KHÔNG THỂ PHẢN KHÁNG

Chỉ thấy Chử Khang Ninh nói gì đó rồi Dư Tắc đột nhiên biến sắc. Hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Đường, khiến cậu sợ đến giật nảy mình. Nhưng Dư Tắc chỉ nhìn thôi chứ không bước tới căn vặn gì cậu cả. Lâm Đường nghi hoặc hỏi hắn: “Sao vậy?”

Cậu thấy lồng ngực Dư Tắc phập phồng vì phẫn nộ rất rõ ràng, song người kia lại kìm nén, đáp: “Không có gì.” Miệng nói vậy, nhưng ánh mắt hắn thực sự khiến cậu cảm thấy không thoải mái.

Lâm Đường hơi luống cuống, lại thấy Chử Khang Ninh bỗng đặt tay lên vai Dư Tắc, nói như giải vây cho cậu: “Không cần lo lắng quá, tôi sẽ chăm sóc Đường Đường.” Chử Khang Ninh cười tủm tỉm nhìn về phía Lâm Đường: “Phải không? Chúng ta đã thống nhất rồi mà.”

Lâm Đường không biết chuyện gì đang xảy ra, do dự một lát rồi cũng gật đầu hùa theo ý Chử Khang Ninh.

Nụ cười của Chử Khang Ninh rất chân thành: “Đường Đường, nếu Dư Tắc muốn ở lại, hay là chúng ta tôn trọng ý kiến của cậu ấy đi.” Hắn cúi đầu trầm ngâm trong chốc lát: “Nếu chỉ có mình em trai tôi thì không sao, tôi có thể nghĩ cách giải quyết nó. Nhưng cậu Chu kia…”

Dư Tắc lạnh mặt cắt lời: “Tôi sẽ giải quyết Chu Trần Dật.” Đối diện với gương mặt của Chử Khang Ninh, Dư Tắc hiển nhiên không thân thiện nổi, chỉ có thể quay đầu không nhìn hắn nhằm giữ phép lịch sự cơ bản nhất: “Vậy anh Chử, phiền anh xử lý em trai mình, tôi sẽ lo bên Chu Trần Dật.”

Nghe hai người thống nhất xong, Lâm Đường luống cuống đứng dậy: “Thế còn tôi?”

“Rầm!”

Chử Khang Ninh đang định trả lời, nhưng một âm thanh thật lớn chẳng biết truyền từ đâu đến đã chen ngang. Lâm Đường tái mặt: “Tiếng gì vậy?”

Chử Khang Ninh bước tới ấn Lâm Đường ngồi xuống ghế: “Không vội, tôi đi xem thử.”

Chử Khang Ninh nghiêng tai nghe ngóng, cảm thấy âm thanh truyền tới từ bên ngoài bèn đi ra cửa sổ quan sát. Thị lực của quỷ rất tốt, trong đêm đen, hắn dễ dàng nhìn thấy hai bóng người bên ngoài biệt thự. Chử Khang Ninh quan sát kỹ trong chốc lát, xác định là quỷ nam và Chu Trần Dật mới quay người nói với Dư Tắc: “Bọn họ đang đánh nhau ở bên ngoài, muốn đi xem không?”

Nghe vậy, Dư Tắc nhìn thoáng qua Lâm Đường rồi gật đầu với Chử Khang Ninh: “Được, giải quyết sớm cho xong đi.” Sau khi biến thành quỷ, hắn gặp rất nhiều hạn chế, phải giải quyết hết phiền toái hắn mới có thể yên tâm, đặc biệt là Chu Trần Dật…

Dư Tắc vốn định hơp tác với Chu Trần Dật, nhưng Chử Khang Ninh chỉ dùng một câu đã khiến hắn thay đổi tất cả toan tính từ trước tới giờ. Người kia nói: “Lúc tôi chạm mặt Lâm Đường ở chỗ Chu Trần Dật, trên người em ấy đều là tinh dịch.”

Nếu Chử Khang Ninh không nói cho hắn biết Chu Trần Dật đã làm chuyện tồi tệ cỡ nào, chẳng rõ hắn còn bị che mắt bịt tai bao lâu nữa. Lâm Đường quá nhát gan, phải chịu ấm ức lớn như vậy mà cũng không dám nói với hắn… Trong nháy mắt, Dư Tắc liền đoán được những gian nan cậu phải trải qua để sinh tồn trong biệt thự. Thậm chí Dư Tắc còn oán giận bản thân, nếu hắn không bảo Lâm Đường đi tìm Chu Trần Dật thì cậu sẽ không gặp phải những chuyện này.

Chử Khang Ninh mỉm cười: “Được, hợp tác vui vẻ.”

Sau khi suy đi tính lại, hai người Dư – Chử quyết định để Lâm Đường ở lại trong biệt thự. Dù sao hiện giờ biệt thự cũng không có quỷ, hiển nhiên nó sẽ là nơi an toàn nhất.

Lâm Đường muốn đi theo, nhưng cậu cũng biết mình quá vô dụng, chỉ làm liên lụy tới mọi người, nên sau khi do dự, cậu liền từ bỏ. Trước khi hai người kia rời đi, cậu tóm vạt áo Dư Tắc, lo lắng dặn: “Đừng đánh nhau, nhanh chóng trở về.”

Dư Tắc im lặng. Hắn biết mình ra ngoài là để đánh nhau nên không thể hứa hẹn với Lâm Đường, nhưng vẫn xoa đầu cậu, đồng ý nửa câu sau: “Tôi sẽ trở về.” Hắn cúi đầu, áp trán lên trán người nọ, thấp giọng nói: “Lý do duy nhất để anh sống trong lốt quỷ chính là bảo vệ em, em là chấp niệm của anh, anh sẽ không đi chuyển kiếp. Đường Đường, em không được nghe người khác nói linh tinh.”

————-

Bình luận

Truyện đang đọc