán Hạ có chút tự đắc, nhưng không nói ra, chỉ ngẩng đầu nhìn Triệu Lũy, trộm cười nói: "Cũng có một thứ không tốt, chính là nếu đánh nhau thì anh không được rồi. Đồ Hồng đã từng bị em đánh, nhưng bây giờ rất có dũng khí, còn đi học Taekwondo. Em chỉ có thể nói với anh, nếu anh muốn luyện tập thì bây giờ cũng chưa muộn."

Triệu Lũy nhìn vẻ mặt đắc ý của Hứa Bán Hạ, thật sự không thấy cô là một Hứa Bán Hạ hống hách, chỉ nghĩ khuôn mặt mập mạp này thật dễ thương, chỉ muốn đưa tay ra bóp một cái, nhưng có người khác ở bên cạnh, cảm thấy xấu hổ, không dám động tay động chân nên chỉ nhìn Hứa Bán Hạ cười nói: "Béo, hay là em dạy cho anh đi. Dạy anh bản lĩnh lão hổ của em."

Hứa Bán Hạ nhăn mặt nói: "Dạy anh, anh liền cho rằng có thể đánh bại em sao? Hừ, đừng có mà tự dát vàng lên mặt."

Lúc Tô tổng đăng ký xong, nhìn thấy hai người Triệu Lũy thì thầm nói chuyện, anh ta khá tò mò, anh ta biết rằng Triệu Lũy là người rất đào hoa lại kiêu ngạo, hơn 30 tuổi mà đã thành công trong công việc, sao lại chịu quen một cô gái không có tí nhan sắc nào như vậy? Anh ta cầm thẻ phòng và chìa khóa, cùng nhau đi lên, anh ta chỉ thuê một phòng bình thường, hiện tại ngành thép đang suy thoái, kinh tế Tỉnh Cương thì trì trệ, anh ta nào không biết xấu hổ mà đi thuê phòng xa xỉ.

Trong thang máy, Hứa Bán Hạ nhận được cuộc gọi của Cao Dược Tiến, Cao Dược Tiến hừ hừ nói: "Từ xa nhìn hai người các cô dường như thật sự yêu đương rồi."

Hứa Bán Hạ nở nụ cười, liếc mắt nhìn Triệu Lũy một cái, nói vào điện thoại: "Ít nhất nhìn sẽ không suy nghĩ sâu xa."

Cao Dược Tiến nói: "Bớt ngổ ngáo đi." Ông ta cúp điện thoại, thật sự không thích nhìn Hứa Bán Hạ qua lại với nam nhân khác, nhưng muốn ông ta đi thay thế tên đẹp trai họ Triệu kia, ông ta lại không muốn, chỉ sợ vào tay Hứa Bán Hạ là xác định không còn xương.

Triệu Lũy hỏi: "Ai vậy?"

Hứa Bán Hạ cười nói: "Cha của tân Di, là Cao tổng mà lần trước anh nhìn thấy ở sân bay. Ông ta vừa nhìn thấy chúng ta nên gọi trêu chọc em."

Triệu Lũy cười cười, từ chối bình luận, chỉ nói với Tô tổng: "Lát nữa đến phòng của chúng tôi nói chuyện, phòng này tương đối rộng rãi còn hướng ra Hồ Tây."

Tô tổng cười nói: "Không thành vấn đề. Anh đến sớm hơn tôi một chút mà lại có phòng nhìn ra hồ. Hôm qua tôi lại không có dự định đặt trước."

Chờ Tô tổng ra khỏi thang máy, Hứa Bán Hạ nói với Triệu Lũy: "Em đã gọi Cao tổng đặt phòng. Ở đây không có phòng có ban công hướng ra phía hồ mà".

Khi không có ai, cuối cùng Triệu Lũy cũng đưa tay chạm vào mặt Hứa Bán Hạ, nói: "Trình độ của sư phụ như em thật tốt."

Tô tổng nhanh chóng đi đến, thong thả tới bên cửa sổ nhìn xuống, nói với Triệu Lũy: "Vẫn là xí nghiệp đầu tư nước ngoài như anh hào phóng, hiện tại tôi cũng không muốn tiêu nhiều tiền như vậy."

Hứa Bán Hạ giả vờ như một cô gái hiền huệ, bận rộn rót trà, Triệu Lũy cười nói: "Không phải phòng tôi thuê, mà là phòng Tiểu Hứa đã đặt từ sớm. Hôm qua cô ấy còn giúp anh đến Hâm Thịnh xem thử."

Tô tổng nhướng mày nhìn Hứa Bán Hạ, người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi sọc đỏ trắng sau khi vào phòng, hóa ra bạn gái của Triệu Lũy thuộc loại nghề nghiệp này, nhìn không ra: "Cô Hứa, nghe nói Hâm Thịnh đã được đưa vào sản xuất đúng không?"

Hứa Bán Hạ bưng cốc trà đưa cho anh ta, cười nói: "Cứ gọi tôi là Béo, ai cũng gọi tôi như vậy. Hâm Thịnh đã đưa dây chuyền vào sản xuất, chỉ là họ chưa thực hiện được việc bảo vệ môi trường. Nghe nói họ chưa bật tính năng khử bụi, có vẻ như công nghệ khử bụi điện tử. Ý tưởng xấu họ nghĩ ra là xả nước thải có chứa axit. Họ mua thêm mấy miếng đất ở khu đất trống rồi xây những bức tường bao quanh. Nước thải hoàn toàn không qua xử lý, thải trực tiếp vào trong hố lớn đã được đào trên khu đất, dựa vào hố lớn thấm vào đất xung quanh, xem ra xả cũng không quá nhiều, loại phương thức này có thể theo kịp tốc độ thấm nước."

Triệu Lũy và Tô tổng đều tỏ ra vẻ mặt không thể tin, Triệu Lũy hỏi: "Cái gì? Tiểu Hứa, em có nhìn nhầm không, chẳng lẽ nhìn nhầm nước làm mát là nước thải axit sao? Nước thải có tính axit trực tiếp thải ra ngoài, tính chất quá nghiêm trọng."

Hứa Bán Hạ cười nói: "Sao có thể nhìn sai được? Mấy cái ống dẫn kia được nối trực tiếp từ đường đá hoa cương ở bên trong. Hơn nữa, nước làm mát được tái chế qua tháp giải nhiệt sao có thể đem đổ. Làm sao có thể thải ra ngoài được? Ngũ Kiến Thiết đâu phải là người không biết tính toán như vậy?"

Tô tổng hỏi: "Có phải dùng vôi là cách dễ nhất để xử lý nước chua không?"

Hứa Bán Hạ lắc đầu nói: "Không, tôi không thấy họ xử lý, tôi nghĩ họ không nên xử lý bằng vôi, nếu không cặn canxi kết lại sẽ bám vào đất và gây thẩm thấu kém, như vậy những khối đất xung quanh xem ra đều hỏng. Nhưng bây giờ đang là mùa đông, cũng không rõ thảm thực vật xung quanh có phản ứng như thế nào. Bây giờ tất cả đều khá hoang vắng."

Triệu Lũy và Tô tổng nhìn nhau, khác với Hứa Bán Hạ, bọn họ là người chính trực, không thể chấp nhận việc môi trường bị hủy hoại tàn khốc như vậy, dù Triệu Lũy biết Ngũ Kiến Thiết nhất định sẽ gây ô nhiễm, nhưng không ngờ đến việc trung hòa axit mà anh ta cũng dám làm. Tô tổng nhìn về phía Triệu Lũy nói: "Bị bọn họ lăn lộn như vậy chẳng phải xung quanh miếng đất kia sẽ vĩnh viễn hỏng hết sao?"

