KHÔNG THỂ PHẢN KHÁNG

Hai người triền miên tới khi trời sáng. Chu Trần Dật dùng khăn mặt lau người cho Lâm Đường. Quỷ nam trở về, ghé vào người cậu hít hít ngửi ngửi rồi tức giận ôm cậu chẳng nói chẳng rằng.

Lâm Đường hiếm khi cảm thấy hơi chột dạ, mở miệng hỏi: “Cậu đi đâu đấy?”

Quỷ nam hừ hừ hai tiếng, đảo mắt: “Không nói cho em.”

Lâm Đường ấp úng đáp “ừ”, không nói thêm gì nữa. Quỷ nam đợi trong chốc lát không thấy cậu hỏi tiếp, bèn cầm tay Lâm Đường, tỏ vẻ giận dỗi: “Sao em lại thiếu kiên nhẫn như vậy! Mau hỏi anh lần nữa đi!”

Lâm Đường đành phải hỏi lại: “… Cậu đi đâu vậy?”

Quỷ nam “hừ” một tiếng, buông tha Lâm Đường, đáp: “Anh ra sau núi bắt quỷ.”

Lâm Đường hơi kinh ngạc: “Bắt quỷ?”

Quỷ nam gật đầu: “Đúng, bắt quỷ. Cô hồn dã quỷ ấy, bọn chúng bay tới địa bàn của anh, anh xơi hết sạch luôn.”

Lâm Đường câm nín vì lời nói của quỷ nam. Ngẩng đầu, thấy đối phương đang vui rạo rực nhìn mình, cậu đành phải nói trái với lương tâm: “… Tốt lắm.”

Quỷ nam sờ đầu Lâm Đường: “Mọi chuyện anh làm đều vì em và con cả.” Giờ hắn quá yếu, phải ăn một ít cô hồn dã quỷ để mạnh hơn.

Lâm Đường nửa tin nửa ngờ: “Thật không?” Nhìn vẻ mặt đầy đắc ý của quỷ nam, cậu đành bảo: “… Được rồi, chú ý an toàn.”

Quỷ nam giương mắt nhìn Chu Trần Dật đang đứng dựa tường, ghé sát lại, thì thầm bên tai Lâm Đường: “Vợ à, lúc anh đi vắng, em đói hả?”

Lâm Đường không hiểu ý hắn: “Đâu có.”

Quỷ nam không tin: “Thế sao em lại cho tên xấu xí kia chạm vào? Không phải do em đói bụng à?” Hắn ấm ức kéo tay Lâm Đường, đặt lên bộ phận giữa háng mình, nhăn nhó dặn: “Lần sau phải chờ anh về đút no em.”

Lâm Đường trợn tròn mắt, toàn thân đều nổi da gà. Cậu nghẹn đỏ cả mặt, liều mạng rụt tay về: “Cậu buông tay! Mau buông tay!”

Quỷ nam chẳng những không buông mà còn đẩy hông huých chỗ kia vào tay cậu, ghé sát lại: “Vợ ơi, anh cũng muốn.”

Lâm Đường cảnh giác nhìn Chu Trần Dật. Cậu đang rất xấu hổ, thậm chí còn hoài nghi có phải quỷ nam đang cố ý chơi mình không: “Buông ra đã!”

Quỷ nam phẫn nộ buông tay, Lâm Đường vội vã lắc cổ tay như bị bỏng. Cậu hít một hơi dài, run giọng nói: “Tôi mệt, muốn đi ngủ!” Dứt lời, cậu nhanh chóng nghiêng người nằm xuống, quay lưng về phía quỷ nam.

Vòng tay bỗng trống không, quỷ nam “ừm” một tiếng, cũng bò lên giường, nằm xuống ôm chặt Lâm Đường: “Vợ à, chúng ta cùng ngủ.”

Lâm Đường gạt tay hắn, vừa tức vừa cuống: “Cậu là quỷ, ngủ cái gì! Xuống đi!”

Quỷ nam ôm Lâm Đường cọ loạn: “Vợ ơi…”

Lâm Đường không tránh được, còn vật lộn đến vã đầy mồ hôi, không hề buồn ngủ chút nào. Cậu xoay người đối mặt với quỷ nam, lại thấy Chu Trần Dật đã đến bên giường tự lúc nào, đang cúi đầu nhìn cậu.

Lâm Đường hoảng sợ đạp chân, sau đó liền bị chuột rút. Cậu kêu lên, quỷ nam lập tức nhổm lên hỏi: “Vợ, vợ, làm sao vậy?”

Chu Trần Dật đi đến bên giường kéo chân cho cậu: “Thẳng người ra, đừng cử động.”

Lâm Đường đạp chân vào lòng bàn tay người nọ, cảm giác vừa buốt vừa tê, miệng vẫn liên tục “a a” thành tiếng.

Chờ cơn chuột rút qua đi, người Lâm Đường đã đẫm mồ hôi. Cậu ngồi trong lòng quỷ nam, cam chịu đẩy tay hắn: “Người dính khó chịu, tôi muốn tắm.”

Chu Trần Dật tới dìu cậu, còn ghé vào tai cậu, nhẹ giọng hỏi: “Sợ tôi nhìn thấy vậy à?”

Giọng hắn nhẹ đến mức khiến Lâm Đường tưởng mình gặp ảo giác. Giây tiếp theo, hắn đỡ cậu đứng thẳng lên, trên mặt chẳng lộ chút cảm xúc nào, nhìn thật lạnh nhạt.

Lâm Đường nhìn Chu Trần Dật bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, lại bị quỷ nam ôm ngang bế vào phòng tắm.

Khoảnh khắc cánh cửa phòng tắm đóng lại, Chu Trần Dật nâng mắt đối diện với ánh mắt của Lâm Đường. Hắn chậm rãi cong môi cười, nhưng nụ cười này đã nhanh chóng bị cánh cửa ngăn cách rồi.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc