KHÔNG ĐƯỢC VÃNG SINH

Đến bệnh viện, Cừu Tất Chính tự lái xe đi, Hứa Bán Hạ vừa xuống xe đã nhìn thấy Lão Tô đứng ở cổng, vội vàng xuyên qua dòng người chạy đến: "Vẫn chưa tới sao?"

Lão Tô nhìn thấy Hứa Bán Hạ, vội vàng nói: "Đừng lo lắng, có lẽ trên đường bọn họ đến cũng không suôn sẻ như cô."

Vừa nói xong, liền thấy Cao Tân Di hung hăng chạy xe tới, theo sau còn có một chiếc xe cảnh sát đèn nhấp nháy. Chờ khi Cao Tân Di dừng xe, chiếc xe cảnh sát phía sau cũng phanh gấp một cái, cảnh sát lập tức chạy tới để chặn Cao Tân Di vừa mới xuống xe. Hứa Bán Hạ thấy mèo hoang mang bộ dạng thô bạo định tấn công cảnh sát giao thông, bận bịu xông lên để hòa giải: "Ngại quá, vẫn nên cứu người trước. Mèo hoang cô giúp tôi đỡ Tiểu Trần, bớt nói một câu đi."

Mở cửa sau của xe, kéo Tiểu Trần ra mặt anh ta không có chút máu, cảnh sát nhìn thấy liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra, không nói gì nữa, tự rời đi. Lão Tô đã sớm đến đón Tiểu Trần, xông vào bệnh viện. Hứa Bán Hạ vỗ về Cao Tân Di thấy mặt cô ta tái xanh, có trời mới biết cô ấy đã sợ hãi như thế nào khi vượt đèn đỏ suốt cả quãng đường, kéo cô ấy đi vào bên trong, đuổi theo Lão Tô đang bước nhanh như bay. Có Lão Tô làm việc bên trong, mọi việc đều dễ dàng xử lý. Hứa Bán Hạ chỉ cần ngoan ngoãn nộp tiền. Nhìn thấy tiền giấy nhỏ giọt như nước, Hứa Bán Hạ vội vàng nhờ Cao Tân Di, cố gắng lấy thêm mười vạn nhân dân tệ. Hứa Bán Hạ luôn cảm thấy nếu không có vấn đề gì, thì sẽ như mấy lần trước Lão Tô nhất định sẽ đi ra trước để thông báo, bây giờ sau anh ta đi vào phòng cấp cứu rồi chỉ nhìn thấy y tá ra vào vậy, nhưng Hoàng Hạc* vừa đi lập tức không xuất hiện nữa, đoán chừng có vấn đề lớn, vấn đề lớn thì cần rất nhiều tiền, Hứa Bán Hạ lo rằng đến lúc đó sẽ không đủ tiền, đành phải hy sinh pháp bảo của mèo hoang, nói thế nào Cao Dược Tiến cũng phải có tiền mặt trong túi.

*[Trong Hán văn cổ, chữ "cốc" và chữ "hạc" đều thông dụng, viết gần như nhau, nên núi Hoàng Cốc còn được gọi là Hoàng Hạc. Ðây cũng là nơi loài thiên nga thường bay về tránh rét mùa đông, dân gian liên tưởng đến loài hạc huyền thoại, nên gọi tên núi là Hoàng Hạc.]

Cao Tân Di cũng là một người vui vẻ, nghe yêu cầu xong không có bất kỳ phản đối nào, nhưng không phải tự mình giải quyết vấn đề, mà là gọi một cuộc điện thoại cho thư ký của Cao Dược Tiến, yêu cầu anh ta gửi một vạn nhân dân tệ cho phòng cấp cứu của bệnh viện thứ hai. Vào lúc này Hứa Bán Hạ chỉ nghĩ đến Tiểu Trần, không để ý đến những gì Cao Tân Di nói, cũng không thể ngồi yên, xoay người chắp tay ra sau lưng: "Gần đây chắc hẳn Tiểu Trần đã kiệt sức rồi, nếu không phải tại tôi bảo anh ta đẩy nhanh tiến độ của việc thu gom phế liệu, làm sao anh ta có thể mệt đến chết được?"

Cao Tân Di bên cạnh lắng nghe, lần đầu tiên cũng nhẫn nhịn, khi Hứa Bán Hạ nói lần thứ hai, cô không kìm được mà phản đối: "Thu gom thép phế liệu không mệt đâu, hơn nữa, kể từ đó tôi cũng đã giúp đỡ rất nhiều, nhiều lần bò lên bò xuống để tìm kiếm tay chân giúp nữa."

Hứa Bán Hạ nhìn Cao Tân Di, muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy được rồi, để cô ấy đi, tiện thể nói: "Mèo hoang, sau khi đến đây cô đã giúp chúng tôi rất nhiều."

Cao Tân Di thấy Hứa Bán Hạ cảm ơn cô ấy, nhưng lại xấu hổ, vội vàng nói: "Lại còn cô với chúng tôi làm gì, tôi với chúng tôi không phải là một sao?"

Hứa Bán Hạ đưa hết tiền cho Cao Tân Di, nói: "Mèo hoang, Tiểu Trần là anh em của tôi đã rất lâu năm rồi, bây giờ trong lòng tôi rất khó chịu, sợ rằng có bất kỳ sơ suất nào, sau này cô cứ làm mấy chuyện liên quan đến chuyện tiền bạc đi."

Giọng nói vừa rơi xuống, điện thoại di động của Cao Tân Di vang lên, Cao Tân Di nhấc lên, sốt ruột nói: "Hỏi đi hỏi lại làm cái gì, mau đưa đến phòng cấp cứu bệnh viện số hai." Đặt điện thoại di động xuống, vội vàng nói với Hứa Bán Hạ: "Ông già phiền phức, tôi đã nói với thư ký của ông ấy rồi, ông ấy vẫn phải nhờ người từ phía đông nam, tây bắc, bây giờ tôi rất khó chịu, chờ A Kỵ tới tôi nhất định sẽ không bình tĩnh được nữa rồi."

Hóa ra đây là chuyện mà cô ấy đang khó chịu, Hứa Bán Hạ không còn đủ sức để đối phó với cô ấy, tìm chỗ ngồi xuống, ngẩn người đối mặt với phòng cấp cứu. Một lúc sau, Đồng Kiêu Kỵ cũng vội vàng đến đó, Chu Thiến chỉ chậm nửa nhịp cũng nhanh chóng đến nơi, lúc gặp nhau nước mắt đã rơi đầy.

Đồng Kiêu Kỵ ngồi xuống bên cạnh Hứa Bán Hạ, vội vàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Bệnh tình của Tiểu Trần thế nào rồi?"

Hứa Bán Hạ lắc đầu, gương mặt buồn bực vùi trong tay không muốn ngẩng đầu lên: "Anh em với nhau, đừng có chuyện gì xảy ra với Tiểu Trần đó, tôi chỉ vừa khá hơn một chút, anh ta đã cùng tôi chịu đựng nhiều như vậy, mấy ngày nay chưa được hưởng điều gì tốt đẹp.. Trời ạ, tôi sẽ không đòi hỏi gì nữa."

Đồng Kiêu Kỵ và Tiểu Trần là anh em nhiều năm, nghe nói vậy liền thẳng lưng lên, lẩm bẩm: "Chuyện nghiêm trọng như vậy sao? Béo, đừng nghĩ lung tung." Vừa nói vừa vỗ vỗ vai Hứa Bán Hạ, thể hiện sự an ủi. Cao Tân Di nhìn thấy vậy, lập tức ghen tỵ chen vào giữa hai người họ, lấy hai ngón tay đang cầm lấy tay Hứa Bán Hạ của Đồng Kiêu Kỵ hất sang một bên. Đồng Kiêu Kỵ hơi sửng sốt, lập tức hiểu được ý của cô ấy, cau mày quát: "Đừng làm loạn."

Hứa Bán Hạ bị Đồng Kiêu Kỵ làm giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy buồn cười, lại tỉnh táo hơn một chút, thấy Chu Thiến ngồi khóc một mình, vội vàng bước tới muốn khuyên nhủ cô ấy, lập tức nghĩ ra cái gì đó liền nói với Đồng Kiêu Kỵ: "A Kỵ, chú đi siêu thị mua chút đồ ăn, sau đó đậu xe ở ga ra tầng hầm, có lẽ chúng ta sẽ không về sớm đâu. Mèo hoang cô đi theo tôi, cha cô có thể sẽ sớm đến đây thôi, nếu không thấy cô lại hỏi tôi tìm người mất công lắm." Vừa nói chuyện vừa nháy mắt với Đồng Kiêu Kỵ, Đồng Kiêu Kỵ lập tức hiểu ra nếu anh ta ở đây, Cao Tân Di có thể tự nhiên thể hiện sự thân mật với anh ta, dấy lên sự cảnh giác của cha mèo hoang, lần trước ông ta đã thương lượng với Hứa Bán Hạ, lúc này không phải là thời điểm tốt nhất để công khai, phải đợi đến khi thời gian tạm tha kết thúc. Cao Dược Tiến không phải người bình thường, ông ta nhất định sẽ cho người điều tra chi tiết về bạn trai của con gái, dù thế nào đi nữa, chắc chắn ông ta cũng không muốn để con gái kết giao với một người có tiền án.

Đồng Kiêu Kỵ vội vàng chạy đi, ở khúc cua suýt chút nữa đụng phải một người đàn ông cũng đang chạy vội, người đàn ông đó cũng không thèm nhìn Đồng Kiêu Kỵ, cứ như vậy nghiêng người tránh đường và đi về phía trước. Đồng Kiêu Kỵ giật mình, dừng lại nhìn quả nhiên nhìn thấy người đàn ông trung niên kia đang sải bước đi về phía Cao Tân Di, không cần phải nói chắc chắn là Cao Dược Tiến nổi tiếng đây rồi, Đồng Kiêu Kỵ nhận ra khuôn mặt này liền xoay người rời đi.

Cao Tân Di phàn nàn một lúc lâu về những lời lải nhải của Cao Dược Tiến, Cao Dược Tiến lật qua lật lại xem con gái mình có vấn đề gì không, nhưng cả hai đều không nói gì nữa. Hứa Bán Hạ muốn an ủi Chu Thiến một chút, nhưng cô chưa bao giờ là người giỏi thuyết phục, cô vươn bàn tay mập mạp vỗ vỗ vai Chu Thiến, nói một điều mà chính cô cũng chột dạ: "Sẽ không sao đâu" sau đó không nói gì khác nữa. Nếu là anh em, cô sẽ dễ dàng hơn, kéo nhau ra ngoài uống rượu, có tâm sự gì mà không nói ra được? Nhưng cô cũng bó tay đối với một người phụ nữ đang khóc lóc kể lể.

Cũng may lúc này, Lão Tô nghiêm mặt đi ra, vừa nhìn thấy Hứa Bán Hạ liền lớn tiếng hỏi: "Đây là người lần trước cô nhắc tới muốn tôi xem qua sao? Tại sao sau đó cô không đưa cậu ta tới? Bây giờ tình trạng của anh ta đã thay đổi, do không được cấp cứu kịp thời. Trên cánh tay của cậu ta đầy vết máu, tại sao cô không nhận ra điều đó vậy?"

Hứa Bán Hạ không ngờ Lão Tô ngày thường hiền lành bây giờ lại hung dữ như vậy, nhưng cô chưa từng thấy người nào hung dữ sao? Nhưng nghe Lão Tô nói, dường như bệnh tình của Tiểu Trần rất nghiêm trọng, liền vội vàng hỏi: "Lão Tô, đừng chửi bới nữa rốt cuộc Tiểu Trần bị bệnh gì vậy? Có nặng lắm không? Bây giờ anh ta thế nào?" Con mắt của tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía Lão Tô.

Lão Tô nhìn thấy nhiều cảnh tượng như vậy, cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi sự có mặt của Hứa Bán Hạ hôm nay, phân tích khá chuyên nghiệp: "Vẫn chưa có kết quả xét nghiệm, theo phán đoán sơ bộ Tiểu Trần vốn mắc bệnh hạt tế bào bạch cầu mãn tính, gọi tắt là bệnh bạch cầu mãn tính. Hiện tại đang có dấu hiệu chuyển sang bệnh bạch cầu cấp tính. Trước mắt, Tiểu Trần đã qua cơn nguy kịch, nhưng mọi người phải chuẩn bị tâm lý, Tiểu Trần sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào."

Hứa Bán Hạ ngây người, nhìn Lão Tô không nói nên lời. Lão Tô đã nói rất rõ ràng, hỏi lại cũng là một câu trả lời giống như vậy. Cao Tân Di cũng choáng váng, không ngờ bệnh tình của Tiểu Trần lại nghiêm trọng như vậy, dường như Hứa Bán Hạ đã đoán ra được. Không cần phải nói đến Chu Thiến, sau một tiếng hét, cả người mềm nhũn ngồi xuống sàn bê tông, may mắn thay được Cao Dược Tiến giữ lại, lúc này Hứa Bán Hạ mới phản ứng được ôm chặt lấy Chu Thiến, đang định an ủi Chu Thiến vài câu, đột nhiên Chu Thiến rít lên trong cổ họng, kinh hãi hỏi: "Bác sĩ, Tiểu Trần còn mấy ngày nữa?"

Trong đầu Hứa Bán Hạ đang tìm kiếm ký ức liên quan đến bệnh bạch cầu, chợt Chu Thiến hỏi một câu như vậy, trong lòng run lên như bị sét đánh, bàn tay đang ôm lấy Chu Thiến không khỏi vặn vẹo, nếu là người khác hỏi những lời xui xẻo như vậy, Hứa Ban Hạ sớm đã cho một cái tát, nhưng khi nhìn thấy Chu Thiến khóc đến mức mắt mũi sưng đỏ lên, không thể xuống tay, chỉ nhìn chằm chằm cô ấy một chút rồi bỏ qua. Cao Dược Tiến thấy con gái vẫn ổn, định để lại một vạn nhân dân tệ rồi rời đi, nhưng khi bác sĩ bước ra thông báo bệnh tình không tốt lắm, đành phải ở lại, mọi chuyện đều không liên quan đến ông ta, nên ông ta không quan tâm, có thời gian xem xét cái này cái kia.

Nghe thấy câu hỏi, Lão Tô nói hết sức thận trọng: "Chuyện này vẫn chưa chắc chắn, mọi chuyện còn phải chờ có kết quả xét nghiệm. Trước mắt tạm thời không có gì nguy hiểm, mọi người không cần quá lo lắng."

Hứa Bán Hạ không nhìn Chu Thiến, mà chỉ nhìn chằm chằm Lão Tô: "Lão Tô, về phương diện điều trị, anh cố gắng hết sức giúp tôi. Cho dù thời gian còn lại là bao lâu, mỗi một ngày nhất định phải để Tiểu Trần vui vẻ thoải mái. Chờ lúc tan làm gặp tôi một chút, tôi có chuyện muốn hỏi anh."

Lão Tô nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Tôi đã tan làm rồi, cô có chuyện gì cứ hỏi đi."

Hứa Bán Hạ lườm anh ta một cái, nói: "Anh tan ca cái gì, rốt cuộc Tiểu Trần được sắp xếp ở phòng bệnh nào? Giường bệnh chật chội mà sống ở hành lang sao? Tôi cũng chưa thấy Tiểu Trần được đẩy ra, kết quả xét nghiệm vẫn chưa có, làm sao anh có thể tan ca được?"

Nghe Hứa Bán Hạ nói, Cao Dược Tiến không khỏi mỉm cười, trong lòng ông ta cũng đã lập tức nghĩ đến những lời này, nhưng là người ngoài, không tiện nói nhiều.

Lão Tô bị Hứa Bán Hạ chất vấn như vậy, nhưng lại không hề tức giận, bởi vì từ lâu đã quen bị Hứa Bán Hạ bắt nạt, chỉ là bây giờ cần phải giải thích: "Ý tôi là tôi đã tan làm từ lâu rồi, phần thời gian còn lại sẽ do cô phân công, đều là thuộc về Tiểu Trần, tôi sẽ không vẫy tay bỏ đi đâu, cô đừng sốt ruột."

Lúc này, ngay cả Cao Tân Di cũng nghe được bí ẩn trong lời nói của Lão Tô, không khỏi tò mò nhìn hai người này. Không ngờ lại bị cha cô kéo sang một bên, khẽ dặn dò vài câu, sau đó Cao Dược Tiến để lại một vạn nhân dân tệ rồi rời đi trước. Ông ta vẫn còn một cuộc hẹn quan trọng đang đợi, làm sao ông ta có thể không rời đi nếu không phải vì con gái mình.

Hứa Bán Hạ biết cô đã hiểu lầm Lão Tô trong lúc nóng vội, cũng may Lão Tô tốt tính, không để bụng, nên vội vàng xin lỗi: "Lão Tô, tôi đã quá lời. Nhưng Lão Tô à, tôi vẫn còn có mấy lời không xuôi tai, nói ra tốt nhất anh nên nói chi tiết với tôi, anh muốn tức giận thì cứ nói thẳng. Thứ nhất, thiết bị của bệnh viện này của anh có thể được đảm bảo được sự điều trị tốt nhất cho Tiểu Trần hay không? Thứ hai, tôi biết mọi người sẽ làm hết sức mình giúp tôi, nhưng có khi nào sẽ có lòng mà không có sức hay không? Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn cho Tiểu Trần được điều trị tốt nhất."

Lão Tô chỉ suy nghĩ một chút, lập tức nói chắc như đinh đóng cột: "Tôi có thể không phải là bác sĩ giỏi nhất, bệnh viện của chúng tôi cũng không phải là bệnh viện tốt nhất, nhưng đối với Tiểu Trần, tổng điểm của tôi có lẽ là cao nhất." Khi nói những lời này, gương mặt luôn luôn khiêm tốn của Lão Tô lại tràn đầy tự tin, cả người dường như cao lớn, tuấn tú hẳn lên.

Hứa Bán Hạ nhìn Lão Tô, lập tức nói: "Được rồi, Lão Tô tôi tin anh. Giao Tiểu Trần cho anh."

Đồng Kiêu Kỵ không biết đã đến từ lúc nào, cũng kiên định nói: "Tôi cũng tin tưởng Lão Tô, bác sĩ dù có giỏi đến đâu, không dốc hết sự cố gắng cũng vô dụng."

Cao Tân Di quay đầu lại nhìn thấy Đồng Kiêu Kỵ, dáng vào rất tự nhiên, nói: "A Kỵ, em cũng nghĩ giống anh, em cũng bỏ một phiếu cho Lão Tô."

Khi Tiểu Trần đang hôn mê sắc mặt tái nhợt được đẩy ra, cuộc trò chuyện của mọi người ngay lập tức bị bỏ dở. Phòng bệnh đã sớm được bố trí dưới sự chiếu cố của Lão Tô, trong đây có người quen cũng dễ bề xử lý, từ xưa đến nay vẫn vậy. Chu Thiến chỉ kéo Lão Tô lại hỏi: "Tại sao anh ấy vẫn chưa tỉnh? Khi nào anh ấy sẽ tỉnh lại? Khi nào có thể xem kết quả?" và những câu hỏi khác mà tất cả người nhà bệnh nhân đang lo lắng đều sẽ hỏi. Cao Tân Di chạy ra chạy vào xử lý các công việc nằm viện dưới sự hướng dẫn của Lão Tô, cô còn rất tự hào cảm thấy bản thân đã có ích, đặc biệt là A Kỵ của cô đã vỗ vai cô một lần nữa để bày tỏ sự khen ngợi.

Chu Thiến ở lại một mình trong phòng bệnh để chăm sóc Tiểu Trần, chờ khi người nhà của Tiểu Trần đến, mọi người đều di chuyển đến văn phòng của Lão Tô. Trên đường đi, Hứa Bán Hạ nói với Lão Tô: "Lão Tô, anh cho tôi xem một cuốn sách cấp độ cơ bản có hệ thống hơn. Tôi tìm hiểu qua về bệnh tình của Tiểu Trần một chút, tránh phải hỏi những vấn đề ngớ ngẩn, không nắm được điểm quan trọng."

Lão Tô kiên nhẫn nói: "Thật ra cô không cần đọc, tôi có thể giải thích theo hệ thống cho mọi người về bệnh này, mọi người cũng sẽ hiểu sơ qua. Nhưng sáng mai tôi sẽ tìm sách và mang tới cho cô, cô có thể xem qua."

Cao Tân Di đột nhiên nói: "Suýt nữa thì quên nói, ông già nhà tôi nói, nếu không đủ tiền tạm thời có thể nhờ ông ấy. Ông ấy còn muốn chúng ta chú ý đến Chu Thiến, nói rằng cô ấy sẽ có ý định khác."

Hứa Bán Hạ và Đồng Kiêu Kỵ nghe vậy đều nhìn chằm chằm vào Cao Tân Di, Hứa Bán Hạ như có suy nghĩ nói: "Tôi nghe Chu Thiến mở miệng liền hỏi Tiểu Trần còn được mấy ngày, rất khó chịu nhưng không nghĩ ra được ý kiến gì hay. Ông Cao đứng ngoài cuộc rất tỉnh táo, ông ấy cũng là một người tinh anh, những gì ông ấy nói rất đáng được cân nhắc."

Cao Tân Di không tin vội vàng cướp lời: "Không thể nào, Chu Thiến và Tiểu Trần sắp kết hôn, lúc này, nếu thấy Tiểu Trần gặp khó khăn mà rời bỏ Tiểu Trần, thì thật không chung thủy."

Hứa Bán Hạ thản nhiên nói: "Rất bình thường, dù sao bệnh bạch cầu cũng không giống với những bệnh cảm cúm khác. Xem tivi nhiều là biết, người mắc bệnh này coi như tàn phế. Nếu Tiểu Trần chỉ còn mười ngày nửa tháng, Chu Thiến sẽ nể tình cảm xưa chăm sóc đến cùng, nếu kéo dài lên đến mấy năm, cô ấy không thay đổi tình cảm mới là lạ. Đây là bản chất của con người."

Đồng Kiêu Kỵ lạnh lùng nói: "Lúc này, Tiểu Trần cần Chu Thiến nhất, nếu Chu Thiến dám rời bỏ Tiểu Trần, trừ phi cô ấy đem cả gia đình rời khỏi thành phố."

Hứa Bán Hạ vẫn bình tĩnh nói: "Quan sát cô ấy mấy ngày đi, Tiểu Trần có chuyện gì cũng đừng giấu cô ta. Nếu cô ấy định từ bỏ, A Kỵ, ném mấy lời của chú cho cô ấy nghe ngay."

Cao Tân Di vội vàng nói: "Tôi sẽ giúp A Kỵ nói điều này, tôi cũng nghĩ vậy. Tôi cũng có thể làm được."

Hứa Bán Hạ dở khóc dở cười, nhìn Cao Tân Di nói: "Đây không phải là vấn đề có thể làm được hay không. Cô là một con mèo hoang, diễn kịch còn sợ không đủ uy danh, cô làm trợ lý của A Kỵ đi. Nhưng dưa hái xanh thì không ngọt, cho dù Chu Thiến miễn cưỡng đau lòng mà ở lại, tôi cũng không cần, những người bị bệnh là những người nhạy cảm nhất, Chu Thiến có biến động nhỏ nào mà không thể nhìn ra chứ? Sau khi hai người diễn kịch, tôi sẽ yêu cầu cô ấy thương lượng các điều khoản. Chắc chắn phải để cho cô ấy ở lại. Nhưng tôi vẫn hy vọng tất cả chúng ta đều hiểu lầm Chu Thiến, hy vọng chúng ta không phải diễn kịch mặt đỏ mặt trắng."

Nghe bọn họ thảo luận, Lão Tô kinh hãi, làm sao mà chuyện này có thể giống như lời của ông chủ thế giới ngầm được. Đây là lần đầu tiên Lão Tô nhìn thấy mặt khác ngoài lúc luyện tập của Hứa Bán Hạ, trong lòng rất khâm phục, chỉ cảm thấy Hứa Bán Hạ dám nghĩ dám làm, có thể sẵn sàng làm được tất cả những việc mà trước kia anh ta chỉ dám nghĩ mà không làm được. Không thể không nghĩ đến kinh nghiệm sống của Béo, thầm nghĩ, nếu không có sự dũng cảm và khéo léo như vậy, làm sao cô ấy có được ngày hôm nay? Trước kia chỉ là kẻ lang thang trên phố.

Lão Tô tóm tắt sơ bộ kiến thức về bệnh bạch cầu, kết hợp với tình hình hiện tại của Tiểu Trần, nói sơ qua một lần.

Mọi người đều không có tâm trạng ăn cơm, khi Lão Tô nói xong, Hứa Bán Hạ hỏi: "Gia đình của Tiểu Trần không hề nghe nói đời trước bị bệnh bạch cầu, liệu bệnh của anh ta có thể giữ như vậy đến trước tết nguyên đán để mặc lễ phục kết hôn không, có liên quan đến việc tăng cường vận động để rèn luyện cơ bắp không?"

Lão Tô nói: "Nguyên nhân chính xác gây ra bệnh bạch cầu vẫn chưa rõ ràng, rất có thể Tiểu Trần đã bị nhiễm virus gây bệnh nhưng không tấn công, lại làm việc nặng quá sức khiến chức năng miễn dịch của cơ thể giảm sút, hoặc là những cái khác như ô nhiễm hóa chất, ô nhiễm phóng xạ như đồ trang trí nhà cửa, tất cả những thứ này đều có thể là chất xúc tác cho sự khởi phát của bệnh bạch cầu."

Hứa Bán Hạ gật đầu, nói: "Năm ngoái vì tập thể dục quá sức, Tiểu Trần bị sốt nhẹ, có lẽ sau lúc đó đã ở trong thời kỳ khởi phát, tiếc là anh ta coi nhẹ, nhất quyết chỉ điều trị cảm lạnh trong một bệnh viện cộng đồng, chỉ chụp X-quang để phòng bệnh lao phổi. Đều không bao giờ nghĩ rằng người khỏe mạnh như Tiểu Trần lại bị bệnh bạch huyết. Không thể có các yếu tố xúc tác khác, Tiểu Trần còn chưa mua nhà, huống chi là đồ trang trí." Khi nói đến đây, Hứa Bán Hạ đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, sững sờ tại chỗ. Trong tâm trí, hiện lên bãi triều bị nhiễm dầu nhớt thải đen bóng, mùi hăng hắc bốc lên bầu trời. Trong phút chốc chỉ cảm thấy máu trong đầu đột nhiên bị rút sạch, hoàn toàn trống rỗng, mồ hôi lạnh đang từ từ chảy ra từ chân tóc bên thái dương, bên tai dường như nghe thấy lời nguyền rủa của bà cụ đang lần chuỗi hạt cầu nguyện: "Không được vãng sinh"!

Lão Tô vẫn luôn nhìn Hứa Bán Hạ nói chuyện, thấy khuôn mặt trắng hồng của Hứa Bán Hạ đột nhiên tái nhợt, hai mắt dựng thẳng lên như trúng tà, liền giật mình, lập tức giữ mạch của Hứa Bán Hạ vừa lo lắng hét lớn: "Béo, cô sao vậy?" Đồng Kiêu Kỵ và Cao Tân Di thấy thế cũng giật nảy mình.

Lúc này Hứa Bán Hạ mới tỉnh táo trở lại giống như vừa tỉnh lại từ trong giấc mơ, ngây người nhìn Lão Tô một lúc lâu, sau đó lại nhìn Đồng Kiêu Kỵ, quyết định không nói cho Đồng Kiêu Kỵ biết. Áp lực tâm lý là thứ một người gánh trên lưng, hai người gánh trên lưng, trên vai mỗi người sẽ không mất một chút sức nặng nào, tại sao phải khiến Đồng Kiêu Kỵ không vui, anh ta không nghĩ đến chuyện này là tốt nhất. Nghĩ đến đây, lại lắc đầu nói: "Hình như tôi đột nhiên bị thiếu máu. Thế này đi, A Kỵ và mèo hoang, hai người về nhà trước đi, A Kỵ chú lái xe về đi, sau này chú có thể lái nó. Tiểu Trần phải ở đây rất lâu, tôi sẽ bàn bạc với gia đình anh ta về việc luân phiên chăm sóc sau này, sẽ không để chú phải trực suốt đâu. Chu Thiến thì hãy xem biểu hiện của cô ấy trước, rồi nói chuyện sau. Lão Tô anh đến phòng bệnh với tôi, nếu người nhà Tiểu Trần có vấn đề gì, anh cứ nói thật. Đi thôi, kết thúc cuộc họp." Nói xong, cô đứng dậy trước, sải bước đi ra ngoài.

Đồng Kiêu Kỵ cảm thấy trong lòng Hứa Bán Hạ chắc chắn là có chuyện gì đó, nhưng anh ta tin tưởng rằng Béo sẽ không có ý xấu. Chỉ là nhìn sắc mặt của Béo, nhất định không phải là chuyện nhỏ, trong lòng rất muốn hỏi rõ ràng, nhưng cũng biết rõ, tính tình của Béo vẫn luôn nói một là một, nếu cô không muốn nói, tốt hơn hết là không nên hỏi cô. Nên cũng kéo Cao Tân Di một chút, không để cô ấy tò mò hỏi đặt câu hỏi.

Sau khi hai nhóm người tách ra, Hứa Bán Hạ mới có vẻ thản nhiên hỏi Lão Tô đang ngồi bên cạnh: "Lão Tô, ô nhiễm hóa chất có bao gồm ô nhiễm khí từ dầu nhớt thải không?"

Lão Tô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chủ yếu là benzen và các dẫn xuất của nó như sơn, dầu diesel, xăng, và một số loại thuốc. Tôi không biết công thức phân tử của dầu động cơ là gì, nhưng trong dầu động cơ thải ra thì có đủ thứ, thật khó nói."

Hứa Bán Hạ không nói nữa, cô đã rất quen thuộc với máy móc, mặc dù không biết công thức phân tử của dầu động cơ, nhưng cô cũng biết đại khái bên trong dầu động cơ thải có gì, nếu dầu động cơ đen thải ra từ ô tô, thì thực sự cần dầu diesel có dầu diesel, cần xăng có xăng, cần benzen có benzen. Mãi cho đến phòng bệnh của Tiểu Trần, cô không nói thêm gì nữa. Những người thân của Tiểu Trần đều đã đến đông đủ, có lẽ là nghe Chu Thiến giới thiệu, từng người phụ nữ một đều khóc sướt mướt, Chu Thiến cũng ôm họ khóc lóc thảm thiết.

Khi Lão Tô bước vào, đương nhiên là lập tức bị vây quanh và hỏi thăm. Hứa Bán Hạ đứng đầu giường Tiểu Trần, nhìn khuôn mặt không còn giọt máu của Tiểu Trần, trong lòng đầy áy náy. Mặc dù nguyên nhân chính gây ra bệnh của Tiểu Trần là do nhiễm trùng, cũng không thể chắc chắn liệu yếu tố gây ra bệnh của Tiểu Trần có thực sự là dầu nhớt thải hay không, nhưng lúc này trái tim cô rất nặng, chỉ thấy tội lỗi. Nhưng tất cả những điều này, Hứa Bán Hạ chỉ muốn tự mình biết chắc chắn, sẽ không nói ra cho ai, có chết cũng không nói. Hứa Bán Hạ nghĩ, sự việc đã đến nước này, nói ra còn có ích gì? Tiểu Trần đã bất tỉnh nhân sự, nếu nói cho Tiểu Trần biết, Tiểu Trần có thể đánh hay mắng cô, vậy thì còn có chút ba hoa, còn nói cho người khác, lương tâm của cô còn được bình an hay sao? Hứa Bán Hạ cảm thấy rằng, hành động thiết thực mới là đạo lý lớn.

Nhưng khi trở về nhà, Hứa Bán Hạ ngồi trên ban công, một mình uống chai rượu Ngũ Lương Dịch* với đậu phộng và bò khô. Sau đó lại khạc nhổ vào bồn cầu, nôn mửa dữ dội. Nước mắt nước mũi, không biết đó là cảm giác khó chịu khi nôn mửa hay cảm giác khó chịu trong lòng nữa, nhưng sau khi nôn xong, tắm rửa rồi đi ngủ một cách bài bản, giống như vẫn thường làm lúc tỉnh táo.

*[Ngũ Lương Dịch được chưng cất từ năm loại ngũ cốc: Cao lương đỏ, gạo, nếp, lúa mì và ngô. Loại rượu này được ca tụng la "ba chén tràn hứng khởi, một giọt cũng lưu hương". Thành phố Yibin ở Tứ Xuyên là quê hương của loại rượu nổi tiếng này.]

Tất cả những điều này, dì giúp việc đã ngủ từ lâu thậm chí cũng không biết.

Bình luận

Truyện đang đọc