Hứa Bán Hạ nói: "Chắc chắn là hỏng, lúc này thì chưa thấy gì. Mùa xuân mưa xuống, nước ngầm và nước ở mặt đất tụ lại thì axit thải sẽ lan nhanh hơn. Tuy nhiên, phải đợi đến mùa xuân mới nhìn thấy được. Tôi cũng nghi ngờ rằng các ion sắt cũng nổi lên trên bề mặt, đến lúc đó mặt đất cũng sẽ chuyển thành màu nâu."

Tô tổng hít sâu một hơi, nói: "Những chủ doanh nghiệp tư nhân đó làm tất cả mọi thứ để kiếm tiền, vì kiếm tiền mà không có chuyện gì không làm, chỉ có giết người, phóng hỏa thì không dám làm thôi. Ô nhiễm sao? Ô nhiễm đối với bọn họ có lẽ chỉ là một bữa ăn sáng."

Hứa Bán Hạ bất giác tối sầm mặt lại khi nghe thấy điều đó, tuy rằng những việc tốt mà cô làm đều đã được che đậy, nhưng trong lòng cô biết rõ nhất, còn Triệu Lũy thì không biết chuyện bên trong, khi Tô tổng nói chủ doanh nghiệp tư nhân đã sai, anh ta giả vờ thản nhiên vươn tay rồi nắm lấy tay Hứa Bán Hạ, nỗ lực một chút để an ủi, nhưng anh ta lại nhìn Tô tổng nói: "Khi nào thì làm? Những thứ này đã đủ để đẩy họ xuống ngựa rồi."

Lúc này có người gõ cửa, Hứa Bán Hạ đứng dậy tới mở cửa, hóa ra là bạn gái của Tô tổng, vừa đi tới đã nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Tô tổng, Hứa Bán Hạ nhìn lại thấy mình và Triệu Lũy đều ngồi hai chỗ khác nhau, đúng là cô không tự giác, nhưng vẫn có ý thức đi rót trà, cảm thấy có chút dáng vẻ của một bà chủ.

Tô tổng nói: "Những gì Béo đã nhìn thấy còn chưa tính. Tôi phải gọi người chuyên môn đến để thu thập chứng cứ. Tốt nhất là đưa đến đài truyền hình. Chỉ là hiện tại thiệt hại do ô nhiễm gây ra vẫn chưa rõ ràng. Đây là vấn đề khiến tôi cũng hơi mâu thuẫn, chẳng lẽ ngồi nhìn tình trạng ô nhiễm này lan rộng đến mức không thể cứu vãn? Hơn nữa thiết bị của tôi cũng đang chờ sử dụng, chúng ta đều không thể chờ được. Triệu tổng, anh nghĩ thế nào?"

Triệu Lũy ngẫm nghĩ, rồi nói: "Tôi không biết họ có giấy phép của bên bảo vệ môi trường không, nếu có thì có lẽ anh phải làm thêm nhiều việc nữa, anh phải tìm hiểu về việc bảo vệ môi trường ở địa phương, nếu không lộ ra tình trạng ô nhiễm anh giúp họ làm lộ ra họ cũng chỉ bị phạt tiền và giao trách nhiệm chỉnh đốn và cải cách mà thôi, điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến họ quá nhiều. Nếu họ không có giấy phép của bên bảo vệ môi trường thì đó là phương án thuận tiện nhất."

_Đây là bản edit của Phương Thùy (Chindy) được đăng tải duy nhất trên dembuon.vn. Hãy là một đọc giả văn minh, hy vọng rằng mọi người sẽ bảo vệ quyền lợi của editor bằng cách đọc đúng web nhé! _



Tô tổng suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra, tìm người kiểm tra xem Hâm Thịnh có vượt qua đợt xét duyệt môi trường hay không. Hứa Bán Hạ nghĩ rằng từ xưa đến nay dân không thể chống lại quan, xem ra đến nay vẫn vậy. Nhìn xem người kia, chỉ cần một cú điện thoại là có thể kiểm tra thông tin của các cơ quan chính phủ, ngay cả một con lạc đà gầy còm cũng khỏe hơn một con ngựa, cô ngồi cạnh Triệu Lũy nói thầm: "Nhân tài kỹ thuật trên thị trường không phải có thể đào ở đây sao? Không cần đi Đông Bắc đào. Họ chỉ quan tâm đến kinh phí mà thôi."

Triệu Lũy nói nhỏ: "Xung đột giữa sản phẩm của họ là mấu chốt. Ngũ Kiến Thiết là người hiếu chiến, anh ta sẵn sàng từ bỏ thương trường để theo tỉnh Cương sao? Không phải em không biết bản chất của Ngũ Kiến Thiết, anh ta có khả năng làm mọi cách để trấn áp và chèn ép tỉnh Cương vừa mới khôi phục. Hiện tại, cách duy nhất của tỉnh Cương là tiêu diệt Ngũ Kiến Thiết, nếu không thì không ai có thể cạnh tranh lại anh ta, giá cả sẽ không thể hạ xuống nếu anh ta không có đối thủ."

Hứa Bán Hạ gật đầu nói: "Đúng vậy, Tỉnh Cương phải bỏ ra một số tiền để bảo vệ môi trường, nếu xảy ra cuộc chiến giá cả, Tỉnh Cương sẽ không phải là đối thủ. Tô tổng thật sự hạ quyết tâm tiêu diệt Ngũ Kiến Thiết. Không còn cách gì khác, chỉ cần Hâm Thịnh ngừng hoạt động trong nửa năm đầu, Ngũ Kiến Thiết chắc chắn sẽ chết chắc, tiền mua Hâm Thịnh chắc hẳn anh ta đã vay từ ngân hàng rất nhiều, vốn lưu động được sử dụng để đầu tư vào tài sản cố định. Nếu ngân hàng thu hồi các khoản vay vào lúc này, cả công ty mẹ của anh ta sẽ điêu đứng."

Tô tổng gọi xong điện thoại, lập tức nói: "Họ sẽ sớm tìm ra các vấn đề về môi trường cho tôi. Cô đang nói cái gì vậy? Có thể cho tôi biết thêm không? Tôi mơ hồ nghe rất thú vị."

Triệu Lũy nói: "Tiểu Hứa suy đoán cũng có lý. Ngũ Kiến Thiết không chắc là có nhiều tài sản như vậy, tôi đã hỏi A Quách, anh ta cũng suy đoán như vậy. Tôi nghe nói mua lại Hâm Thịnh dùng phần lớn là tiền vay từ ngân hàng. Tô tổng, chỉ cần anh có cách phơi bày các vấn đề về môi trường và ngừng sản xuất để chấn chỉnh, chuỗi vốn của họ sẽ có lỗ hổng. Sau đó, vạch trần ngân hàng cho vay nhận tham ô, người ở trên giao Ngũ Kiến Thiết đi vay ngân hàng sẽ đình chỉ cho vay vì vi phạm điều khoản cho vay, công ty mẹ của Ngũ Kiến Thiết đều có khả năng ngừng hoạt động. Lúc đó, anh hãy xuất hiện và chờ anh ta tìm đến anh để thương lượng điều kiện."

Tô tổng cười đối với Triệu Lũy nói: "Vấn đề giải quyết như vậy sao? Chỉ đơn giản như vậy? Tôi vốn đang định dẫn người đến Hâm Thịnh xem một chút. Cảm ơn Béo, cô đã giúp tôi rất nhiều. Nếu không tôi cũng nghĩ không ra, phải làm sao để Triệu tổng không bị liên lụy vào chuyện này mà lại có thể giải quyết vấn đề của tôi."

Triệu Lũy không tránh né người khác, đặt một tay lên vai Hứa Bán Hạ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, nói với Tô tổng: "Anh nên tin tiểu Hứa, cô ấy quan sát nhiều nhà máy hơn anh và tôi, cô ấy không hề sai sót trong việc đưa ra kết luận. Hôm qua cô ấy cũng nghĩ rằng sau khi chúng ta gặp nhau ngày hôm nay, chúng ta cũng nên đi quan sát thực địa thì trong lòng mới kiên định. Cô ấy sợ rằng sau khi xảy ra chuyện, sẽ liên lụy tôi cùng Ngũ Kiến Thiết kết thù. Nên chính cô ấy tự đi tìm hiểu trước, cô ấy thì không sao, cô ấy đã nhìn qua nhiều nhà máy, xí nghiệp, bây giờ lại đang bàn chuyện kinh doanh với Ngũ Kiến Thiết." Nói xong anh cười nhìn Hứa Bán Hạ, tiểu Béo này thật là có cách hay, đối với anh cũng rất tốt.

Hứa Bán Hạ cười nói: "Tô tổng à, bây giờ trời lạnh nên mặc nhiều quần áo, nếu cần camera nhỏ thì nhanh chóng mang qua cho tôi, tôi sẽ mang theo. Không ai quan tâm khi tôi ra vào Hâm Thịnh của Ngũ Kiến Thiết. Trời nóng lên thì tôi sẽ không giúp được gì." Triệu Lũy liếc nhìn Hứa Bán Hạ, sao cô lại nhiệt tình và chủ động như vậy? Chẳng lẽ cô ấy lại nhìn thấy cơ hội làm ăn? Cô ấy là người biết tính toán, nhớ trước đây chính anh cũng bị cô ấy tính kế, lúc ấy cô còn nghĩ ra mấy biện pháp thật có ích cho anh, hiện tại nhớ lại chỉ thấy buồn cười.

Tô tổng nghe xong thì cười nói: "Tuy rằng kế hoạch của cô rất tốt, nhưng khi xem những vụ tố giác vi phạm quy định trên TV, phía trước luôn bổ sung thêm một đoạn là phóng viên đã làm việc vất vả, vượt qua khó khăn như thế nào để làm sáng tỏ những vi phạm kia. Có thể thấy rằng việc gì cũng có kịch bản của nó, chúng ta hãy để những nhân viên chuyên nghiệp đi làm. Trở về, tôi sẽ liên hệ với họ, nhưng có thể phải làm một cách chậm rãi. Mắt thường nhìn không thấy ô nhiễm, nhưng nếu không nhìn thấy những thứ ghê người thì hiệu quả sẽ không tốt lắm."

Triệu Lũy cười nói: "Luật lệ, ha ha, rắn có đường của rắn, cua có đường của cua, đúng là chỉ có phóng viên mới biết cách làm thế nào để tạo ra hiệu quả. Nhưng chúng ta phải nhanh chóng một chút, đề phòng bọn họ làm kịp bảo vệ môi trường, thì anh sẽ không nắm được nhược điểm."

Tô tổng đang định nói phải thì bạn gái của anh đột nhiên hỏi: "Nếu bọn họ làm kịp bảo vệ môi trường thì không phải là chuyện tốt sao?"

Ba người tự cho mình là thông minh, giỏi giang ở đây không nói nên lời, đột nhiên họ cảm thấy những toan tính và đường cong cứu nước của mình thật dễ bị hỏng bét trong mắt một cô gái giản dị. Vạch trần cái gì gọi là ngụy trang của bảo vệ môi trường, bên trong cũng giống như nhau, không phải chuyện tốt.

Hứa Bán Hạ dựa vào vai Triệu Lũy, cười nhẹ: "Xem ra cũng không phải đồ vật, anh cũng ngày càng đồi bại."

