KHÔNG THỂ PHẢN KHÁNG

Đây là lần đầu tiên Lâm Đường ăn cơm trước mặt nhiều quỷ thế. Chử Khang Ninh muốn đút cho cậu song đã bị cậu từ chối. Dù vậy, ba đôi mắt nhìn chằm chằm vẫn khiến động tác của cậu không được tự nhiên.

Bữa cơm đầy gian nan kết thúc, Chử Khang Ninh thu dọn bát đũa rồi ngồi xuống bên giường.

Lâm Đường nhìn ba con quỷ trong phòng, lông tơ trên người dựng thẳng. Cậu đã ngủ đủ rồi, giờ không buồn ngủ nữa. Mặt khác, cậu cũng không phải người biết xã giao, chỉ đành cúi đầu, thở nhẹ, cố làm giảm cảm giác tồn tại của mình.

Bỗng nhiên một bàn tay chạm lên má cậu. Lâm Đường run rẩy phát hiện Chử Khang Ninh đang nghiêng người ghé sát lại đây. Cậu chợt trở nên căng thẳng: “Anh Chử, sao vậy?”

Chử Khang Ninh vuốt mặt cậu, tiếp tục lại gần. Lâm Đường cảm thấy bầu không khí trong phòng không đúng lắm. Càng nhìn gương mặt đang phóng đại của Chử Khang Ninh, cậu càng nổi da gà. Rõ ràng Chử Khang Ninh đã thề sẽ không thương tổn cậu, nhưng Lâm Đường vẫn sợ, thậm chí còn lùi dần về phía quỷ nam.

Quỷ nam ôm thắt lưng Lâm Đường, cúi đầu cọ chóp mũi lên cổ cậu.

Hai gương mặt giống hệt nhau đồng loạt công kích từ hai phía trước sau, Lâm Đường bỗng có một phán đoán cực kỳ đáng sợ, giọng cũng bắt đầu run rẩy: “Các người, các người định làm gì?”

Chử Khang Ninh vuốt má cậu: “Suỵt, đừng sợ, tôi sẽ không tổn thương em, đúng không?”

Chử Khang Ninh dịu dàng nói, đồng thời chầm chậm cúi đầu hôn môi Lâm Đường.

Lâm Đường trợn mắt, điều cậu đoán đã thành sự thật! Cậu vươn tay đẩy Chử Khang Ninh: “Đừng, đừng! Anh Chử, đừng như vậy… Ưmmm!” Phía sau, quỷ nam cắn vành tai Lâm Đường, khiến cậu run rẩy gọi tên hắn: “Chử An Nhạc!”

Quỷ nam nhả ra, cọ môi lên vành tai cậu, giọng nói mang theo chút ấm ức: “Vợ à.”

Chử Khang Ninh vươn tay miết nhẹ làn môi Lâm Đường: “Đường Đường, chúng tôi sẽ không làm hại em. Em đang mang thai, chúng tôi giúp em sinh đứa bé ra, được không? Sinh xong, cứu Dư Tắc tỉnh lại, chúng ta cùng xuống núi.”

Lâm Đường run rẩy. Cậu đang cực kỳ sợ hãi.

Chử Khang Ninh tiếp tục đặt lên môi cậu những nụ hôn thật dịu dàng: “Chúng ta đã từng làm rồi mà? Tôi sẽ không khiến em bị thương đâu, sẽ làm cho em sung sướng.”

Lâm Đường thở dốc, bị Chử Khang Ninh ngậm môi, liếm mút. Đầu lưỡi ướt mềm của đối phương nhanh chóng xâm nhập khoang miệng cậu, quấn lấy lưỡi cậu, quyến luyến triền miên. Đây là nụ hôn Lâm Đường có thể chịu đựng, nhưng lông mi cậu vẫn run rẩy không ngừng, trông như một con bướm đang bối rối giữa bụi hoa.

Bất chợt, Lâm Đường cảm thấy có người nắm mắt cá chân mình. Cậu giật chân theo bản năng, phát hiện người nọ là Chu Trần Dật.

Lâm Đường cực kỳ hoảng sợ. Chử Khang Ninh đè ngực cậu xuống như trấn an: “Suỵt, suỵt, bảo bối, không có gì đâu, không sao cả… Không ai tổn thương em, em rất an toàn.”

Tim Lâm Đường đập thình thịch. Cơ thể căng như sợi dây cung của cậu dần thả lỏng theo từng câu nói của Chử Khang Ninh. Thấy thế, Chử Khang Ninh bèn vuốt ve lồng ngực cậu, hôn lên môi cậu một lần nữa.

Quỷ nam liếc Chử Khang Ninh, lại nhanh chóng dán mắt vào cổ Lâm Đường. Hắn hôn dọc cổ cậu, xé “xoẹt” lưng áo cậu. Lưng Lâm Đường vừa trắng vừa gầy lại vừa gợi cảm, quỷ nam lướt môi dọc theo sống lưng run rẩy ấy, đến khi chạm tới đốt xương cuối cùng mới thôi. Chỗ thấp hơn bị mông cậu che chắn, quỷ nam không chạm được.

Hắm ôm eo để cậu ngồi lên đùi mình, lần tay xuống dưới sờ cái mông giấu trong quần của cậu, nhanh chóng đẩy ngón tay vào hang động huyền bí kia.

Lâm Đường bị lạnh, rùng mình một cái. Vừa mở mắt, cậu đã thấy Chử Khang Ninh và cả Chu Trần Dật nữa.

Chu Trần Dật cởi quần Lâm Đường, đối diện với ánh mắt cậu trong giây lát. Hắn đứng thẳng người, thong thả cởi quần, để lộ chiếc quần lót màu đen ở bên trong. Lâm Đường vội rời mắt đi như bị bỏng, co chân đạp lên đầu gối quỷ nam.

Nhưng ngay sau đó cậu phát hiện tư thế của mình thật khó coi, muốn buông chân lại bị động tác thình lình áp tới của Chử Khang Ninh ngăn cản.

Ngón tay của quỷ nam còn đang cắm sâu trong động thịt của Lâm Đường. Từ góc độ hiện giờ, Chử Khang Ninh có thể nhìn thấy một đốt ngón tay thập thò ở lối vào. Lâm Đường nhìn theo tầm mắt Chử Khang Ninh, xấu hổ đỏ bừng cả mặt, cũng may Chử Khang Ninh nhanh chóng rời mắt, tiếp tục hôn môi cậu.

Quỷ nam càng đưa đẩy ngón tay bên trong cơ thể, Lâm Đường càng thấy hai chân mềm nhũn ra, không khỏi run tay ôm chặt hai vai Chử Khang Ninh.

Quỷ nam nhanh chóng rút tay ra. Ngón tay dính đầy chất lỏng nhớp nháp, nhưng hắn không hề bận tâm, ôm eo Lâm Đường, để cậu chậm rãi ngồi thẳng xuống cây gậy th*t căng cứng của mình. Lúc động thịt bị xâm nhập, Lâm Đường bật khóc. Quỷ nam vuốt ve phần bụng nhô cao của cậu, thì thầm như thể trấn an: “Vợ ơi, vợ… em thả lỏng đi…”

Quỷ nam ôm Lâm Đường, điều khiển cậu nhấp nhô lên xuống để cây gậy th*t bóng loáng của mình lúc ẩn lúc hiện giữa khe mông cậu. Lâm Đường nhũn chân, không giẫm được lên đầu gối của quỷ nam, hoảng sợ ôm bụng khóc hu hu.

Theo động tác của người phía sau, gậy th*t của Lâm Đường cũng vung vẩy. Chử Khang Ninh thay cậu vuốt ve nó, trấn an: “Không ngã đâu, tôi đỡ em.”

Lâm Đường tựa vào ngực quỷ nam, bị hắn đâm thọc đến run rẩy, chân trượt hết lần này đến làn khác: “Ư… aaa, đừng sâu như vậy, đừng sâu như vậy…”

Quỷ nam nắm đùi Lâm Đường, đương nhiên sẽ không để cậu ngã sấp xuống. Hắn cắn vành tai cậu, thì thầm: “Vợ à, thả lỏng ra…” Gáy Lâm Đường đẫm nước miếng của quỷ nam, hắn mút cổ cậu mãi không chịu nhả ra, cuối cùng để lại một dấu hôn mờ.

Cửa sau của Lâm Đường bị chà đạp đến ướt dầm dề, nước nhỏ thành giọt, cũng chẳng biết là dịch ruột non của cậu hay tinh dịch rỉ ra của quỷ nam. Bụng Lâm Đường hơi nặng, bị thúc có phần khó chịu. Cậu đỡ bụng mình, thấp giọng khóc nức nở.

Chử Khang Ninh giúp cậu đỡ bụng, đầu ngón tay miết nhẹ lỗ nhỏ ở đỉnh đầu cây gậy của cậu. Lâm Đường cứng chân như bị chuột rút, lập tức bắn ra. Dòng tinh dịch trắng đục cứ thể phun lên quần áo Chử Khang Ninh. Nhìn áo người trước mặt bị tinh dịch của mình làm ướt, cậu càng xấu hổ và muốn khóc hơn.

Quỷ nam đang dừng động tác chờ Lâm Đường thích ứng với cảm giác bắn tinh, nhưng cửa sau của cậu cắn quá chặt, hắn thì thầm: “Vợ à, em chặt quá…”

Nghe thế, động thịt của Lâm Đường lại càng hút mạnh hơn. Quỷ nam ôm chặt đùi cậu, ra sức tấn công, đến khi đùi cậu mềm như bún mới thỏa mãn bắn vào sâu bên trong cơ thể cậu.

Đợi thêm một lát, quỷ nam mới chậm rãi rút cây gậy của mình ra. Cửa sau của Lâm Đường hé thành một lỗ tròn, phun một chút tinh dịch ở bên trong ra.

Quỷ nam kêu “á” lên một tiếng, vội vã bịt lại: “Vợ à, ngậm chặt vào, đừng để chảy mất.”

Lâm Đường nhỏ giọng thút thít, nhanh chóng được Chử Khang Ninh vỗ lưng, ôm vào lòng. Lâm Đường rời khỏi vòng tay, quỷ nam lập tức không vui. Hắn ghé sát lại, nắm ngón tay cậu: “Vợ ơi, sao em không để ý đến anh.”

Lâm Đường ghé vào hõm vai Chử Khang Ninh, nhìn tên đầu sỏ khiến mình khóc đến chật vật, vươn tay vỗ nhẹ lên mặt hắn. Quỷ nam lại tưởng Lâm Đường muốn xoa má mình, kéo tay cậu xuống miệng, vừa hôn vừa vui vẻ nói: “Vợ à, anh yêu em nhất.”

Lâm Đường nhìn quỷ nam ngốc nghếch trong chốc lát, hít mũi quay sang chỗ khác nhưng không hề rút tay về.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc