KHÔNG THỂ QUAY LẠI

Đinh Tiểu Mẫn đang ở trong phòng đọc sách, đột nhiên điện thoại vang lên, cô lấy điện thoại ra xem, thì thấy tên Vũ Thần, không ngạc nhiên bắt máy "Em ăn gì cũng được mà!"


Vũ Thần ở đầu dây bên kia, trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng "A Mẫn, ba nhập viện rồi!"


Bàn tay cô cầm điện thoại run rẩy, giọng cũng không kiềm chế được cho chút run "Là bệnh viện nào?"


"Bệnh viện lần trước em nằm!"


Sau khi nghe Vũ Thần nói xong, cô còn chưa kịp thay đồ, gấp rút lấy xe chạy thẳng đến bệnh viện.


Đinh Tiểu Mẫn đứng ở hành lang bệnh viện có thể nhìn thấy Vũ Thần cùng Tiểu Nhu đang ngồi chờ ở ngoài, Tiểu Nhu hai tay ôm mặt khóc thút thít, Vũ Thần thì vỗ vỗ vai cô.


Đinh Tiểu Mẫn nhanh chóng đi lại, hỏi "Đã xảy ra chuyện gì?"


Vũ Thần thấy Tiểu Nhu không thể nên lời bèn nói "Ba bị té cầu thang!"


Đinh Tiểu Mẫn kinh ngạc nhìn Tiểu Nhu "Không phải chị ở nhà sao? Tại sao lại để ba té cầu thang!"


Tại sao lại vậy? Rõ ràng một tiếng trước cô còn nói chuyện với chị cô, nhưng một tiếng sau ba cô lại té cầu thang, lúc đó chị ở đâu?


Tiểu Nhu mím chặt môi không trả lời.


Đinh Tiểu Mẫn tức giận nắm cổ tay Tiểu Nhu "Chị hai, trả lời đi, sao ba lại té cầu thang?"


Vũ Thần gỡ tay Đinh Tiểu Mẫn ra, vội nói "A Mẫn, đừng hỏi nữa, em cũng thấy tình trạng hiện giờ của chị em rồi, chị em cũng đau lòng không kém em đâu!"


Đinh Tiểu Mẫn nhìn Tiểu Nhu rồi cũng im lặng ngồi chờ kết quả.


Khi cửa phòng cấp cứu được mở ra, Đinh Tiểu Mẫn vội đứng dậy hỏi "Bác sĩ Vương, ba tôi sao rồi?"


Vị bác sĩ Vương lần trước từng cấp cứu cho cô, nhìn cô một lượt rồi chậm rãi nói "Tuy là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng phần đầu do bị chấn thương khá nặng, nên có thể bất tỉnh một thời gian dài"


Đinh Tiểu Mẫn lùi về sau mấy bước, giọng run rẩy "Ý ông là...ba tôi không biết khi nào tỉnh lại sao?"


Bác sĩ Vương gật đầu, sau khi bác sĩ Vương rời đi, Đinh Chiến được đưa tới phòng bệnh, nhìn ông bất tỉnh nằm trên giường, toàn thân Đinh Tiểu Mẫn run rẩy.


Đây là ba cô, người ba yêu cô nhất, chỉ cần cô cần gì, cô thích gì, cô muốn gì, ba đều sẽ cho cô vô điều kiện, những lúc cô buồn, ông sẽ ôm cô vào lòng mà an ủi, những lúc cô vui, ông cũng cười vui vẻ theo cô.


Nhưng bây giờ ông bất tỉnh nằm trên giường bệnh, không nói, không cười, không biết khi nào mới tỉnh lại, làm sao cô có thể chấp nhận được sự thật này?


Cô ngồi sụp xuống sàn khóc lớn, Vũ Thần đi đến vỗ vai cô "A Mẫn, sẽ qua thôi!"


Vì ba cô bị thương rất nặng, nên phải ở lại bệnh viện để tiện cho việc kiểm tra thường xuyên, cho nên đêm nay cô muốn ở lại bệnh viện với ba, kêu Vũ Thần về trước, chị cô bất động từ trưa tới giờ, rốt cuộc cũng lên tiếng "Thần! Em về cùng anh!"


Vũ Thần nhìn Tiểu Nhu gật đầu, cô cũng mặc kệ không quan tâm, cô không muốn biết họ làm gì, có ở cùng nhau hay không, chuyện đó với cô giờ không quan trọng nữa, cô chỉ muốn ở cùng với ba cô mà thôi.


(•)


Tiểu Nhu ngồi trong xe bỗng lên tiếng "Thần! Đưa em về nhà anh đi, em không muốn về nhà, em sợ!"


"Sao lại sợ?"


Tiểu Nhu im lặng cắn môi.


Vũ Thần nhìn thấy vẻ mặt tái xanh của cô, cũng không nói gì nữa, lái xe thẳng về nhà mình.


Tiểu Nhu nhìn đoạn đường đang về nhà Vũ Thần thì thở phào.


Không phải cô không muốn về nhà, nhưng cô sợ, sợ phải nhớ lại cảnh, trán ba chảy đầy máu nằm dưới đất, cô không nghĩ sẽ khiến ba cô như vậy, cô không cố ý, thật sự là không có cố ý đâu.


Cô chỉ muốn thấy được bản hợp đồng thôi, cô không ngờ lại xảy ra sự cố như vậy, nếu cô biết trước, có chết cô cũng không dám.


Tuy ba cô luôn thương A Mẫn nhiều hơn cô, nhưng cô chỉ ganh tỵ với A Mẫn mà thôi, ganh tỵ vì nó được mọi người thương yêu, cô cũng có trách ba thiên vị, tại sao lại thương A Mẫn nhiều như thế, nhưng cô chưa từng ghét ông, cô kính trọng ông, cũng rất thương ông.

Bình luận

Truyện đang đọc