Triệu Lũy cười nói: "Trước giờ, anh chưa bao giờ cảm thấy mình là người tốt, nhưng là năm nay đột nhiên cảm thấy bản thân làm chuyện xấu phí tổn thất sản xuất hiệu quả và lợi ích rất cao, đầu ra thu được lợi nhiều, cám dỗ quá lớn nên rất khó để người ta không làm chuyện xấu." Anh ta biết Hứa Bán Hạ chỉ đang nói đùa với anh, nên cũng nửa giả nửa thật trả lời.

Tô tổng ân cần giải thích với bạn gái: "Thương trường khác với sinh hoạt, đó là một khu rừng đấu đến mức ngươi chết ta sống, thân ở trong rừng thì phải làm theo luật rừng, học theo người khác cá lớn nuốt cá bé. Nhưng chúng ta lại là người văn minh không phải sao? Vì vậy, khi muốn trừ khử người, thì phải dùng chiêu bài để che giấu ý đồ xấu xa của mình, chúng ta kêu gọi bảo vệ môi trường nhưng mục đích cuối cùng chính là đánh vào đối thủ của mình. Còn việc bọn họ có hoàn thành việc bảo vệ môi trường hay không, đó không phải là kết quả cuối cùng mà chúng ta cần. Cô hiểu không?"

Cô gái cũng là người suy nghĩ rõ ràng, nghe Tô tổng giải thích xong liền mỉm cười: "Tôi hiểu rồi, các anh đang giở trò âm mưu. Tôi nghe không hiểu, để tôi chọn chỗ ăn tối cho mọi người được chứ? Tôi đã nhờ thư ký của ba tôi gửi địa chỉ qua điện thoại."

Cô gái vừa nói lời này, Hứa Bán Hạ liền nghĩ đến bạn gái cũ của Triệu Lũy, liếc mắt nhìn anh ta, thấy anh ta cũng không có phản ứng gì, rõ ràng là cô đang lo lắng quá nhiều. Sau đó phẫn nộ nghĩ, ba của người ta đều là người, tại sao ba của Hứa Bán Hạ cô lại không phải là người?

Tô tổng cắt ngang lời nói của bạn gái, sau đó ho nhẹ một tiếng, nói: "Triệu tổng, về chuyện của Hâm Thịnh, trở về tôi sẽ thu xếp cẩn thận, anh nói đúng, chúng ta phải nắm bắt cơ hội. Có vài người, biết tỉnh Cương đổi lãnh đạo, chủ động cùng tôi liên hệ muốn trở về Tỉnh Cương, trong đó có vài người kỹ sư, tôi sẽ gọi cho họ để họ chặt chẽ chú ý hành động của Hâm Thịnh. Chủ yếu là tôi muốn biết thêm về thị trường từ anh. Nhiều người đều nói rằng anh có tầm nhìn dài hạn và khả năng nắm bắt thị trường là hàng đầu."

Tô tổng nói lời này rất khách sáo, có thể nói là làm lỗ chân lông trên cơ thể Triệu Lũy cảm thấy thoải mái, chỉ là Triệu Lũy đã không còn là Triệu Lũy trước đây nữa, hiện tại anh hiểu rất rõ tính chất của lời khen, hiểu được sự tình. Những lời khen ngợi luôn đến vì thân phận của mình, không phải vì bản thân, nên khi nghe những lời như vậy, kể cả từ miệng của một kẻ mới nổi, anh cũng không còn tự hào như trước nữa, cho nên dù anh ta nói không ngừng, như một bài diễn thuyết. Nhưng anh chỉ cười và nói với Tô tổng: "Tô tổng, ở đây có cao nhân, Tiểu Hứa, cô ấy hiện đang kiểm soát sinh kế của hai nhà máy thép nhỏ ở phía Bắc. Vấn đề lớn nhất của anh bây giờ là tìm nơi để đầu tư, sản xuất của Tỉnh Cương không thể vực dậy, cho dù Hâm Thịnh có bị sụp đổ thì những kỹ thuật viên đó cũng không nhất định sẽ ở lại tỉnh Cương. Anh bây giờ chỉ đơn thuần là dựa vào vốn vay của ngân hàng, tôi nghĩ rằng dù có thông qua mối quan hệ thì số tiền cho vay sẽ không quá cao, bởi vì nhiều ngân hàng hiện nay tương đối xảo quyệt và đang thực hiện việc tập thể hóa. Tôi khuyên anh nên huy động tiền theo nhiều cách hơn và xem xét vốn tư nhân. Về vấn đề này, Tiểu Hứa sẽ có thể cung cấp một số biện pháp."

Hứa Bán Hạ nghe xong, lập tức hiểu ra, Triệu Lũy nói những lời như vậy với Tô tổng là có ý muốn mở đường cho cô, Triệu Lũy biết cô là người có tham vọng, muốn thâm nhập vào Tỉnh Cương. Cô nắm chặt tay Triệu Lũy một chút. Triệu Lũy cũng nhanh chóng nắm lại tay cô, hai người tâm linh tương thông.

Hiện tại, Tô tổng đang đau đầu vì vấn đề tài chính, hiện nay nhà nước không cấp kinh phí, tỉnh Cương tuy là một thẻ bài mới, nhưng chính sách lại lung lay, kinh phí phải tự giải quyết nên khi nghe Triệu Lũy nói, mắt anh ta sáng lên, ngay lập tức nói: "Nguồn vốn tư nhân là cách duy nhất."

Hứa Bán Hạ tự tin nói: "Cho vay tư nhân bao gồm nhiều lĩnh vực, nhưng có một loại mang nhiều tai tiếng, đó là cho vay nặng lãi. Vì chính sách quốc gia, sự bảo hộ của pháp luật đối với hoạt động cho vay tư nhân không cao, vì vậy việc cho vay nặng lãi là bất hợp pháp, rất dễ xảy ra sai sót. Nhưng những gì chúng tôi làm thì khác. Tôi thường gia công bằng nguyên liệu được cung cấp. Nhà sản xuất dựa vào phí gia công mà tôi trả để duy trì hoạt động sản xuất bình thường trong nhà máy, sau đó dựa vào vốn có được để tạo ra lợi nhuận. Theo thời gian thì quỹ riêng của nhà máy sẽ từ từ được tích lũy, nên ngày càng nhiều người không muốn làm công việc gia công cho chúng tôi. Chúng tôi chỉ còn cách rút khỏi thị trường này và khám phá thị trường mới khác."

Tô tổng vừa nghe vừa nghĩ, liền nói: "Đây là một giải pháp. Hiện tại khó khăn lớn nhất của chúng tôi chính là không có gạo nấu, chờ tìm được gạo để nấu, liền giống như Triệu tổng nói. Chỉ cần mọi người giao nguyên liệu, thì chúng tôi sẵn sàng làm, chỉ cần có thiết bị là được, không cần phải dựa vào tiền vay ngân hàng để trả lương, lòng người sẽ không đi xuống, ngược lại thì người lao động sẽ có vài trăm tệ một tháng, điều đó sẽ kích thích họ làm việc. Tôi cũng không muốn nghe giám đốc ngân hàng khóc than. Béo, cô hãy nói kế hoạch cụ thể, nếu khả thi thì tôi sẽ giao một khoản phí." Tô tổng rất sảng khoái.

Triệu Lũy nhéo nhéo tay, ngăn Hứa Bán Hạ nói chuyện, mỉm cười nói: "Tô tổng cho Béo của tôi chút thể diện, dù sao tỉnh Cương cũng chỉ có xí nghiệp cỡ vừa, vốn của tiểu Hứa cũng không đủ, vì cô ấy đã cắm rễ ở miền Bắc, bây giờ cần phải chuyển kinh phí từ đó về tỉnh Cương thì không thể làm một cách nhanh chóng, ngoài ra chính sách quốc gia luôn là hỗ trợ xí nghiệp nhà nước, cho nên chỉ cần anh muốn, ngân hàng cho vay sẽ đồng ý, không giống ở phương Bắc, xí nghiệp tư nhân rất khó để vay vốn ngân hàng. Vì vậy, ngay cả khi tiểu Béo làm việc với anh, tôi e rằng cũng không đủ thời gian để làm việc đó. Tô tổng, anh có thể phải cân nhắc những hạn chế này khi xây dựng chính sách tài chính tư nhân." Vừa nói xong, anh ta nghiêm túc nói với Hứa Bán Hạ: "Tiểu Hứa, tôi vẫn mong em lấy tiền ở phía Bắc về đầu tư ở tỉnh Cương, em mỗi ngày làm việc ở phía Bắc nên anh không có cách nào gặp em. Hơn nữa, Tô tổng là bạn cùng trường của anh, em phải ưu tiên một chút."

Hứa Bán Hạ nghe xong, cười lớn trong lòng, Triệu Lũy này, Hứa Bán Hạ đã lừa Tô tổng là người mới vào nghề, chỉ áp đặt sự thuận tiện cho cô trong tương lai, Triệu Lũy hoàn toàn không chấp nhận sự đồng ý của Tô tổng, lại quở trách một đống chính sách không tốt ở tỉnh Cương, muốn Tô tổng tiếp tục nhường lợi ích. Có vẻ như chi phí gia công sẽ giảm. Nhưng cuối cùng anh còn giả làm người tốt, có vẻ như sự cân nhắc của anh ta không thực dụng chút nào, nó hoàn toàn vì lợi ích cá nhân của mọi người. Một lần nữa, Tô tổng của hiện tại cũng gần giống như Triệu Lũy của một năm trước, cũng là một người trẻ tuổi có khát vọng và đam mê, thế giới trước mặt toàn là màu hồng, nhưng mà Tô tổng cũng không bằng Triệu Lũy, ít nhất Triệu Lũy rất hiểu biết, cho nên Triệu Lũy hiện tại càng vượt trội hơn Tô tổng.

Nhưng Hứa Bán Hạ vẫn nghiêm mặt nhìn Triệu Lũy nói: "Anh kêu em quay về, em sẽ quay về, lại nói hiện tại xưởng mới cũng bắt đầu hoạt động, luôn ở nam bắc hai nơi cũng không phải biện pháp tốt. Cũng được, em sẽ rút vốn về giúp cho Tô tổng, đợi đến lúc Tô tổng không cần tài chính nữa thì chúng ta lấy về vận hành xưởng mới của chính mình.

Triệu Lũy rất chân thành nói với Tô tổng:" Cũng không phải là giúp đỡ, cuối cùng cũng là hai bên cùng có lợi. Đương nhiên, tiểu Hứa là người không có lãi thì không dậy sớm, Tô tổng vừa vặn thúc đẩy Tỉnh Cương phát triển, mọi người đều có chỗ lợi. "

Tô tổng nghe được những lời thuận tay này, nếu chỉ đơn thuần nói là giúp thì với tâm cao khí ngạo của mình, cho dù anh ta nhận thì trong lòng cũng có vướng mắc, khi nói ra" đôi bên cùng có lợi", anh ta rất dễ dàng chấp nhận. Lập tức cùng Hứa Bán Hạ thảo luận về việc sử dụng tài chính. Không thể không nói, Tô tổng là người tài giỏi, mới vào Tỉnh Cương hơn một tháng, cơ bản đã nắm rõ ràng tình hình tài chính nội bộ của mình, các số liệu đều nắm trong lòng bàn tay, thuần thục tựa như đã vận dụng số liệu từ lâu. Triệu Lũy và Hứa Bán Hạ cùng nghĩ thầm, người này chỉ thiếu một cơ hội rèn luyện mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc