KHÔNG THỂ PHẢN KHÁNG


Trong một khoảnh khắc, Lâm Đường còn tưởng mình đã nghe lầm.

Cậu ngơ ngác đứng dậy, nhìn về phía Chu Trần Dật: “Hả?”
Chu Trần Dật dùng gương mặt lạnh lùng đến không giống người thường để nhắc lại câu hỏi: “Cậu là xử nam à?”
Giờ thì Lâm Đường dám chắc mình không nghe lầm, cơ trên mặt cậu cứng lại: có lẽ nam sinh hỏi nhau cái này cũng là chuyện bình thường.

Cậu từng nghe bạn cùng phòng ký túc thảo luận lúc nửa đêm, nhưng câu hỏi như thế thốt ra từ miệng của người như Chu Trần Dật, quả thật khiến cậu không lường trước được.
U là trời, chẳng lẽ Chu Trần Dật thật sự muốn kết bạn với mình sao?
Nghĩ đến khả năng này, Lâm Đường bỗng cảm thấy hơi căng thẳng.

Cậu nhớ tới những đề tài đám bạn cùng phòng tán gẫu vào đêm khuya, đầu óc như ngắn lại: “Không phải…” Nói xong hai tiếng ấy, Lâm Đường suýt tự cắn đứt lưỡi – sao mình lại nói dối chứ!
Lâm Đường đỏ mặt, Chu Trần Dật thì lại khẽ gật đầu.

Hắn nhìn chằm chằm gương mặt của Lâm Đường, có vẻ như đã tin lời cậu: “Thế à, lần đầu cùng ai?”
Lâm Đường nuốt nước miếng theo bản năng: “Cùng một… nữ sinh.”
Chẳng biết có phải ảo giác hay không, Lâm Đường thấy Chu Trần Dật nở một nụ cười rất nhạt.

Hắn nói: “Cậu đi tắm trước đi.”
Lâm Đường ôm áo ngủ chạy vào phòng tắm như bỏ trốn.

Cậu dựa lưng vào cửa thở dốc hồi lâu mới lấy lại tinh thần: mất mặt quá, mất mặt quá.


Chút tự trọng mong manh cùng sự so bì chẳng biết ở đâu ra khiến cậu nói dối, cũng khiến cậu trở nên bất an và phỉ nhổ chính bản thân.
Lâm Đường hoảng hốt để quần áo lên cái bệ trong phòng tắm, mở vòi nước.

Đột nhiên, cậu trông thấy chất lỏng chảy ra từ vòi có màu đỏ.

Tim vọt thẳng ra khỏi lồng ngực, cậu lập tức lớn tiếng hét lên.

Chu Trần Dật ở bên ngoài gõ cửa: “Sao đấy?”
Lâm Đường bình tĩnh lại.

Có lẽ vì đã lâu không có người sử dụng nên nước ở vòi cuốn theo rỉ sét trong đường ống, một lúc sau nước cũng dần trở nên trong suốt, không còn đỏ như máu nữa.
Lâm Đường tái mặt ngồi phịch xuống đất.

Chu Trần Dật ở bên ngoài lại hỏi một câu: “Cậu có ổn không?”
Lâm Đường chống tay bò về phía trước: “Không, không có chuyện gì.” Cậu cảm thấy có lẽ do mình hoảng sợ nên sinh ra ảo giác, vươn tay sờ nước, thở hổn hển từng tiếng nhỏ vụn.
Chu Trần Dật không hỏi lại nữa, chỉ bảo: “Có vấn đề gì có thể gọi tôi.”
Giờ phút này, Lâm Đường thật sự tin Chu Trần Dật là người tốt.

Cậu cảm động, nói với ra ngoài cửa: “Cảm ơn.”
Chu Trần Dật thoáng cứng người, lát sau liền biến mất tại cửa.
Lâm Đường đứng dậy, cởi quần áo để lên bệ, dùng tay thử độ ấm của nước.


Chẳng biết có phải do hôm nay trời không đủ nắng hay không mà nước cũng không ấm lắm, nhưng thôi, như vậy cũng được rồi.
Lâm Đường tắm qua một chút.

Lúc đóng vòi nước lại, cậu mới chợt nhận ra: hình như mình không mang khăn tắm.
Hơi ấm trên cơ thể tan đi nhanh chóng, Lâm Đường đành mở hé cửa, gọi: “Này… Chu Trần Dật, cậu có thể lấy hộ tôi cái khăn không?”
Lâm Đường vươn tay qua khe cửa, không ngờ lại bị Chu Trần Dật nắm lấy.

Khoảnh khắc này khiến Lâm Đường rùng mình theo bản năng.

Tay Chu Trần Dật lạnh quá.
May là nắm một lát, Chu Trần Dật liền buông tay, Lâm Đường cũng nhanh chóng rụt tay về.

Cậu vô cùng hoảng hốt, qua khe hở, cậu có thể nhìn thấy cái quần đen của Chu Trần Dật.

Trước khi bầu không khí trở nên quái dị hơn, người kia chợt mở miệng: “Cậu tắm xong rồi cơ mà? Mở cửa.”
Lâm Đường do dự trong giây lát, cuối cùng vẫn buông tay nắm cửa ra.

Chu Trần Dật đẩy cửa bước vào, trên tay chính là khăn tắm của cậu: “Khăn này.”
Lâm Đường vội vàng nhận lấy: “Cảm ơn.” Cậu nhanh chóng lau khô bọt nước trên người, không dám đối diện với Chu Trần Dật.

Vừa nghĩ dáng người đối phương thật đẹp, lại cúi đầu nhìn phần bụng và ngực bằng phẳng không chút cơ bắp của mình, cậu càng không được tự nhiên.
Cũng may Chu Trần Dật không nói gì, chỉ im lặng đứng nhìn Lâm Đường vội vã mặc quần áo ngủ.

Động tác của Lâm Đường rất nhanh, mặc xong còn thở gấp.

Cậu cẩn thận liếc nhìn gương mặt Chu Trần Dật, không thấy chút khinh thường nào mới thoáng yên lòng: “Tôi ra ngoài trước.”
Vì không biết Chu Trần Dật muốn ngủ bên nào, Lâm Đường bèn đi nguyên cả dép lê ngồi ở cạnh giường chơi điện thoại.

Trạng thái thoải mái sau khi tắm rửa giúp cậu thừa ra chút tâm tư cân nhắc đến chuyện khác.

Nói là thám hiểm nhà ma, nhưng trong mắt Lâm Đường, căn biệt thự ba tầng này không giống nhà ma cho lắm: có điện, có nước, trang hoàng đẹp đẽ, sau nhà còn có núi và hồ.

Nghe nói biệt thự này thuộc quyền sở hữu của họ hàng Dư Tắc, nhưng vì từng xảy ra thảm án nên không ai vào ở nữa.
Lâm Đường chẳng biết người có tiền nghĩ gì, chỉ cảm thấy một căn biệt thự đẹp như vậy mà bị bỏ hoang thì hơi đáng tiếc.
Cậu giơ di động, phát hiện tín hiệu máy mình không tốt lắm, không khỏi hoài nghi: kỳ quái, vì không có ai ở nên sóng kém à? Nhưng cậu lại nghĩ mình đã lâu không đổi điện thoại rồi nên cũng không dám chắc.
Lâm Đường đang cúi đầu chơi di động, bỗng cảm thấy chân mình bị cái gì đó chọt vào.

Trong phút chốc, cậu không kịp phản ứng.

Khi mắt cá chân lại bị chọt một lần nữa đúng ngay chỗ cũ, cậu mới hoảng hốt nhảy ra khỏi giường.

Kết quả là bổ nhào vào lồng ngực người trước mặt.
Mũi Lâm Đường bị đập đau, nước mắt suýt nữa trào ra.

Cậu định che mũi theo bản năng, lại bị người đứng phía trước giữ chặt cánh tay.

Lâm Đường ngẩng đầu, thấy Chu Trần Dật vẻ mặt vô cảm, lại lướt mắt xuống, vừa vặn nhìn thấy lồng ngực trần trụi của hắn.
Lâm Đường sợ hãi nhảy dựng lên, mở to hai mắt “A…” một tiếng rồi lùi về sau hai bước, thậm chí còn chân nọ đá chân kia, ngã ngồi xuống mặt giường.


Lần này mới trí mạng, vì Chu Trần Dật vậy mà lại chẳng mặc gì.
Cậu ngây dại nhìn chằm chằm nửa thân dưới của người kia vài giây mới rùng mình như bị điện giật, cố ép bản thân ngẩng đầu, dừng tầm mắt trên mặt đối phương.

Vài giây này, Lâm Đường thậm chí quên cả thở, hình ảnh kia hiện lên trong đầu không thể xua tan.

Cậu thở dốc mấy hơi, bấy giờ mới nhớ vì sao mình lại đứng bật dậy khỏi chiếc giường.
Lâm Đường há miệng định nói chuyện, nhưng Chu Trần Dật lại dùng tay nâng cằm cậu lên: “Cậu chảy máu mũi.”
Vươn tay sờ mũi, Lâm Đường nhanh chóng cảm thấy ngón tay ướt nóng.

Chu Trần Dật phản ứng nhanh hơn cậu, rút khăn giấy để ở đầu giường dí vào mũi đối phương.

Lâm Đường bịt mũi mãi đến khi người nọ rút khăn giấy ra, vứt vào thùng rác.
Ngồi trên giường thở dốc, đến giờ Lâm Đường vẫn cảm thấy chưa bắt kịp tình hình.

Cậu như bị một loạt sự việc đột ngột xảy ra làm cho choáng váng.
Chu Trần Dật bỗng nhắc nhở: “Mũi cậu ổn rồi.”
Lâm Đường ngơ ngác “ừ” một tiếng rồi cũng chẳng nói gì thêm.

Cậu im lặng, Chu Trần Dật cũng im lặng.

Đến khi không chịu nổi bầu không khí im ắng đến dị thường này, Lâm Đường mới nói: “Cậu… cậu không mặc quần áo à?”
Rõ ràng người không mặc quần áo là Chu Trần Dật, nhưng hắn lại vô cùng bình tĩnh: “Ừ.”
Nhìn Chu Trần Dật xoay người cầm một cái quần lót màu đen lên mặc, Lâm Đường mới cảm thấy có thể hít thở bình thường, cậu nặng nề phun ra một hơi dài.
Cuối cùng thì bộ não đặc sệt của cậu cũng vận hành trở lại, cậu chợt nhớ đến thứ vừa chọc vào mắt cá chân của mình, tái mặt nhìn về phía Chu Trần Dật: “Dưới… dưới giường, hình như có cái gì đó.”


Bình luận

Truyện đang đọc