Dư Tắc giật mình.
Trong nháy mắt này, trực giác sắc bén cho hắn biết xác suất Chu Trần Dật không phải người lên tới 99%.
Hắn ôm Lâm Đường chặt hơn, bất an trong lòng càng lúc càng lớn.
Nếu Chu Trần Dật không phải là người, tại sao lại muốn chà trộn vào bọn họ, tên này và chủ căn biệt thự có quan hệ gì?
Dư Tắc không trả lời, Chu Trần Dật bèn nhìn chằm chằm vào hắn, dáng vẻ như không có được đáp án thì quyết không bỏ qua.
Dư Tắc giận quá bật cười: “Sao, mày quản được à?”
Giờ hắn lại nghi Chu Trần Dật có ý đồ không tốt với Lâm Đường.
Lửa giận trong lòng khó mà đè nén, nhưng nghĩ đến chuyện rất có thể Chu Trần Dật không phải là người, Dư Tắc đành phải cắn răng nhẫn nhịn.
Chênh lệnh quá lớn giữa người và quỷ khiến hắn phải chịu sự ức chế chưa từng có từ trước đến nay, đã thế hắn còn không được thể hiện ra ngoài, Lâm Đường đã sợ đến trông gà hoá cuốc rồi.
Chu Trần Dật bị vặn lại một câu nhưng cũng không tỏ ra tức giận.
Hắn thản nhiên chuyển tầm nhìn sang cái người dù bị bịt mắt nhưng mặt vẫn tái dại đi trong lòng Dư Tắc, nói: “Tao chỉ muốn xác nhận.”
Dứt lời, hắn vươn tay chọc má Lâm Đường.
Lâm Đường bị ngón tay lạnh lẽo của hắn dọa đến phát run.
Dư Tắc nhíu mày, gạt tay Chu Trần Dật ra: “Mày làm gì đấy?”
Lâm Đường cảm thấy bầu không khí giữa hai người này không đúng lắm.
Cậu kéo bàn tay đang bịt mắt mình xuống, tái mặt nhìn bọn họ: “Sao vậy?” Im lặng một lát, cậu lại thốt ra lời khuyên can không mấy thuyết phục: “Đi xem tình hình Tiết Mục Mục trước được không?” Tấm lưng đẫm máu của Tiết Mục Mục vẫn hiện rõ mồn một trong đầu cậu, điều này khiến cậu cảm thấy khá buồn nôn, dạ dày co thắt, sắc mặt cũng chẳng dễ nhìn.
Tuy không ưa Tiết Mục Mục lắm, nhưng Dư Tắc cũng không phải kẻ máu lạnh thấy chết không cứu.
Hắn lạnh mặt vòng qua Chu Trần Dật, kéo Lâm Đường tới gần Tiết Mục Mục, hỏi: “Vết thương thế nào?”
Trong tình cảnh khó khăn như thế, Tiết Mục Mục vẫn gượng cười, nói như tự an ủi: “Chắc là… không sao.”
Kiều Phỉ ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Vết thương lớn thế này, thuốc men cùng trang bị y tế đơn sơ bọn họ mang theo căn bản không có tác dụng, ngay cả máu cũng không cầm được.
Dư Tắc hiển nhiên cũng nghĩ tới vấn đề này, nhíu mày, bảo: “Căn biệt thự này từng có người ở.
Biệt thự to lại nằm trên núi, chắc chắn phải có tủ thuốc gia đình.
Kiều Phỉ, cậu và Tiết Mục Mục, Quản Trạch Thành ở lại đây đi.
Bọn tôi đi xem chủ nhà có để lại loại thuốc trị thương hiệu quả nào không.”
Cũng chẳng còn cách nào, Kiều Phỉ đành phải gật đầu: “Được.” Im lặng một lát, cô lại nói thêm một câu: “Chú ý an toàn.”
Thừa dịp cùng nhau đi tìm thuốc, Dư Tắc lại âm thầm quan sát Chu Trần Dật.
Người này có bóng, lúc đi đường có vẻ như vẫn thở, nhìn bề ngoài quả thực không có điểm nào bất thường.
Nhưng so với những căn cứ nhìn bằng mắt này, Dư Tắc càng tin vào trực giác của mình hơn.
Hắn cũng như những người bình thường khác, tất cả hiểu biết về ma quỷ đều có được qua các truyền thuyết dân gian, ai có thể chứng minh mấy cái đó là đúng chứ?
Đi được nửa đường, Dư Tắc bỗng dừng bước.
Hắn quay sang nói với Chu Trần Dật: “Chúng ta chia ra tìm, Lâm Đường đi cùng tao, như vậy sẽ nhanh hơn.”
Chu Trần Dật không phản đối, bình tĩnh nhìn Dư Tắc, vẻ mặt không hề tức giận khi bị đẩy ra: “Mày chắc không?”
Lại nữa, Chu Trần Dật lại mang đến cho người đối diện cảm giác hắn không phải là người sống.
Lòng Dư Tắc phát lạnh, trả lời gần như không hề do dự: “Chắc.”
Chờ Chu Trần Dật rời đi, Lâm Đường nhìn vào đôi mắt đen kịt của Dư Tắc, trong lòng có chút lo âu: “Sao thế?” Cậu đã cảm thấy người bên cạnh hơi khác từ ban nãy, nhưng cậu quá ngốc nên không biết đối phương đã phát hiện cái gì.
Dư Tắc quay đầu nhìn Lâm Đường đang rất lo lắng và sợ hãi, giật môi, cuối cùng vẫn quyết định giấu diếm thân phận thật của Chu Trần Dật: “Không có gì, tránh xa Chu Trần Dật một chút.”
“Hả.” Lâm Đường há hốc miệng: “Vì sao?”
Nghĩ đến chuyện Chu Trần Dật giả làm bạn của mình, Dư Tắc bỗng nhiên cười lạnh: “Vì tôi phát hiện nhân phẩm của cậu ta không tốt, thích giả vờ giả vịt.” Sau đó, hắn bổ sung: “Hơn nữa cậu ta còn hay đi lừa gạt tình cảm, là một thằng cặn bã.”
Lâm Đường không ngờ đáp án lại là như thế, cậu hơi không tin lời Dư Tắc.
Nhưng Dư Tắc là bạn của Chu Trần Dật, không có lí nào đối phương phải lừa mình.
Cậu im lặng hồi lâu mới mở miệng: “À, ra là thế.” Nhớ đến gương mặt đẹp cùng tính tính có vẻ tốt của Chu Trần Dật, Lâm Đường cảm thấy hơi bị đả kích rồi.
Chu Trần Dật đối xử với cậu rất tốt, cậu còn tưởng hắn là người tốt.
Quan sát vẻ mặt của Lâm Đường, Dư Tắc cảm thấy mình đã chọn được một lý do rất đáng tin, bèn nói thêm: “Đúng vậy.
Nên cậu phải tránh xa cậu ta ra.” Hắn vươn tay ôm má Lâm Đường, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Tôi mới là bạn trai của cậu, đúng không?”
Đối diện với ánh mắt đầy nghiêm túc của người nọ, Lâm Đường cảm thấy hơi mất tự nhiên, cậu ngơ ngác mở miệng: “Chúng, chúng ta thật sự đang hẹn hò à?” Lâm Đường cảm thấy rất khiếp sợ, Dư Tắc là hotboy trường đấy! Cậu ấy thật sự muốn hẹn hò với mình sao?
Dư Tắc nhướng mày: “Sao, cậu không đồng ý à?”
Lâm Đường lập tức phản bác: “Không phải!” Chỉ là cậu không ngờ người như Dư Tắc lại thích mình, thật giống như thiên nga đẹp đẽ bỗng yêu phải vịt con xấu xí, nhưng sau này cậu cũng không thể hóa thành thiên nga như trong truyện được.
Lâm Đường bỗng hơi mơ hồ, cảm giác mộng ảo này khiến nỗi sợ vì gặp quỷ của cậu tan đi không ít.
Về phần bản thân có thích Dư Tắc hay không, tạm thời cậu vẫn chưa nghĩ đến.
Bởi vì thấp bé nhẹ cân, tính cách lại hướng nội nên đến giờ, Lâm Đường vẫn chưa biết yêu là gì.
Cảm nhận hơi ấm của Dư Tắc truyền tới qua cái nắm tay thật chặt, cậu bỗng vui vẻ và kiêu ngạo: mình cũng yêu đương, đối tượng còn là hotboy trường nữa.
Lâm Đường rất dễ thỏa mãn.
Người khác tốt với cậu một chút, cậu lập tức quên đi tất cả ác liệt của đối phương.
Ảo tưởng về tình yêu khiến hình tượng Dư Tắc trong lòng cậu càng thêm cao lớn, cũng khiến cậu nhanh chóng quên lúc xâm phạm mình, người nọ trăm phần trăm là một bạo quân.
Đang miên man suy nghĩ, Lâm Đường bỗng thấy bên tai vang lên một tiếng cười lạnh: “Sao, cậu vui lắm à?”
Âm thanh quen thuộc như tiếng chuông đoạt hồn, nụ cười của Lâm Đường lập tức đông cứng trên môi.