KHÔNG THỂ PHẢN KHÁNG


Viết hôn khế xong, tâm trạng của quỷ nam tốt lên với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được.

Hắn nắm chặt tay Lâm Đường, hỏi: “Cậu thích tổ chức đám cưới à? Phong cách Tây Âu hay Trung Quốc?”
Lòng Lâm Đường rối như tơ vò, đầu óc còn đang miên man suy nghĩ, nghe quỷ nam hỏi mới giật mình, đáp vội: “Kiểu Trung Quốc.”
Trước giờ Lâm Đường chưa từng hỏi chuyện của quỷ nam, không phải cậu không tò mò mà chủ yếu vì không dám.

Nhưng hiện giờ cậu vô cùng nghi hoặc, thậm chí sự hoài nghi này còn lấn át cả nỗi sợ chiếm cứ tâm trí cậu bấy lâu.

Cậu dựa vào ngực quỷ nam, hơi xoay người, lên tiếng: “Cậu… cậu có thể kể chuyện của cậu cho tôi nghe không?”
Quỷ nam hơi nghi hoặc: “Chuyện của tôi?”
Quỷ nam vẫn giữ gương mặt đẹp trai và non nớt khi còn sống.

Mái tóc đen dài khiến hắn có vẻ nữ tính, nhưng đường nét góc cạnh rõ ràng trên mặt lại dễ dàng hòa tan nét nữ tính đó.

Hơi thở tà ác không ngừng lan tỏa quanh thân khiến gương mặt vốn ôn hòa của hắn trở nên khác biệt hoàn toàn với người anh dịu dàng tốt tính.
Ngoài ra, quỷ nam chết khi còn rất trẻ, điều này chính hắn vô tình để lộ ra.


Trước đó Lâm Đường cũng đoán hắn yểu mệnh, nhưng không ngờ đối phương lại qua đời khi mới thành niên.

Anh trai hắn lại khác, tuy nhìn cũng còn khá trẻ, nhưng đối phương mang đến cho người đối diện cảm giác ôn hòa, điềm tĩnh sau nhiều trải nghiệm cuộc đời.

Lâm Đường đoán, quỷ anh khoảng trên dưới ba mươi tuổi.
Thực ra Lâm Đường từng đoán bọn họ là anh em song sinh, có lẽ còn là cặp song sinh có quan hệ không tốt lắm.

Anh trai Chử Khang Ninh là chủ căn biệt thự này.

Tên em trai, Lâm Đường chưa từng hỏi.

Nhưng giờ cậu cảm thấy hơi mơ hồ… rốt cuộc ai mới là “Chử Khang Ninh”?
Viết tên anh trai song sinh lên giấy hôn khế của mình, Lâm Đường không tin quỷ nam lại phạm phải sai lầm nực cười như vậy.
Lâm Đường gật đầu, lại khẽ ngẩng đầu nhìn quỷ nam: “Cậu chưa kể chuyện của cậu cho tôi bao giờ.”
Quỷ nam suy tư một lát rồi chậm rãi mở miệng: “Hình như là thế.” Hắn đảo đôi con ngươi tối đen như mực, cuối cùng tầm nhìn đọng lại trên gương mặt Lâm Đường: “Cậu muốn nghe chuyện gì?”
Đôi mắt quỷ nam như một mặt gương đen tuyền không ánh sáng, Lâm Đường cố nhắc nhở bản thân không được né tránh ánh mắt đối phương: “… Chuyện gì cũng được, chuyện gì tôi cũng muốn nghe.” Cậu vờ lơ đễnh nhưng giọng nói đầy dè dặt cùng thăm dò: “Ví dụ như, cậu có anh chị em không?”
Quỷ nam nhắc lại bằng giọng điệu cổ quái: “Anh chị em?”
Trong khoảng khắc nghe được mấy tiếng này, sắc mặt quỷ nam lập tức tối đi.

Lâm Đường căng thẳng nắm chặt góc chăn, bỗng nghe quỷ nam phủ nhận đầy quả quyết: “Không, tôi chẳng có anh em gì.”
Lâm Đường ngơ ngẩn: “Không có à?”
Quỷ nam tỉnh bơ nhắc lại: “Không có.”
Nghe được câu trả lời, Lâm Đường im lặng một lúc lâu, càng nghĩ càng thấy loạn: “Chử Khang Ninh, ba mẹ đặt cho cậu cái tên này hẳn là hy vọng cậu bình an mạnh khỏe nhỉ?”
Quỷ nam “hừ” một tiếng: “Có lẽ.”
Sống lưng Lâm Đường run lên vì căng thẳng.

Thông qua vẻ mặt của quỷ nam, cậu phát hiện câu hỏi của mình khiến hắn không vui.
Quỷ nam cầm tay Lâm Đường, đặt lên môi mình: “Ngoài cái này ra, cậu còn muốn hỏi gì nữa không?”

Lâm Đường chỉ muốn hỏi rõ vấn đề liên quan đến “Chử Khang Ninh”, nhưng để không khiến quỷ nam hoài nghi, cậu đành đổi sang chủ đề khác: “Ừm… cậu thích để tóc dài à?”
Quỷ nam khẽ nhướn mày, như là tò mò vì sao Lâm Đường lại hỏi câu này: “Không hẳn, nếu cậu không thích, tôi sẽ cắt đi.”
Lâm Đường lập tức lắc đầu: “Không, tôi chỉ hỏi thế thôi.”
Quỷ nam không gượng ép, nhẹ nhàng vươn tay vuốt tóc mai của cậu: “Nhưng tôi lại cảm thấy cậu để tóc dài sẽ rất đẹp.” Hắn dễ dàng đưa ra quyết định thay Lâm Đường: “Để dài đi.”
Lâm Đường sờ tóc mình theo bản năng: “Dài giống như cậu à?”
Quỷ nam tưởng tượng: “Vậy sẽ cần khá nhiều thời gian.” Sau đó hắn lại mỉm cười: “Nhưng không sao cả, chúng ta có thời gian mà.”
Nghe quỷ nam nói vậy, Lâm Đường không khỏi rơi vào mụ mị: Có thời gian sao? Cậu còn phải ở trong căn biệt thự này đến bao giờ?
Lâm Đường nhụt chí, rũ mắt gục đầu vào ngực quỷ nam, tưởng tượng một tương lai đầy không chắc chắn và cũng không thể nào tránh khỏi của mình: Có phải Chu Trần Dật đã bỏ đi một mình rồi không… Mình còn có thể sống được bao lâu?
Lâm Đường không thể suy nghĩ quá lâu, vì quỷ nam bỗng thấp giọng hát.

Cậu ngước mắt, bắt gặp quỷ nam đang cúi đầu nhìn mình thật dịu dàng.

Trong khoảnh khắc đó, cậu thậm chí đã nhầm hắn với kẻ tự xưng là anh trai – Chử Khang Ninh, chỉ là quỷ nam nhìn trẻ hơn một chút.
Đây là lần đầu tiên Lâm Đường phát hiện con quỷ lạnh lùng tàn ác này có hàng mi cong dài như mi của búp bê, tuy vô hồn nhưng lại đẹp một cách ma mị và đầy nguy hiểm.

Dù là con người hiểm độc hay quỷ ma tà ác, rồi sẽ có lúc ta bị mê hoặc bởi nét ôn hòa thoáng chốc của chúng thôi.
Quỷ nam cúi đầu hôn lên mí mắt Lâm Đường: “Có buồn ngủ không?”
Dù đã quen với tính cách buồn vui thất thường của quỷ nam, Lâm Đường vẫn cảm thấy hơi mơ hồ.

Cậu không hiểu tại sao hắn lại hòa nhã với mình.


Giọng điệu hắn lúc này như đang hỏi ý kiến cậu, mà ý kiến của cậu thật sự có giá trị sao?
Lâm Đường không quen với thái độ dịu dàng của quỷ nam.

Cậu thà hắn cứ hung ác với mình mãi, có vậy cậu mới tỉnh táo nhận thức đúng về hoàn cảnh của mình – cậu là một món đồ chơi, một con thú cưng được quỷ nuôi dưỡng, có thể bị vứt bỏ, bị xé nát bất cứ lúc nào.
Giọng quỷ nam trong trẻo nhẹ nhàng.

Trong tiếng hát của hắn, Lâm Đường bỗng cảm thấy hơi buồn ngủ.

Cuối cùng, cậu gật đầu, chậm rãi nhắm mắt thiếp đi trong ngực đối phương.
Dựa vào lòng hắn càng lâu, Lâm Đường càng xác định nhiệt độ cơ thể của quỷ nam đã không còn khiến mình khó chịu.

Có lẽ cậu đã lạnh băng giống hắn rồi.

Hoặc là quỷ nam đã khiến bản thân không còn lạnh nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc